Tối đó cậu đưa bà ngoại về ngủ, lúc sắp đi thì bất ngờ xảy ra chuyện. Bác sĩ chạy đến cấp cứu, đến khi Trịnh Lam gặp lại thì bà đã lại phải đeo máy thở.
Bản thân cậu không chấp nhận nổi chuyện này. Cả ngày nay cụ bà vẫn khỏe mạnh, còn tươi cười đầy vui vẻ suốt. Vậy mà không minh mẫn được bao lâu bà đã lại đổ bệnh.
Trịnh Lam đứng trực ngoài hành lang được Bùi Yến ôm vào lòng.
Bùi Yến biết rõ bản thân không làm được gì nhiều. Trịnh Lam là sinh viên y khoa xuất sắc mà cũng bất lực trước căn bệnh của người thân, huống chi là một kẻ thân sống trong đống tiền như anh.
Thậm chí anh còn nghĩ thôi không đi nữa mà ở đây với cậu, học phần có thể bổ sung lại, không thể quan trọng bằng Trịnh Lam được.
Nhưng Trịnh Lam lại khuyên anh về trước, còn cậu cậy mạnh muốn ở lại.
Rõ ràng đã khóc sưng cả mắt mà lúc này vẫn suy nghĩ cho người khác. Bùi Yến giận không có chỗ trút đành ôm riết lấy cậu.
Một đôi vợ chồng đi tới từ đầu kia hành lang. Trịnh Lam vẫn dựa vào lòng Bùi Yến không hề ngẩng đầu.
Họ nhìn hai người với biểu cảm kỳ lạ, Bùi Yến thấy bực bèn lườm lại, đôi vợ chồng như bị dọa phải tém lại.
Họ không rời đi mà vẫn tiến lại đây, Trịnh Lam nhắm mắt lại, lấy áo Bùi Yến lau lau rồi mới ngước mắt nhìn.
“Trịnh Lam.” Người phụ nữ trung niên ấy gọi cậu.
Bùi Yến hơi sửng sốt rồi buông tay ra. Trịnh Lam ngồi dậy, không chào hỏi mà chỉ nói: “Bà lại bệnh rồi.”
Tống Mỹ Thanh trừng Bùi Yến một cái rồi kéo Trịnh Lam đến cạnh mình: “Bà ngoại anh vẫn đang nằm trong đó mà anh lại ở đây với đàn ông…”
Lời lẽ của bà thật sự rất chướng tai, vẻ mặt của Trịnh Lam xấu hẳn đi. Còn Bùi Yến, dù đã nhận ra đây là bố mẹ Trịnh Lam nhưng cũng không tỏ ra thân thiện gì, anh đẩy tay Tống Mỹ Thanh ra rồi vuốt ve cánh tay Trịnh Lam.
“Anh đi trước, có việc gì nhớ phải gọi cho anh.”
Hai người họ thản nhiên tình cảm với nhau làm Tống Mỹ Thanh tức đến nỗi phải quay đi.
“Vâng, ngày kia anh đi thì đến đây trước nhé, em không tiễn anh được nhưng em muốn thấy anh đi.” Trịnh Lam lại ngả người gần lại phía trước, Bùi Yến vỗ lưng cậu rồi hôn hôn vành tai, đến khi rời đi mới chợt nhớ tới hai người kia.
Trong một lần bàn chuyện hợp tác, khi anh đi qua phòng họp thì có chạm mặt hai vợ chồng này.
Thế là anh lại kề vai, cúi đầu gằn từng chữ với người phụ nữ: “Tôi là Bùi Yến.”
Tống Mỹ Thanh run người.
Chờ đến khi Bùi Yến đi khuất, Tống Mỹ Thanh đang định mắng thằng con vô tích sự đang cúi đầu ngồi trên ghế thì nhớ đến câu nói “Tôi là Bùi Yến” kia, cuối cùng vẫn không dám đưa tay tát, chỉ đành mỉa mai: “Thảo nào không ưng… hóa ra là trèo được cành cao.”
Trong lòng Trịnh Lam đang loạn khiến cho lời của Tống Mỹ Thanh như gió thoảng qua tai, không hề ảnh hưởng đến cậu.
Suốt cả đêm Trịnh Lam không hề ngủ được.
Hô hấp của cụ bà rất yếu, cậu nằm bên giường nhỏ gần như không nghe được.
Đến sáng, bác sĩ đến kiểm tra như thường lệ, bà ngoại cũng tỉnh táo lại nên Trịnh Lam không cần phải lo lắng nữa.
Bùi Yến gửi tin nhắn cho cậu, bảo hôm nay anh không đến để cậu yên tâm chăm sóc bà.
Ban ngày cụ bà khá hơn, còn có thể ngồi dậy, cứ nhìn mãi ngoài cửa sổ. Trịnh Lam biết bà muốn ra ngoài, nhưng chỉ đành nói: “Bây giờ bà vẫn phải nghỉ ngơi trong phòng đã, ngày mai, ngày mai rồi cháu đưa bà ra ngoài được không?”
Bà vẫn không vui lắm, Trịnh Lam lại nhớ đến Bùi Yến có thể dỗ vui bà bèn nói: “Mai Bùi Yến còn đến tiếp, anh ấy sắp về trường học rồi, mai sẽ bay nên đến đây gặp lần cuối.”
Không nói rõ là đến gặp ai, mà gặp ai cũng được.
Bà ngoại nghe vậy thì cũng nguôi nguôi khiến Trịnh Lam hơi ghen tị.
Tại sao ai cũng thích Bùi Yến nhỉ?
Sau bữa trưa, Trịnh Lam hơi buồn ngủ bèn ghé vào đầu giường chợp mắt một lát. Đến khi tỉnh dậy thì thấy bà ngoại đang viết viết gì đó trên bàn nhỏ.
Đã lâu Trịnh Lam không thấy cặp kính lão của bà, ngón tay gầy gò của cụ bà nắm lấy thân bút tròn, run rẩy viết lên giấy.
Thấy Trịnh Lam tỉnh, bà ngoại lại che che lại giống như trẻ con không muốn để bố mẹ nhìn thấy nhật ký của mình.
Trịnh Lam cười, hỏi bà: “Bà đang viết gì đấy ạ?”
Bà ngoại nói qua qua: “Viết đại thôi, sau này cho cháu xem.”
Nghe câu sau này của bà, Trịnh Lam vui hẳn lên, đáp: “Vậy được ạ, cháu chờ bà cho cháu xem.”
Bà ngoại không tỏ vẻ gì nhiều rồi cúi người viết tiếp.
Chiều đó Trịnh Lam đi gặp bác sĩ chính để tìm hiểu rõ bệnh tình, khi quay về thì đã giấu kỹ tờ giấy đi. Bà ngoại ngồi trên giường, quay mặt về phía cửa sổ.
Hộ lý đứng bên cạnh bà, thấy Trịnh Lam đến thì lộ vẻ khó xử.
Trịnh Lam tiến đến hỏi nhẹ nhàng: “Sao thế?”
“Vừa mới dọn bàn đi. Bà ấy viết xong thì lại mơ hồ.” Hộ lý đáp.
Trịnh Lam gật đầu, bảo cô ra ngoài trước còn mình ngồi xuống cạnh bà.
“Bà ngoại…” Cậu gọi
Cụ bà chầm chậm quay đầu lại, những năng lượng trước đó dường như đã bốc hơi.
“Ông bạn già, ông đi làm gì mà lâu vậy không về nhà?” Bà ngoại tỏ vẻ trách móc nhìn Trịnh Lam.
Trịnh Lam sờ tay bà, bắt chước ông ngoại đã qua đời từ lâu: “Có lâu đâu, tối qua còn chờ bà cả tối đấy.”
Bà nghĩ ngợi, hình như là thế thật. Bà đổi chuyện, cau mày hỏi tiếp: “Ông biết chuyện gì xảy ra với mẹ con chúng nó không? Sao mẹ với con lại thành ra thế được chứ?”
Trịnh Lam hơi nghẹn lại, không nói nổi.
“Thật ra…” Bà ngoại lắc đầu: “Hình như tôi cũng đoán được đôi chút.”
Trịnh Lam cảm thấy cơ thể bỗng cứng đơ ra như phải trần truồng đứng giữa trời đông suốt một tháng, từ trong ra ngoài đều đông đá lại.
Cậu cố hết sức khống chế giọng nói đang run rẩy: “Bà… Sao bà biết?”
“Tôi không biết có thật hay không, nhưng phải làm thế nào đây? Bạn già.” Bà ngoại lắc lắc tay Trịnh Lam rồi chốc lát sau tựa vào người cậu bật khóc: “Sao ông không nói cho tôi biết phải làm sao bây giờ hả?”
Trịnh Lam thậm chí còn không thể ôm lấy tấm lưng gầy của bà.
Cậu không biết mọi chuyện đã đến lúc tệ nhất chưa, bà ngoại đã biết sự thật, đồng thời vì vậy mà đau lòng.
Cũng lúc này, cậu càng chìm trong nỗi buồn đau mạnh mẽ.
Rõ ràng là Bùi Yến đã khiến bà ngoại vui vẻ như thế, nhưng tại sao vẫn không ai chấp nhận anh.
Rõ ràng là Bùi Yến tốt hơn bất kỳ ai.
Một lúc sau, bà ngoại đã ngủ, Trịnh Lam giao bà cho hộ lý rồi một mình rời bệnh viện.
Cậu muốn nghe giọng nói của Bùi Yến nhưng lại không thể gọi cho anh.
Cậu buồn phiền, hoang mang, thế nhưng không ai cho cậu một đáp án hoặc một lựa chọn.
Suốt đêm Trịnh Lam không ngủ ngon giấc, gần sáng mới chợp mắt được một lúc.
Thế là sáng nay cậu đã đến trễ, bà ngoại cũng đã dậy. Cậu đẩy cửa bước vào thì còn thấy có cả Bùi Yến.
Trịnh Lam hơi giật mình, đứng lặng nơi cửa.
Mãi đến khi Bùi Yến gọi cậu: “Sao thế? Đến đây ngồi đi.”
Bấy giờ Trịnh Lam mới điều chỉnh vẻ mặt lại, cậu bước đến ngồi xuống thì ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
“Mang bữa sáng cho em.” Bùi Yến mở hộp cơm ra, đồ ăn bên trong đều là món cậu thích.
Cậu e ngại bà thấy hai người họ như vậy nên dù đã đói mốc meo ra nhưng vẫn từ chối, bảo: “Giờ em chưa đói.”
Bùi Yến hơi nhíu mày nhưng cũng không ép cậu, đóng hộp lại.
“Bùi Yến đến sớm lắm, bà vừa dậy đã thấy rồi.” Bà ngoại đang trong trạng thái tỉnh táo.
Bấy giờ Trịnh Lam mới nhìn kỹ ánh mắt của bà, muốn tìm hiểu xem sự vui vẻ kia có phải là giả vờ không.
Thế nhưng mọi thứ đều vô cùng tự nhiên, bây giờ trông bà như thật lòng thích Bùi Yến.
Trịnh Lam từ chối Bùi Yến khiến anh như hiểu ra, thế rồi anh cũng giả vờ theo cậu, nói chuyện hay làm gì cũng hơi giữ khoảng cách.
Trong lòng Trịnh Lam không thoải mái gì nhưng tất cả cũng là hậu quả phải chịu.
Sau khi chuyện trò chốc lát, Bùi Yến xin phép phải rời đi, Trịnh Lam đứng dậy đi tiễn anh thì đúng lúc gặp được Tống Mỹ Thanh đang đi tới.
Lúc đóng cửa, cậu nghe thấy Tống Mỹ Thanh đẩy xe lăn, hỏi bà ngoại có muốn ra ngoài một lát không.
Hai người lặng lẽ ra khỏi thang máy, đi thẳng đến vườn hoa ngoài phòng bệnh, lúc này Bùi Yến mới không nhịn được nữa cầm lấy tay cậu.
“Anh sắp đi rồi.”
Trịnh Lam cúi đầu, lúc lâu sau mới bất chấp xông đến, tay ôm lấy eo Bùi Yến, tựa vào bả vai anh đầy ỷ lại.
“Em biết, em sẽ nhớ anh.”
Bùi Yến hài lòng, sự lạnh nhạt vừa nãy như biến mất hết, chỉ còn người trước mắt là quan trọng nhất.
Anh ôm siết cậu lại, kề sát dặn dò bên tai Trịnh Lam: “Có chuyện gì thì nhất định phải nói cho anh, sau khi về trường anh sẽ không bận lắm, nếu rảnh hãy gọi cho anh nhé.”
Trịnh Lam hứa tiếp: “Em biết rồi.”
Bùi Yến hừ một tiếng, nói: “Anh không tin lắm đâu.”
Trịnh Lam cũng hiểu rõ mình không đáng tin cho lắm, đành phải dỗ: “Em không muốn anh mệt quá.”
Thấy có vẻ lại sắp nhắc đến chuyện cũ, Bùi Yến kịp thời dừng lại, quý trọng giây phút cuối cùng này mà cúi xuống hôn cậu.
Mọi chuyện sau khi về nước vừa hỗn loạn lại gấp gáp, ngày nghỉ không còn là ngày nghỉ mà như tăng ca. Thế nhưng không còn cách nào khác, ai cũng thân bất do kỷ, hết anh rồi em cứ luân phiên xin lỗi nhau.
Bùi Yến hôn đủ rồi, anh xoa xoa tóc cậu, thở gấp: “Hy vọng sau khi về trường sẽ là những ngày tốt lành.”
Trịnh Lam vâng một tiếng, thấy Bùi Yến giơ tay nhìn đồng hồ.
“Anh sắp đi rồi phải không?” Cậu rời khỏi lồng ngực anh.
“Họ chờ anh ở ngoài.” Bùi Yến chỉ ra, người không còn ở trong lòng nhưng tay vẫn quấn lấy nhau, giống như không thể tách rời.
“Em biết.” Trịnh Lam gật đầu rồi thả tay ra, vẫy tay với anh: “Lên đường bình an.”
Bùi Yến nhìn cậu gượng cười, cảm thấy nụ cười ấy còn khó coi hơn cả khóc. ANh thở dài rồi kề sát vào, hôn chụt một cái lên môi cậu.
Anh nhìn Trịnh Lam đầy thâm tình, tay vuốt ve gương mặt cậu: “Cục cưng, anh yêu em. Anh đi đây.”
Trịnh Lam cúi đầu đáp ừ, nhỏ đến nỗi gần như chỉ có bản thân cậu mới nghe được.
Bùi Yến quay người đi, lúc Trịnh Lam ngẩng đầu lên nhìn anh, cậu có cảm giác như quay về ngày thả hoa đăng bên bờ sông.
Lòng đang đầy ắp niềm vui được dạo chơi vùng ngoại ô thì người làm bạn với mình lại đột ngột rời đi.
Cậu cũng từng nghĩ không hiểu tại sao mỗi lần xa Bùi Yến, cậu lại luôn có ảo giác như sắp phải chia lìa vĩnh viễn.
Giống như cái kết ấy đang chờ đợi họ ở một nơi không xa.
Bỗng phía sau lưng vang lên tiếng hô hoán, Trịnh Lam quay lại nhìn thì thấy có đám đông đang xúm lại ở dưới cửa khoa nội trú.
Chắc là có người xảy ra chuyện, cậu đi đến định xem xem có giúp được gì không thì thấy cụ già ở giữa đám đông đang ngã ngồi trên xe lăn vậy mà là bà ngoại.
Đầu cậu như trắng xóa đi, Trịnh Lam xông lên trước ôm lấy bà ngoại, từ đi rồi đến chạy, sau đó được các bác sĩ và y tá chạy đến đỡ lên trên giường bệnh.
Bánh xe chuyển động cực nhanh trên mặt đất, Trịnh Lam trơ mắt nhìn bà được đưa vào phòng phẫu thuật.
Tống Mỹ Thanh thở phì phò chạy tới sau cậu, Trịnh Lam tiến đến hỏi bà: “Sao bà lại xảy ra chuyện?”
Tống Mỹ Thanh nhìn cậu đầy quái gở, cơ thể Trịnh Lam run rẩy, nước mắt chực trào ra: “Nói đi!”
“Mẹ đẩy bà ra thì thấy hai đứa… Nhưng bà con nhìn một lúc vẫn không có gì bất thường, mà sau khi hắn ta đi thì bà con mới ngất đột ngột.”
Nghe bà kể đầu đuôi mọi chuyện, Trịnh Lam chỉ thấy trời đất quay cuồng, cơ thể như không chống đỡ nổi, ngã ngồi xuống chiếc ghế dựa lạnh băng ở bên cạnh.
Sao có thể, sao có thể chứ…
Cậu thuyết phục bản thân tỉnh táo lại.
Không đâu, không phải vì thế đâu.
Bầu không khí trong hành lang yên tĩnh đến rợn người, Trịnh An cũng đã chạy đến thế nhưng không ai chuyện trò gì.
Trịnh Lam ngồi như kẻ mất hồn, chăm chăm nhìn thẳng vào căn phòng phẫu thuật.
Hơn một tiếng sau, bác sĩ bước ra, báo một câu rằng bệnh tình nguy kịch.
Điện thoại Trịnh Lam kêu lên, cậu không nhìn nhưng biết hẳn là tin nhắn của Bùi Yến.
Anh phải lên máy bay.
Lại thêm một tiếng nữa, trong sân bay thành phố, một chiếc máy bay Boeing chở khách chạy băng băng trên đường bay rồi bay lên trời trong tiếng ầm ầm.
Bùi Yến vẫn lo lắng vì không thấy Trịnh Lam hồi âm, hiếm khi anh thấy hốt hoảng như thế này, đầu váng mắt hoa mà nắm lấy tay vịn bên chỗ ngồi.
Cùng lúc đó, trước cửa phòng phẫu thuật, Trịnh Lam không có bố đỡ nữa trượt ngồi xuống sàn, đầu dựa vào bức tường lạnh lẽo, trong mắt chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn chân không trên trần hành lang.
Một trang giấy khẽ khàng rơi xuống bên cạnh.
Đó là giấy báo tử bác sĩ đưa.
Sinh mệnh như vài ba con chữ màu đen trên tờ giấy trắng, đặt bút xuống là tan biến ngay.