Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Phanh
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly liếc nhìn cái còng trên chân một cái, cuối cùng thức thời không giãy giụa nữa. Cô cúi đầu ngồi trên sofa mà chẳng thèm nhìn Lâm Dục lấy một cái.
Lâm Dục biết cô đang tức giận.
“Tiểu Zombie, khi trở về tôi sẽ mang cho cô thật nhiều tinh hạch, cô đừng tức giận, đừng không để ý đến tôi nữa được không?” Lâm Dục cúi đầu nói.
Nguyễn Tiểu Ly lười phản ứng với hắn.
Muốn người ta không tức giận thì trước tiên hắn phải mang quà dỗ dành về trước chứ, không nhìn thấy đồ vật thì sao cô hết giận được?
Lâm Dục nói một hồi lâu nhưng Tiểu Zombie vẫn không để ý tới hắn. Thấy thời gian đã không còn sớm nữa, hắn chỉ đành đi ra cửa.
Thứ mà phòng nghiên cứu sinh vật lớn nhất của thành phố An Toàn nghiên cứu chủ yếu là zombie. Nước Z hội tụ rất nhiều nhà sinh vật học xuất sắc trên thế giới. Mọi người cùng nhau nỗ lực nghiên cứu với hy vọng nhanh chóng phát minh ra thuốc để giải quyết lần tận thế này.
Lâm Dục đi bộ đến căn cứ nghiên cứu mất khoảng hơn hai mươi phút. Hắn vừa đến cửa đã có người đợi sẵn: “Tiến sĩ Lâm.”
Lâm Dục: “Lập tức dẫn tôi đến phòng tiêu bản. Còn nữa, lấy toàn bộ hồ sơ nghiên cứu lại đây cho tôi xem.”
Lâm Dục đã nhận được lời mời của thành phố An Toàn từ sớm. Đường đi đến đây đã tốn hơn một tháng thời gian nên lúc này hắn muốn đọc tài liệu về thành quả nghiên cứu của căn cứ trước tiên.
Đừng nhìn phòng ở của thành phố An Toàn đều là nhà đất mà khinh thường, nơi đây có cả căn cứ dưới lòng đất được xây dựng hoàn toàn từ kim loại nữa.
Đây là nơi hội tụ khoa học kỹ thuật cao nhất thành phố An Toàn, đã hao phí rất nhiều dị năng của dị năng giả hệ kim để chế tạo ra.
Càng đi sâu xuống dưới, trên hành lang càng có nhiều chỗ rẽ, thỉnh thoảng còn bắt gặp những người mặc áo blouse trắng đi tới đi lui.
Rất nhanh đã đến phòng tiêu bản. Tất cả các thành quả nghiên cứu của trụ sở đều dựa vào các tiêu bản được giải phẫu từ zombie ở trong căn phòng này.
Vừa tiến vào phòng là có thể nhìn thấy rất nhiều thi thể zombie được ngâm trong formalin. Tất cả chúng nó đã bị mổ bụng. Bên dưới mỗi tiêu bản đều có dán một đoạn giới thiệu.
Lúc này, nhân viên công tác mang tài liệu nghiên cứu đến: “Tiến sĩ Lâm, cấp trên đã căn dặn anh có thể tùy ý sử dụng tài liệu. Toàn bộ tài liệu anh yêu cầu đã được mang tới. Anh cứ xem tự nhiên.”
Cả ba tập số liệu dày cộp này đều là ghi chép về virus zombie.
Lâm Dục: “Được, mọi người ra ngoài đi, tôi muốn ở đây xem một mình.”
Tất cả mọi người đã rời khỏi. Lâm Dục tiến đến đứng bên cạnh một con zombie đã bị giải phẫu. Những con zombie ở đây đều bị bắn nát đầu, đã chết đến không thể chết thêm lần nữa.
Điểm chung của zombie trong phòng này chính là chúng nó đều là zombie biến dị, rất có tính đặc thù, virus của chúng cũng mạnh hơn những con zombie bình thường.
Để bắt được chúng nó, có thể nói thành phố An Toàn đã hao phí rất nhiều nhân tài.
Nếu thành phố An Toàn biết đến sự tồn tại của Tiểu Zombie thì phỏng chừng cũng sẽ dốc hết nhân lực tới bắt Tiểu Zombie về đây để nghiên cứu.
“…Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.”
Lâm Dục thu hồi suy nghĩ của mình, sau đó bắt đầu mở tập tài liệu đầu tiên ra xem, vừa xem vừa đối chiếu với tiêu bản zombie đã được giải phẩu rồi phân tích một cách thật cẩn thận và tỉ mỉ.
…
Mãi cho đến khi mặt trời xuống núi Lâm Dục mới ra khỏi phòng nghiên cứu.
Trời đã tối xuống hoàn toàn, ánh trăng tròn vành vạnh treo trên cao chiếu sáng lên cả một vùng.
Zombie xung quanh thành phố An Toàn đều đã bị dị năng giả đuổi đi, vì thế buổi tối ở đây chỉ có thể nghe được loáng thoáng tiếng rống zombie truyền đến từ một nơi rất xa. Ban đêm ở thành phố An Toàn trái ngược với những nơi khác rất nhiều, cũng bởi lẽ do nơi đây quá mức yên tĩnh.
Ở chỗ này sẽ không nghe được tiếng gào chói tai khủng khiếp của zombie. Yên tĩnh và bình yên đến độ thiếu chút nữa đã làm cho người ta tưởng rằng tận thế đã kết thúc, hoặc giả hết thảy chỉ là một giấc mộng.
Lâm Dục đạp ánh trăng nhanh chóng về chỗ ở của mình.
Lúc về đến nhà, khóe miệng hắn còn treo lên một nụ cười, bàn tay đang bỏ trong túi thì vuốt ve hai viên tinh hạch cứng rắn ở bên trong.
Trong phòng, cô gái vẫn còn ngồi trên ghế sofa, đầu rũ xuống không nhúc nhích.
Tiểu Zombie vẫn giữ nguyên tư thế này cả ngày sao?
“Tiểu Zombie.” Lâm Dục gọi một tiếng nhưng Nguyễn Tiểu Ly không trả lời.
Lâm Dục bước qua, dùng dị năng mở gông xiềng trên chân của cô ra.
Nguyễn Tiểu Ly cử động cổ chân một chút, trong suốt quá trình đều không thèm nhìn Lâm Dục lấy một cái.
Lâm Dục bất đắc dĩ chỉ có thể móc hai viên tinh hạch từ túi ra đưa cho cô: “Cho cô nè, đừng giận nữa được không?”
Ánh mắt của Nguyễn Tiểu Ly sáng lên, cô lập tức đưa tay nhận lấy hai viên tinh hạch rồi bỏ tất cả vào trong miệng chậm rãi nhai. Mặt của cô vốn dĩ rất nhỏ, bây giờ trong miệng còn chứa hai viên tinh hạch to nên phồng lên trông rất đáng yêu.
Lâm Dục đưa tay xoa gương mặt cô: “Ăn đồ của tôi rồi thì có phải sẽ không tức giận nữa hay không?”
“Hừ.”
Nguyễn Tiểu Ly xoay đầu hừ một tiếng, vốn dĩ cho rằng sẽ giống bình thường không có tiếng gì, không ngờ tới lần này vậy mà lại phát ra một âm thanh mềm mại.
Động tác nhai nuốt tinh hạch của Nguyễn Tiểu Ly bỗng chốc dừng lại, thân thể của Lâm Dục cũng lập tức cứng đờ. Ngay khi hắn hiểu được chuyện gì vừa xảy ra thì đã nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay Nguyễn Tiểu Ly: “Tiểu Zombie, cô vừa mới phát ra âm thanh có phải không?”
Hơn một tháng nay, Lâm Dục đã quen với việc Tiểu Zombie không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì. Dù là ở mặt nào thì Tiểu Zombie cũng đều giống với con người, chỉ có duy nhất một điều là cô không biết nói.
Hắn cứ tưởng rằng Tiểu Zombie sẽ mãi mãi không nói được. Nhưng đúng thật là vừa nãy hắn đã nghe được!
Nguyễn Tiểu Ly hơi ngu ngơ, trong miệng còn đang ngậm nửa viên tinh hạch nhai dở.
Tiểu Ác: “Ký chủ, cô quên ngay từ đầu ta đã nói cho cô là sau khi cô trở nên mạnh hơn thì sẽ nói chuyện được sao?”
Dù sao thì nam chính đã cho cô nhiều tinh hạch như vậy, trên lý thuyết thì không nên chỉ là thay đổi màu da mới phải, cuối cùng thì bây giờ cũng có thể phát ra tiếng.
Lâm Dục nhìn dáng vẻ của Tiểu Zombie cũng rất ngây ngốc thì từ từ bình tĩnh lại, sau đó chậm rãi hướng dẫn: “Tiểu Zombie, cô thử hừ một cái giống vừa rồi xem.”
Nguyễn Tiểu Ly chớp mắt: “Hừ…”
“Đúng, chính là như vậy. Tiểu Zombie, cô có thể phát ra âm thanh rồi vậy có phải cô đã có thể nói chuyện hay không? Cô nói được không?” Lâm Dục vui mừng đến độ nói năng lộn xộn: “Nào, nói theo tôi nè, kêu tên của tôi, nói Lâm… Dục… Lâm Dục…”
Nam chính thế này trông thật ngốc!
Nguyễn Tiểu Ly cảm nhận dây thanh quản của mình một chút, sau đó mở miệng: “Ly Dữ…” Phát âm hoàn toàn không chuẩn.
Nguyễn Tiểu Ly lập tức cảm thấy hối hận. Tuy đầu óc cô có thể nói nhưng đầu lưỡi lại rất đơ, phát âm không đúng chút nào.
Lâm Dục không thèm để bụng: “Đúng rồi, nói rất tốt. Tiểu Zombie biết kêu tên của tôi rồi.”
Từ sau khi phát hiện Nguyễn Tiểu Ly có thể nói, Lâm Dục vẫn luôn dụ dỗ cô nói chuyện. Nguyễn Tiểu Ly dứt khoát mặc kệ hắn, nhắm mắt lại nhai nuốt tinh hạch trong miệng.
Ừm, tinh hạch thật giòn, thật thơm. Về sau ăn thêm nhiều một chút, tranh thủ sớm ngày có thể nói.
Nam chính vừa ra sân đã mạnh, còn phản diện như cô nếu đem so sánh với hắn thì chỉ chẳng khác gì một con kiến hôi cả.