*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Giang Nhu thi xong, giảng viên phân không ít bài tập cho bọn họ, còn bảo bọn họ nghỉ đông về nhà luyện tập bắt mạch cho nhiều người.
Giang Nhu không tìm được người khác, không thể làm gì khác hơn là túm Lê Têu luyện tập, mỗi ngày sáng tối đều phải bắt mạch cho anh, lần đầu tiên bắt, nửa ngày cũng không nói chuyện, cuối cùng nói ra một câu,”Mạch của anh rất hoạt bát.”
Lê Tiêu: “…”
Trong đầu Giang Nhu như một mớ hỗn độn, thở dài, không thể làm gì khác hơn là lấy sách ra lật xem.
An An ở bên cạnh xiêu vẹo đi tới, cô bé học theo răm rắp, cầm lấy tay cha cũng muốn bắt mạch.
Lê Tiêu thấy vậy nở nụ cười, vẫn lấy tay cho cô bé, “Làm sao, trong nhà còn có hai Trung y à?”
Cô nhóc vểnh lan hoa chỉ, sau khi bắt mạch cho cha xong còn muốn bắt cho mẹ.
Giang Nhu cũng cười, cảm thấy cô bé thật là đáng yêu.
Thả sách xuống ôm cô bé lên hôn, An An dường như hơi ngứa, cười khanh khách ở trong lòng cô.
Lê Tiêu lật sổ sách ra xem một lần nữa, vừa xem còn vừa gảy bàn tính, động tác trên tay nhanh nhẹn, cũng không cần nhìn, “Bùm bùm” vang lên.
Giang Nhu ôm An An hỏi: “Những sản phẩm đó của anh lúc nào có thể ra thị trường?”
Lê Tiêu cũng không ngẩng đầu lên,”Dự tính siêu thị bên kia là khoảng ngày mười hai tháng này, sắp ăn tết, cố gắng nhân khoảng thời gian này kiếm một chút.”
Nghe nói như thế, Giang Nhu gật gù, vậy chính là vài ngày sau, cô lại hỏi: “Tiền thuê đắt không?”
“Cũng được, một năm 40 ngàn, anh trả theo quý.”
Nói tới chỗ này, anh nói chuyện thuê cửa tiệm bên cạnh quán ăn sáng, “Vốn là muốn đóng quán ăn sáng đổi thành siêu thị, nhưng bây giờ phát hiện không tiện lắm nên muốn tiếp tục mở, bán ở cửa hàng bên cạnh.”
Gần đây anh đều đang nghiên cứu thị trường, phát hiện mở cửa tiệm không chỉ phải xem vị trí địa lý, còn phải kết hợp hoàn cảnh tứ phía và nếp sống dân cư, anh ở đó mở quán ăn sáng xem như là đánh bậy đánh bạ, hiện tại lượng người đến càng ngày càng nhiều, đổi thành siêu thị e là không chắc có thể kiếm lời bao nhiêu, dù sao quanh đó có vài siêu thị. “Anh thuê tiệm bên cạnh vốn định bán đĩa phim, hình như năm ngoái tra ra được cái, đóng rồi, địa phương rất nhỏ, chỉ có mười mấy mét vuông, sau đó vẫn chưa thuê, vừa vặn nơi đó liền với quán ăn sáng bán bánh ngọt, bình thường nơi đó có rất nhiều người chờ, đến lúc đó mở tiệm ăn vặt, chuyện làm ăn cũng tự nhiên mà đến.”
Anh còn định đặt hai cái bàn ở tiệm ăn vặt, kiểu ăn ngoài trời giống như trong phim Hồng Kong, khi đến những người kia chờ mệt mỏi có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.
Rất nhiều người đều giống như Giang Nhu, thật không dễ chiếm hời, bình thường thay vì lựa chọn ngồi đều sẽ vào cửa tiệm đi dạo.
Mà nhiều người đi dạo, chuyện làm ăn tự nhiên tốt lên, mọi người có tâm lý số đông.
Những thứ này đều là gần đây Lê Tiêu đọc sách kết hợp thực tiễn nghiên cứu ra, quãng thời gian trước trưa mỗi ngày anh lái xe gắn máy đi ra ngoài dạo, gần như đã dạo hết toàn bộ tỉnh G.
Cũng bởi vì việc này, Giang Nhu bảo anh phơi đen An An.
Có thể không đen sao? Cô nhóc bị anh cột ở trước người, ngủ vô cùng ngon.
“Có điều cửa hàng còn đang trang trí, cố gắng mấy ngày nay làm xong.”
Giang Nhu chỉ nghe đã cảm thấy quá nhiều, không nhịn được cau mày, “Anh bận rộn vậy có chịu được không?”
Lê Tiêu không để ý nói: “Đúng là quá bận, anh có liên lạc Tào Vượng, bây giờ anh ta trông coi việc trang trí, đến lúc đó tiệm đồ ăn vặt do anh ta phụ trách.”
Nửa ngày Giang Nhu mới nhớ ra Tào Vượng là ai, là người công nhân cùng bị thương nằm viện hơn nửa năm, hình như tay bị thương rất nghiêm trọng.
Kinh ngạc hỏi: “Anh còn mời anh ta tới?”
Lê Tiêu ừ một tiếng, ngừng động tác gảy bàn tính, ngẩng đầu lên nhìn Giang Nhu một cái, “Trước đó gặp ở trên đường, tay anh ta bị phế bỏ không làm được việc gì, bày quán vỉa hè ở ven đường, người này không có đầu óc làm gì, bán đồ cứ theo người ta, miệng thì không biết nói chuyện, không chỉ không kiếm được tiền gì, còn tiêu hết phí bồi thường mà lúc trước Thường Dũng đưa cho.”
Nói xong lắc đầu, “Còn không bằng giống như em nói, mua nhà trước ”
Khi trò chuyện với người nọ, Tào Vượng nói nhiều lần hối hận muốn chết, trước đó mẹ anh ta kể lại lời của Giang Nhu cho anh ta nghe, anh ta không để ở trong lòng, cảm thấy mình chỉ cần chịu khổ thì nhất định có thể nổi bật hơn mọi người.
Không nghĩ tới hiện thực lại cho anh ta một cái tát.