Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Phanh
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Hàng ngày, Lâm Dục đều phải đi căn cứ nghiên cứu, Nguyễn Tiểu Ly cũng bị trói ở trong phòng từng ấy thời gian.
Ai cũng sẽ không thích bị hạn chế tự do. Ban đầu Nguyễn Tiểu Ly hãy còn tức giận, nhưng mỗi ngày Lâm Dục đều mang theo tinh hạch trở về, cô cũng theo đó mà từ từ được xoa dịu, cứ thế không có tiền đồ mà thỏa hiệp với tinh hạch mỹ vị.
Tiểu Ác: “Không có tiền đồ.”
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Nguyễn Tiểu Ly làm ổ trên sô pha, cầm một viên tinh hạch lên ngắm nghía: “Tiểu Ác, ta ở đây thì chắc hẳn sẽ có rất nhiều zombie đang không ngừng đến gần, vậy khi nào thì mới đủ tạo thành zombie triều vây thành?”
Tiểu Ác: “Tập hợp số lượng zombie đủ để vây thành thì ít nhất phải cần mười ngày.”
Trong sự kiện zombie vây thành, nam chính sẽ lấy sức của một người mà đánh tan tất cả zombie, hào quang của nam chính bừng sáng, trở thành vị chúa cứu thế trong lòng tất cả mọi người ở thành phố An Toàn.
Nguyễn Tiểu Ly gật gật đầu: “Cái kiểu nằm không cũng làm được nhiệm vụ thế này thật khỏe.”
Mỗi ngày chỉ cần ở trong phòng nằm ngủ, ăn tinh hạch rồi để thể chất và hơi thở hấp dẫn đàn zombie đến đây là xong. Nhiệm vụ này quả thật là dễ như ăn cháo, so với vai phản diện nữ phụ ác độc phải đi ức hiếp nữ chính thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tiểu Ác: “Ta cực kỳ hoài nghi sau khi đi qua thế giới này thì cô sẽ càng thêm luời biếng.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Muốn ta lười thì ta có thể rất lười, muốn ta siêng năng thì ta cũng có thể rất siêng năng.”
Chăm hay lười hoàn toàn phụ thuộc vào đó là nhiệm vụ gì, được không?
“Tiểu Ác, thế giới này tẩy trắng vai ác thế nào?”
Hoàn thành nhiệm vụ phản diện và tẩy trắng cho phản diện.
Tiểu Ác: “Để ta phân tích cho cô một chút. Cô trở thành vua zombie không phải là do chính cô lựa chọn. Cô cũng chỉ là một trong số những người vô tội ở mạt thế. Vả lại, cô không hề ăn thịt người mà chỉ ăn tinh hạch, người cô giết cũng chỉ là một tên đàn ông háo sắc.
Mục đích của cô chỉ đơn thuần là muốn tiếp cận nhân loại, hướng đến một cuộc sống bình thường nên mới trà trộn vào thành phố An Toàn chứ không phải cố ý khiến zombie vây thành. Cô chưa từng tấn công nam chính. Đến lúc cuối, khi cô biết mình không thể về làm con người được nữa thì đã chấp nhận số phận mà chết dưới thuốc diệt zombie.”
Tiểu Ác nói hết một lượt mọi chuyện, Nguyễn Tiểu Ly nghe một lần đã hiểu hết tất cả.
Thật ra thì những chuyện mà cô làm khác hoàn toàn với những điều mà Tiểu Ác đã phân tích. Mục đích của những chuyện mà cô làm chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ phản diện, còn những gì Tiểu Ác phân tích là đang đứng ở góc độ của một người ngoài cuộc mà thôi.
Cho nên vai phản diện này không xấu cũng không có tội, nó thậm chí còn không giãy giụa.
Vậy tại sao lại gọi là phản diện?
Bởi vì cô là vua zombie!
“Tiểu Ác, ta cảm thấy tài ăn nói của ngươi rất tốt.”
Tiểu Ác: “Quá khen, quá khen.”
Ngày ngày, Nguyễn Tiểu Ly đều chờ đàn binh tôm tướng cua của mình tập hợp lại đây vây thành.
Giữa trưa hôm nay Lâm Dục đã quay về bởi vì hôm nay hắn được nghỉ phép. Lâm Dục luôn cảm thấy ngày nào cũng nhốt Tiểu Zombie ở trong phòng sẽ không tốt, thừa dịp hôm nay có ngày nghỉ thì tranh thủ cơ hội mang cô dạo quanh một vòng thành phố An Toàn mới được.
“Tiểu Zombie.” Lâm Dục tháo còng chân ra: “Tôi mang cô đi dạo quanh thành phố An Toàn. Mấy ngày nay đã để cô buồn chán ở trong phòng một mình, thật xin lỗi.”
“Không sao.” Nguyễn Tiểu Ly lười nhác nói.
Mỗi ngày Lâm Dục đều giống như không biết mệt mà dạy Nguyễn Tiểu Ly nói chuyện. Bây giờ Nguyễn Tiểu Ly cũng đã có thể nói được mấy câu ngắn gọn.
Lúc nói chuyện, rõ ràng phát âm của cô còn chưa được chuẩn, nhưng tiếng nói ấy lại làm người nghe cảm thấy đặc biệt thoải mái, vừa lười biếng lại vừa nhẹ nhàng.
Lâm Dục dắt tay Nguyễn Tiểu Ly ra cửa.
Ban ngày, ở thành phố An Toàn tấp nập người đến người đi. Có người muốn ra khỏi thành, cũng có người muốn đi vào thành. Đại đa số người vào thành đều là trở về sau khi ra ngoài tìm kiếm vật tư.
Tất cả những người tiến vào thành phố An Toàn phải cống hiến sức lực mới có thể nhận được thức ăn vào mỗi buổi trưa.
Hàng ngày, Lâm Dục đều nhận được hai phần thức ăn, vì Tiểu Zombie ăn không được nên hắn bèn dứt khoát xử lý hết. Ngày nào Lâm Dục cũng lấy tinh hạch ở căn cứ nghiên cứu về cho Nguyễn Tiểu Ly.
Dù sao tinh hạch trong phòng nghiên cứu cũng không được dùng đến, để cho dị năng giả hấp thụ thì lại quá ít nên bọn họ đều dựa vào thực chiến để thăng cấp.
Lâm Dục nắm tay Nguyễn Tiểu Ly kéo đi.
“Em gái, đây là con đường anh đi làm hàng ngày nè, chỗ anh làm cách nơi này không xa lắm.”
Lúc ở bên ngoài, Lâm Dục sẽ gọi Nguyễn Tiểu Ly là em gái. Mỗi lần Nguyễn Tiểu Ly nghe thấy xưng hô này đều nổi cả da gà.
Phản diện bị nam chính gọi là em gái, ha ha, thật quỷ dị.
Lâm Dục giới thiệu với Nguyễn Tiểu Ly nhiều nơi, Nguyễn Tiểu Ly không thích nói chuyện nên thỉnh thoảng chỉ ừm vài tiếng coi như là đáp lại.
Đi một hồi đột nhiên bị một người va phải, Nguyễn Tiểu Ly lảo đảo ngã vào người Lâm Dục. Lâm Dục lập tức đưa tay ôm lấy vòng eo của Nguyễn Tiểu Ly để cô có thể đứng vững.
Tiểu Zombie gầy quá, mới đụng một chút đã không đứng vững.
“Ui chao, xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố…” Lý Tuyết Nhi nhanh chóng cúi đầu xin lỗi, khi nói được một nửa thì mới nhận ra người đối diện là người quen.
“Anh Lâm Dục…” Lý Tuyết Nhi hô lên.
Nguyễn Tiểu Ly có chút khó hiểu, sao cô ta lại vào được thành phố An Toàn?
Lâm Dục nhìn lướt qua Lý Tuyết Nhi, ánh mắt nhạy bén phát hiện một ít dấu vết lộ tra trên người người phụ nữ kia, hắn tức khắc hiểu được vì sao cô ta lại vào được thành.
Hắn ôm lấy Nguyễn Tiểu Ly lui về phía sau: “Bị đụng có đau không?”
Zombie sao có thể đau.
Nguyễn Tiểu Ly lắc đầu: “Không sao.”
“Cô không phải là người câm sao?” Lý Tuyết Nhi thấy cô gái câm kia vậy mà có thể nói chuyện thì đã không nhịn được mà hỏi với vẻ kinh ngạc.
Lý Tuyết Nhi hoàn toàn không ý thức được lời nói của mình rất không lễ phép.
Lâm Dục nhíu mày: “Trong thành phố An Toàn có bác sĩ, em gái tôi không phải bị câm bẩm sinh. Cô Lý, nếu cô đã tiến vào thành phố An Toàn rồi thì tôi khuyên cô nên biết giữ khuôn phép đi.”
Nói xong, hắn dẫn Nguyễn Tiểu Ly đi mất.
“Tiểu Ác, sao Lý Tuyết Nhi vào được thành phố An Toàn?”
Tiểu Ác: “Chuyện của vai phụ râu ria sao ta biết được.”
“Ngươi có màn hình mà. Không phải màn hình đó có thể tra bất cứ cái gì sao?”
Tiểu Ác: “Được rồi, để ta tra thử xem… À, tìm được rồi. Cô ta đi theo một người đàn ông độc thân có dị năng.”
Không cần nói huỵch toẹt thì Nguyễn Tiểu Ly cũng đã hiểu được đại khái. Cô gái đó nương thân vào một người đàn ông khác để được vào thành.
Nguyễn Tiểu Ly có chút thương xót cho Lý Tuyết Nhi. Tuy nhân phẩm của Lý Tuyết Nhi chẳng ra gì, nhưng cô ta đã thật sự rất nỗ lực để sống tiếp.
Một người phụ nữ không có dị năng, vì muốn sống mà phải bỏ đi tôn nghiêm của mình, ngoại trừ việc do chính cô ấy tình nguyện thì hơn cả là vì hầu hết đàn ông trong thời mạt thế này quá ghê tởm…
Hy vọng Lý Tuyết Nhi có thể sống sót qua thời mạt thế, suy cho cùng cũng cô ta là một người phụ nữ đáng thương.
Hai người đi dạo được một giờ thì trở về.
“Tiểu Zombie, ngày mai cô muốn ăn tinh hạch hệ hỏa hay hệ mộc?” Lâm Dục hỏi.
“Hệ mộc đi.”
“Hệ hỏa không ngon sao?”
“Ăn rất ngán.”
Đáy mắt Lâm Dục tràn đầy ý cười, hắn rất thích Tiểu Zombie nói nhiều như vậy.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên từ ngoài thành truyền đến một tiếng rống rất vang mà cũng rất gần.
Sắc mặt Lâm Dục biến đổi: “Tại sao gần đây lại có tiếng rống của zombie?”
Zombie khu vực phụ cận thành phố An Toàn đều bị xua đuổi, cho dù có đến gần thì cũng sẽ bị đuổi đi hết.
Chẳng lẽ hiện tại đang có zombie biến dị cường đại xông tới?
Một nhân viên công tác hốt hoảng chạy tới: “Tiến sĩ, zombie triều, rất nhiều zombie đang đến đây.”
Nhân viên công tác vừa nói xong, ngoài thành lại liên tục vang lên tiếng rống của zombie.
“Grào… grào grào…”
“Grào grào…”
Những người làm việc trong thành phố An Toàn đã lâu rồi chưa nghe lại loại âm thanh này, tất cả đều bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.