*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lê Tiêu luôn không cảm thấy mình là người tốt lành gì, cũng không nghĩ tới làm việc tốt, chỉ là nhìn thấy Tào Vượng chán nản chật vật ở bên đường, vẫn không nhịn được có một chút xúc động, anh không nhịn được nghĩ, nếu như lúc trước anh bị thương nghiêm trọng, cũng không biết Giang Nhu chịu khổ cỡ nào.
Mà thấy Tào Vượng thành thật nên mời anh ta trông cửa hàng, nếu như mỗi tháng vượt qua doanh số, phần vượt qua này sẽ chia cho anh ta năm phần trăm.
Đây là điều anh học được ở công ty bất động sản.
Giang Nhu suy nghĩ một chút hỏi: “Có muốn để em trông hay không? Vừa khéo mấy ngày nay rất rảnh.”
Lê Tiêu không chút do dự nói: “Không cần, nếu như chút chuyện ấy cũng làm không xong, vậy anh cũng không dám dùng anh ta.”
“Vậy được, anh cũng đừng quá liều.”
“Ừ.”
Sáng sớm ngày thứ hai, Lê Tiêu đi ra ngoài. Anh nhận được điện thoại của Chu Kiến, hình như là nguyên liệu bên kia xuất hiện chút vấn đề, lo lắng không thể gửi hàng đúng hạn.
Lê Tiêu vừa dùng lỗ tai kê điện thoại di động, vừa đánh răng, hỏi anh ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bây giờ anh và Chu Kiến đã mua điện thoại di động qua tay, đây là phải mua, làm ăn thứ dùng nhiều nhất chính là điện thoại.
Giang Nhu đang làm bữa sáng ở lán, nghe thấy giọng điệu anh không đúng đi ra xem.
Lê Tiêu vội vã đánh răng rửa mặt xong, sau đó nhanh chóng xông vào trong nhà, Giang Nhu do dự liếc mắt nhìn anh, quay lại xếp đồ ăn vào trong nồi.
Mới vừa bỏ một gáo nước trong nồi, lại nhìn thấy anh thay quần áo khác đi ra, dưới cánh tay dưới còn xách theo An An, nhanh chóng đi về phía cửa.
Giang Nhu ở trong lán nhìn thấy, mau chóng đuổi theo, “Anh ôm An An làm gì?”
Lê Tiêu dừng bước chân, cúi đầu liếc mắt nhìn, đối mặt với con mắt con gái còn mơ màng chưa tỉnh ngủ, mới nghĩ tới cái gì, vỗ đầu một cái, “Quên mất.”
Bây giờ anh đã hình thành thói quen, mặc kệ đi làm cái gì, trước tiên ôm An An, vừa nãy trong đầu cũng không suy nghĩ nhiều, đã trực tiếp phản ứng.
Vội vã thả con xuống đất, nhanh chóng nhìn Giang Nhu một cái, “Anh còn có việc, đi trước.”
Nói xong người đã chạy đi. Giang Nhu sốt ruột nói với bóng lưng anh: “Nhớ mua đồ ăn ở bên ngoài đó.”
“Ừ.”
“…”
Giang Nhu hoài nghi anh không nghe thấy.
Giang Nhu đi tới cửa, khom lưng ôm lấy An An, cô nhóc còn mơ ngủ, Giang Nhu nhìn mà buồn cười, hôn khuôn mặt nhỏ của cô bé, “Cha có việc đi ra ngoài, ngày hôm nay mẹ chơi với con có được hay không?”
Cô nhóc ngáp một cái, đưa tay ôm cổ Giang Nhu, sau đó nghiêng đầu vào trong cổ cô.
Dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ.
Giang Nhu lo lắng liếc nhìn cửa, cô vừa nãy nghe được một ít, hình như là nói nguyên liệu xảy ra vấn đề rồi, Giang Nhu còn không quá rõ với tiến triển bây giờ của Lê Tiêu, chỉ biết là anh làm các loại quả khô và khô thịt heo trước, chính là bán từng gói từng gói theo cân ở đời sau.
Hai loại đồ ăn vặt này là sau khi cô và Lê Tiêu thương lượng rất lâu thảo luận ra, bây giờ sắp đón tết, mọi người muốn đặt mua hàng tết, loại đồ ăn vặt như các loại hạt và khô thịt heo bây giờ gần như chưa có loại tương tự bán ra trên thị trường, một là mới mẻ, hai là làm tinh xảo một chút năm mới bày ra có mặt mũi, ăn còn không bẩn tay.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là đồ ăn vặt của hai người vừa ngon vừa dễ làm.
Bây giờ Lê Tiêu ở giai đoạn khởi đầu, dùng nhà xưởng lớn, tài chính cũng không nhiều, chỉ có thể bắt đầu từ cái đơn giản.
Hiện tại nguyên liệu có chuyện, hẳn là các loại quả khô rồi.
Quả nhiên, buổi tối khi Lê Tiêu trở về lập tức nói, “Trên đường vận chuyển hàng hóa có tuyết rơi, có một chiếc xe tải không đậy kín tốt, bị ẩm, là táo đỏ khô.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Chỉ có thể mua ở bên này, hết cách rồi, khâu đóng gói đã làm xong, bên trên nguyên liệu có ghi táo đỏ khô, cũng may công ty vận tải đồng ý bồi thường một nửa.”
Chỉ là làm lỡ một ngày đều là tiền, bọn họ mượn ngân hàng không ít, con số lớn đến mức anh cũng không dám nói với Giang Nhu.
Vẻ mặt có hơi nặng nề.
Mãi cho đến buổi tối ngày mười bốn, Lê Tiêu cầm một túi khô thịt lợn và các loại quả khô trở về, trên mặt anh mang vẻ dễ chịu hiếm thấy, đưa túi cho Giang Nhu, “Em xem thử có được hay không?”