Sắc mặt của Tiêu Nguyên Thạch khó coi, dù sao thì từ trước đến giờ ông ta chưa từng bị nữ nhân mắng và xem thường như vậy.
Nữ nhân này còn là người mà ông ta từng bỏ rơi.
Chỉ là lại sinh ra một cảm giác mới lạ không nói ra được, cảm thấy lúc Khổng thị mắng người càng xinh đẹp hơn bình thường.
Ông ta nhìn bà bởi vì giận mà mắng người, trên khuôn mặt nhuộm lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, bỗng chốc nhìn đến thất thần.
Khổng thị ngày càng xinh đẹp và thú vị.
Khó trách Nghệ vương lại cảm thấy hứng thú với một phụ nhân từng bị bỏ rơi như vậy.
Ông ta bước lên một nấc thang, đến gần Khổng thị muốn ghé vào bên tai bà nói chuyện.
Khổng Nguyệt Lan thấy vậy sợ hết hồn.
Nhìn thấy Tiêu Nguyên Thạch lại sáp đến gần mặt bà, bà chán ghét đến mức giơ tay lên vung một cái tát về phía Tiêu Nguyên Thạch.
Tiêu Nguyên Thạch giống như là đoán được trước vậy, chặn ngang nắm chặt cổ tay của Khổng Nguyệt Lan.
Ông ta mang theo mấy phần xấu xa cười nói: “Nguyệt Lan, lần trước để cho ngươi thuận lợi đánh ta một cái, đó là bởi vì ta không có phòng bị, ngươi tưởng là sẽ có lần thứ hai?”
Khổng Nguyệt Lan vùng vẫy, nhưng không có tránh thoát.
Sau đó bà nhấc chân đá Tiêu Nguyên Thạch một cái, muốn đá ông ta xuống lầu.
Nhưng Tiêu Nguyên Thạch từng có thể làm được Đại Tướng quân, giá trị võ lực không hề thấp, sức lực càng không nhỏ.
Vì vậy bị đá một cái, thân thể chỉ là lung lay một chút, nhưng không có rơi xuống lầu.
Ông ta híp mắt khẽ cười nói: “Tính khí của ngươi ngày càng cay rồi, ta thích!”
Khổng Nguyệt Lan bị Tiêu Nguyên Thạch vô sỉ chọc tức, nhưng rõ ràng là giá trị võ lực và sức lực chênh lệch quá lớn so với đối phương.
Bà quay đầu dùng ánh mắt cứu trợ nhìn về phía tức phụ của con trai.
Thời Khanh Lạc cũng không nghĩ tới phụ thân cặn bã không biết xấu hổ như vậy, hơn nữa còn giả bộ cười tà mị một tiếng, thật là khiến nàng buồn nôn.
Nhìn thấy mẹ chồng không có cách nào hạ được phụ thân cặn bã, vừa chuẩn bị ra tay, liền nhìn thấy ánh mắt cứu trợ của mẹ chồng.
Trong lòng nàng thầm nhấn một like cho bà, không đánh lại thì nhờ giúp đỡ, điểm này rất tốt, sẽ không thua thiệt.
Vì vậy nàng bắt lấy cánh tay của phụ thân cặn bã trước, ấn vào hai cái huyệt đạo.
Đây là do tiểu tướng công dạy nàng.
Tiêu Nguyên Thạch thấy Thời Khanh Lạc ra tay, ông ta vừa định đánh lại thì chợt cảm thấy cánh tay tê rần, trong nháy mắt liền không có sức lực, bị Khổng Nguyệt Lan tránh thoát.
Tiếp đó Thời Khanh Lạc đá về phía lồng n.g.ự.c ông ta một cái.
Tiêu Nguyên Thạch biết thân thủ của Thời Khanh Lạc không tệ, muốn giơ tay ngăn cản.
Nhưng lại phát hiện cánh tay hoàn toàn không nhấc lên nổi.
Sau đó chân của Thời Khanh Lạc liền rơi trên n.g.ự.c của ông ta, sức lực rất lớn.
Ngực ông ta đau nhói, tiếp đó cả người ngã ngửa về sau, thoáng chốc ngã xuống dưới lầu của tầng một.
Thời Khanh Lạc lạnh lùng nhìn ông ta: “Tiêu phó Đô đốc, đừng táy máy tay chân, đây chính là dạy dỗ.”
Thang lầu không tính là cao, nhưng Tiêu Nguyên Thạch ngã xuống cũng đau, quan trọng là rất mất mặt.
Ông ta che n.g.ự.c đen mặt nhìn về phía Thời Khanh Lạc: “Liên quan gì tới ngươi?”
Lần đầu tiên ông ta bị hậu bối đánh ngay trước mặt mọi người, cực kì tức giận: “Hơn nữa, ngươi lại dám ra tay với trưởng bối, ngươi đúng là đại nghịch bất đạo.”
Thời Khanh Lạc vẫn chưa có trả lời, Khổng Nguyệt Lan cười lạnh nói: “Ngươi là trưởng bối cái rắm, chẳng qua là một tên phụ thân cặn bã đã cắt đứt ruột thịt mà thôi.”
“Nếu ngươi lại tới làm phiền, chúng ta nhìn thấy ngươi một lần thì đánh ngươi một lần.”
Càng có lí chẳng sợ nói: “Thân thủ của Khanh Lạc nhà ta không hề kém hơn ngươi, hết rồi ta lại kêu Tranh nhi chỉnh đốn ngươi.”
Bà biết mình không đánh lại tên cặn bã này, nhưng bà có con trai và tức phụ ủng hộ, cho nên mới không cần tên cặn bã này.
Tiêu Nguyên Thạch rất tức giận: “Ta đã nói làm sao mà Tranh nhi và Thời Khanh Lạc lại vô lễ như vậy, thì ra là ngươi dạy.”
Những ngày mà ông ta xa rời Khổng thị, rốt cuộc thì bà đã trải qua nhưng gì?
Làm sao lại trở thành dáng vẻ cọp cái như vậy?
Khổng Nguyệt Lan nhướng mày: “Chính là ta dạy, ngươi muốn thế nào?”
“Người cặn bã như ngươi hoàn toàn không xứng làm trưởng bối, còn có mặt mũi muốn ở gần chúng ta, ta cũng cảm thấy mất mặt thay ngươi.”
“Xin ngươi đừng đi theo chúng ta, nếu không ta sẽ kêu Khanh Lạc đánh ngươi thêm một trận.”
Bà quyết định rồi, hai ngày nữa sẽ kêu con trai mượn mấy tên cao thủ cho bà, bà phải chụp bao bố cho Tiêu Nguyên Thạch một lần.
Thời Khanh Lạc híp mắt nhìn về phía phụ thân cặn bã: “Nếu phó Đô đốc không tin, ông có thể thử một chút.”
Nàng tiếp tục lấy ra một túi giấy từ trong cái túi sau lưng nói với phụ thân cặn bã: “Tiểu kiều thê trước của ngươi có thể hạ độc ông, một tức phụ thần y như ta, thì càng có thể.”
Các nàng là định đi dùng cơm trưa, cũng không muốn để cho phụ thân cặn bã phá hư hứng thú, cho nên lười dây dưa với ông ta tiếp.
Sau này sẽ kêu tướng công trừng trị ông ta một trận thật tốt, để cho ông ta biết Hoa nhi vì sao lại đỏ như vậy.
Tiêu Nguyên Thạch từ dưới đất bò dậy, vốn là muốn dạy dỗ Thời Khanh Lạc.
Nhưng nhìn thấy bọc giấy trong tay nàng thì bỗng chốc dừng lại.
Thân thủ của ông ta chưa chắc đã thua Thời Khanh Lạc, nhưng nếu đối phương dùng độc, ông ta liền hết cách.
Ông ta tức muốn chết, sắc mặt nắng mưa thất thường.
Thời Khanh Lạc nhìn một cái cũng biết ông ta kinh sợ.
Sau đó nhét túi giấy vào trong tay của mẹ chồng: “Mẫu thân, sau này Tiêu phó Đô đốc lại tới làm phiền mẫu thân, mẫu thân liền đem thuốc bột trong bọc giấy này rắc vào ông ta.”
“Đảm bảo sẽ khiến ông ta muốn sống không được muốn c.h.ế.t không xong.”
Đối phó với têm phụ thân cặn bã không mặt không da như vậy, liền không thể dùng thủ đoạn thông thường.
Khổng Nguyệt Lan nhận lấy bọc giấy, lắc lắc với Tiêu Nguyên Thạch: “Lời tức phụ của ta, ngươi nghe rõ rồi chứ.”
“Nếu lại tới làm phiền, ta sẽ không khách khí với ngươi, hừ!”
Tiếp tục bổ sung một câu: “Con trai ta chẳng những là thần y, dùng độc cũng rất lợi hại, nếu ngươi thực sự muốn thử nghiệm, ngươi cứ việc tới.”
Tiêu Nguyên Thạch: “…” Ta thật là cảm ơn các ngươi.
Ông ta thật không nghĩ tới có một ngày sẽ mất mặt và lúng túng như vậy.
Tiến lên chỉnh đốn Thời Khanh Lạc lại sợ bị hạ độc, không chỉnh đốn lại mất thể diện.
Ông ta cũng chỉ có thể che n.g.ự.c giữ yên lặng.