Bây giờ nàng ta nhất định phải tìm cơ hội ở bên cạnh người có thể lợi dụng, sau đó im hơi lặng tiếng g.i.ế.c c.h.ế.t tên hạ lưu này, đến lúc đó tiền của nàng ta vẫn là của nàng ta.
Nàng ta biết bây giờ trong tay của tỷ tỷ có chút túng thiếu, không nhất định sẽ đồng ý đi quán rượu tốt nhất, cho nên mới nói trên người nàng ta còn có tiền.
Chỉ là lại nói ít đi, sợ sau này tỷ tỷ và ca ca không có tiền lại đòi nàng ta.
Cát Xuân Như nghe muội muội nói như vậy, vốn là có chút không đồng ý.
Mặc dù Bắc Thành không phồn hoa như kinh thành, nhưng giá cả lại không thấp, đi đến quán rượu tốt nhất ăn một bữa cơm, như thế nào cũng cần mấy chục lượng.
Nhưng nhìn thấy khao khát trong mắt của muội muội, nàng ta vẫn là gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta đi ăn.”
Nàng ta lại nói: “Trên người ta mang theo bạc, tiền của muội thì giữ lại để thường ngày tiêu đi.”
Bây giờ nàng ta còn có một cửa tiệm kinh doanh, lần này bất kể đệ đệ có nói như thế nào, nàng ta cũng không có giao cửa hàng cho đệ đệ xử lý.
Mỗi một tháng cũng lãi được một hai trăm lượng bạc, cũng coi như đủ ăn.
Cát Xuân Di lộ ra một cái biểu tình ỷ lại, lắc lắc cánh tay của nàng ta: “Tỷ tỷ tốt nhất.”
Mới vừa đi tới gần quán rượu, thì đúng lúc nhìn thấy có mấy người cũng muốn vào quán rượu.
Cát Xuân Di liếc mắt một cái lập tức nhận ra có Thời Khanh Lạc.
Hai người khác nhìn qua cũng có chút quen mắt, nàng ta có phần không chắc chắn hỏi: “Bên cạnh Thời Khanh Lạc là mẫu nữ Khổng thị?”
Cát Xuân Như cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải mấy người này đúng lúc như vậy: “Là mẫu nữ các nàng.”
Cát Xuân Di kinh ngạc không thôi, tiếp tục nhìn thấy bên cạnh ba người còn có một nam tử trung niên anh tuấn.
Nàng ta thoáng cái nhận ra ngay, đây không phải là tỷ phu Tiêu Nguyên Thạch trước kia sao?
Nhưng tại sao ông ta lại đi theo sau lưng của Khổng thị, khuôn mặt mang theo nụ cười dáng vẻ bao dung nói chuyện với Khổng thị.
Mà Khổng thị mặt lạnh, hoàn toàn không có phản ứng ông ta.
Chuyện này làm cho nàng ta rất bất ngờ.
Trước kia lúc tỷ tỷ còn chưa trở thành chính thê, lần đó Tiêu Nguyên Thạch trở về thôn giỗ tổ, nàng ta nhìn thấy Khổng thị thỉnh thoảng sẽ chủ động nói chuyện với Tiêu Nguyên Thạch, nhưng ông ta đều mặt lạnh không tiếp lời.
Bây giờ lại hoàn toàn trái ngược, đây là có chuyện gì xảy ra?
Hơn nữa Cát Xuân Di còn phát hiện ra sự thay đổi rất lớn của Khổng thị, nếu không phải nhìn khuôn mặt vẫn còn quen thuộc, lại đi cùng Thời Khanh Lạc, nàng ta cũng sắp không nhận ra được.
Không còn là khuôn mặt xanh xao vàng vọt khổ sầu như trước kia, nhìn qua lại càng không vâng vâng dạ dạ nữa, khí chất xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Mặc dù ăn mặc không quá lộng lẫy, nhưng lại tự mang một loại dịu dàng mĩ lệ không nói ra được, cả người cũng có sức sống hơn rất nhiều.
Hơn nữa còn trẻ thêm không ít, giống như là hơn hai mươi tuổi vậy, nhìn qua còn trẻ hơn tỷ tỷ nàng ta.
Vốn dĩ dung mạo của Khổng thị đã rất đẹp, chẳng qua là trước kia ở trong thôn bởi vì cuộc sống, ngày càng trở nên không bắt mắt, cộng thêm bị đói đến mặt mày xanh xao, lại luôn cực khổ, cho nên không hề xuất chúng.
Nhưng bây giờ nhìn lại rất xuất chúng, cho dù có Thời Khanh Lạc dung mạo xinh đẹp khí chất linh động ở bên cạnh, cũng không có bị lu mờ.
Cát Xuân Di hốt hoảng, tại sao sự biến đổi của Khổng thị lại lớn như vậy?
Còn có tiểu nha đầu bên cạnh của bà là Tiêu Bạch Lê sao?
Tiểu nha đầu mặt mày xanh xao, nhát gan nghe lời, không có chút cảm giác tồn tại trước kia, lại trở nên duyên dáng yêu kiều, dung mạo khí chất càng không thua kém.
Chuyện này khiến cho nàng ta không dám tin.
Nhìn thấy mấy người đi vào quán rượu, Cát Xuân Di không nhịn được, kéo Cát Xuân Như bước nhanh vào theo.
Cát Xuân Như thấy Tiêu Nguyên Thạch mặt mày vui vẻ đến bên cạnh Khổng thị, trong lòng nàng ta rất không thoải mái.
Vốn dĩ muốn xoay người rời đi, nhưng lại bị muội muội kéo một cái như vậy, cũng không nhịn được đi vào theo.
Sau đó đi theo mấy người lên lầu.
Tiếp đó còn có thể nghe được mấy người nói chuyện.
Tiêu Nguyên Thạch: “Nguyệt Lan, ta đã đặt phòng rồi, các ngươi cùng nhau đến đi.”
Khổng Nguyệt Lan: “Ai muốn cùng một chỗ với ngươi? Ngươi nhìn chúng ta giống như người không đặt nổi một phòng sao?”
Tiêu Nguyên Thạch lại không có nổi giận, rất kiên nhẫn: “Tất nhiên là các ngươi đặt nổi, đây không phải là ta muốn đặt cho các ngươi sao.”
Khổng Nguyệt Lan mặt đầy vẻ không kiên nhẫn: “Tại sao da mặt của ngươi lại dày như vậy? Chúng ta nhìn thấy ngươi liền cảm thấy phiền, ai cần ngươi đặt phòng chứ.”
“Tiêu Nguyên Thạch, ngươi có thể đừng mặt dày mày dạn dây dưa với ta nữa được không?”
Tiếp đó độc lưỡi nói: “Ta hoàn toàn không thể hòa thuận với ngươi, bây giờ ta nhìn thấy gương mặt này của ngươi, ta cảm thấy rất sến sẩm chán ghét.”
Cái từ sến sẩm này là học từ tức phụ.
Bà cảm thấy bây giờ thả vào trên người Tiêu Nguyên Thạch, lại không quá thích hợp.
Trong lòng Tiêu Nguyên Thạch sinh ra mấy phần tức giận, Khổng thị thật đúng là dầu muối không vào.
Ông ta vẫn luôn kêu người nhìn chằm chằm vào phủ Tri phủ, chỉ cần Khổng thị đi ra, ông ta sẽ tranh thủ đi theo rồi giả vờ như vô tình gặp được, sau đó muốn tái hợp với bà.
Nhưng bà đối xử với ông ta rất lạnh nhạt, trực tiếp không phản ứng.
Hôm nay còn nói những lời khó nghe như vậy.
Chỉ là ông ta vẫn đè lửa giận xuống, khuôn mặt mang theo bao dung nhẫn nại: “Nguyệt Lan, trước kia đều là do tiện nhân Cát Xuân Như kia giở trò quỷ, làm cho giữa chúng ta tồn tại rất nhiều hiểu lầm.”
“Bây giờ ta đã biết lỗi rồi, còn đuổi tiện nhân kia ra khỏi phủ, cho nên ngươi đừng tức giận nữa có được không?”
Lời này vừa vặn bị tỷ muội Cát Xuân Như ở khúc rẽ nghe được.
Sắc mặt Cát Xuân Như đổi một cái, Tiêu Nguyên Thạch lại nói với Khổng thị nàng ta là tiện nhân?
Nàng ta giận đến toàn thân phát run, tại sao ông ta có thể như vậy.
Khiến cho nàng ta càng không thể chấp nhận là, lời đối thoại tiếp theo của hai người.
Khổng Nguyệt Lan lạnh lùng nhìn Tiêu Nguyên Thạch: “Nếu Cát Xuân Như là tiện nhân, vậy trước kia ngươi coi nàng ta như bảo bối, há chẳng phải là một lão tiện nhân sao?”
“Theo ta nói, vốn dĩ ngươi không nên đuổi nàng ta ra khỏi phủ, dù sao thì các ngươi cặn bã sánh đôi với tiện nhân trời sinh một đôi, ta cũng muốn chúc các ngươi thiên trường địa cửu.”
“Các ngươi còn có tính khí vô cảm, tàn nhẫn ích kỉ, ác độc buồn nôn giống nhau, vì vậy phải vĩnh viễn ở chung với nhau.”
Trong nháy mắt khuôn mặt của Tiêu Nguyên Thạch tối sầm: “…” Từ lúc nào mà miệng của Khổng thị lại trở nên độc như vậy?
“Nguyệt Lan, ta biết ngươi vẫn còn trách ta, nhưng ta đã biết sai rồi, đang sửa chữa.”
“Ngươi còn muốn ta phải như thế nào, mới có thể tha thứ cho ta?”
Khổng Nguyệt Lan không nghĩ tới da mặt của Tiêu Nguyên Thạch dày như vậy, hừ một tiếng: “Ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Trước đây tên cặn bã này đã làm tổn thương bà và các con, không thể được tha thứ.
“Bây giờ ta nhìn thấy ngươi liền chán ghét không có khẩu vị thèm ăn, xin ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, nếu không thì ta sẽ chụp ngươi vào bao bố, đánh ngươi bị liệt nửa người.”
Tiêu Nguyên Thạch: “…” Chẳng những miệng trở nên độc, mà trả đũa cũng độc ác.