Sau Khi Chia Tay Thì Bị Đàn Anh Mang Đi

Chương 46: Anh đã làm sai cái gì sao?



Bùi Yến mê man ở trên máy bay mấy giờ. Lúc xuống máy bay mới tỉnh lại, anh mở mắt ra liền nhìn thấy biểu cảm hoảng hốt lo lắng của trợ lý, anh hỏi cậu ta làm sao vậy.
Trợ lý lập tức trả lời: “Giám đốc Bùi, anh ngủ lâu quá, tôi tưởng anh bị bệnh.”
Lúc này loa phát thanh vang lên, Bùi Yến nhìn đồng hồ, đúng thật là quá lâu, như vậy sẽ khiến cho người khác lo lắng.
Đầu óc anh mê man, không biết tại sao một giấc ngủ lại dài như vậy.
Vì vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, Bùi Yến dựa vào ghế ngồi thêm một lát mới đứng dậy rồi xếp hàng đi xuống máy bay.
Tiếp viên hàng không mỉm cười chào tạm biệt bọn họ, Bùi Yến chớp chớp mắt, gió lạnh thấu xương thổi vào mặt làm anh tỉnh táo hơn một chút.
Chuyện đầu tiên là mở điện thoại ra, Trịnh Lam không trả lời tin nhắn của anh, trong lòng Bùi Yến dâng lên một dự cảm không tốt.
Tính toán thời gian một chút, lúc này bên bờ đại dương bên kia là hai ba giờ sáng, không tiện để gọi điện thoại, anh chỉ có thể đè lại đè lại nỗi lo lắng của mình.
Từ sân bay về trường học là một quãng đường rất dài, Bùi Yến thấy không thoải mái, tay chống lên cửa xe, không có mục đích nhìn đường xá.
Có lẽ vì ngồi trong một thời gian quá dài nên lúc xuống xe Bùi Yến đứng không vững, vừa đi vào trong nhà, Trịnh Lam đã gọi điện thoại tới.
Đợi máy kết nối tới, Bùi Yến nheo mắt, ở cách xa nhau ngàn dặm, bỗng nhiên anh biết Trịnh Lam đang muốn nói điều gì.
“Anh ơi, bà ngoại đi rồi.”
Giọng nói của cậu lạnh lẽo như cơn mưa mùa đông nhưng âm cuối lại run rẩy, Bùi Yến hận giờ phút này không thể ở bên cạnh cậu, bây giờ ngôn từ anh đều bất lực, có nói gì cũng không thể an ủi được bảo bối của anh.
Anh đành phải hỏi vấn đề thiết thực hơn, hỏi cậu: “Bên đó có người của anh, em cần hỗ trợ không?”
Anh dừng lại rồi thăm dò nói tiếp: “Hoặc là anh cũng có thể trở về.”
“Không cần đâu, em có thể xử lý được.”
Bùi Yến sửng sốt một chút, anh biết rõ Trịnh Lam đang không ổn nhưng cũng không còn cách nào, chỉ đành phải khiến bản thân tỉnh táo lại một chút, miễn cưỡng nói được.
Trịnh Lam cúp điện thoại, tắt nguồn, bỏ vào trong ngăn tủ khóa lại.
Chiếc tủ đứng này đã cũ kỹ đến mức lung lay sắp đổ, chạm vào sẽ phát ra tiếng khó nghe nhưng hình như Trịnh Lam không nhận ra.
Cậu cầm lên một đoạn vải trắng, chất liệu làm đau da cậu, cậu quấn nó lên đầu rồi mặc đồ tang.
Đây là nơi Trịnh Lam và bà ngoại ở khi cậu còn nhỏ, là quê hương đã rất nhiều năm cậu không hề quay về. Cậu biết bà cả ngày lẫn đêm đều mong nhớ nơi này, không ngờ rằng lần cuối cùng quay về này, ngay cả việc mở mắt ra nhìn cũng không thể được nữa.
Bên ngoài phòng thổi tới một trận gió lạnh, mấy ngày nay trời rất lạnh, thời tiết như thế này càng khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Lúc đầu cậu nghĩ nếu bà ngoại sống qua mùa đông này thì nhất định có thể sống tới mùa đông tiếp theo, không ngờ rằng bà mãi mãi ở lại mùa đông này.
Trong thoáng chốc cậu nhớ kỹ lời bà ngoại nói với cậu, ông ngoại cũng ra đi vào mùa đông, bà biết chắc rằng ông sẽ không sống hết mùa đông kia.
Tống Mỹ Thanh cũng đã một ngày chưa ngủ, bà tiễn hết đám người kia đi nên cuối cùng cũng không còn ồn ào nữa. Trong viện yên tĩnh đi rất nhiều, phòng bếp bây giờ đang làm đồ ăn khuya nhưng Trịnh Lam lại không có chút khẩu vị nào.
Cậu quỳ lên tấm chiếu kia.
Từ lúc bác sĩ kêu bọn họ ký vào giấy thông báo tử vong, Trịnh Lam chưa hề rơi một giọt nước mắt nào.
Cậu là một người rất dễ khóc. Tủi thân cũng khóc, khó chịu cũng khóc, có khi vui quá cũng khóc. Nhưng bây giờ cậu lại không khóc.
Người đã ra đi nhưng dường như vẫn còn đó mà lại không nhìn thấy bóng dáng đâu, đại não Trịnh Lam chết lặng nhưng vẫn làm từng bước hoàn thành việc phải làm sau khi bà mất.
Thời gian từ bệnh viện đến nhà hỏa táng ngắn đến mức uống một ly nước cũng không kịp, lúc trở ra, người đã biến thành một nắm cát vàng.
Trịnh Lam ôm cái hộp nho nhỏ kia, trong đêm muộn như thế này làm đám tang cho bà, cậu muốn gọi cho Bùi Yến dù có đang quấy rầy anh hay không.
Cậu chỉ có thể nghĩ đến người này, giờ phút này cậu không thể nào chịu nổi, cậu muốn nghe thấy giọng nói của anh.
Điện thoại được kết nối, Trịnh Lam cũng không dám nói nhiều, dường như bà vẫn còn đang nằm sát vách, cậu vẫn còn đang trộm làm đứa cháu bất hiếu.
Cậu cuộn người xuống, cứ quỳ mãi như thế, đầu gối bị cỏ cọ trầy hết cả, đau đớn càng khiến cậu trở nên tỉnh táo hơn.
Trời gần sáng, ánh sáng trong suốt từ bên ngoài chiếu vào nhà, chiếu thẳng vào trung tâm nhà nguyện.
Trịnh Lam cúi dập đầu một cái, trán chạm xuống sàn gạch, mặt kệ cho mặt đất lạnh buốt và gạch đá thô ráp.
Bên ngoài có người từ trong tiểu viện bước đi, giọng điệu tràn ngập bi thương: “Đến lúc đi rồi.”
Hai giọt nước mắt nóng hổi chảy dài, rơi xuống làm ẩm ướt mặt đất.
Một tháng sau Trịnh Lam quay lại trường học.
Thời tiết lúc đó đã không cần mặc áo phao nữa, cậu mặc một chiếc áo len, mặc bên ngoài một chiếc áo khoác mỏng đứng đợi Bùi Yến đang kẹt xe ở sân bay.
Trịnh Lam mang khẩu trang vì sợ gió hỏi khiến cổ họng khó chịu. Từ xa cậu đã nhìn thấy Bùi Yến đi tới, người kia mặc áo khoác dài, dưới chân đi boot ngắn cổ, đi trên đường như mang theo gió. Dễ thấy hơn là bó hồng đang được anh cầm trên tay, rực rỡ đến mức khiến người ta phải chú ý trong sân bay ảm đạm này.
Đã rất lâu rất lâu không gặp.
Trịnh Lam nửa ngồi lên đống hành lý, chờ Bùi Yến nhìn sang bên này.
Cậu cầm điện thoại lên nhưng không nói cậu đã nhìn thấy anh.
Bùi Yến nhìn xung quanh, nhìn một vòng, cuối cùng mới nhìn thấy người đang đứng trong góc.
Anh bất đắc dĩ cười lên, dang tay đi tới. Trịnh Lam không nhúc nhích, Bùi Yến càng lúc đi nhanh tới chỗ cậu, ôm cậu vào trong lòng mình.
Áo khoác ngoài lớn che khuất cả người Trịnh Lam, nhiệt độ cơ thể và hương hoa bao quanh lấy cậu. Bùi Yến nghiêng đầu hôn lên trán cậu một chút, anh nhét bó hoa trong tay vào trong ngực Trịnh Lam rồi kéo hành lý của cậu đi, nắm lấy tay cậu.
Trịnh Lam cầm lấy bó hoa kia, vùi đầu vào ngửi một cái rồi giương mắt hỏi anh: “Sao anh lại mang hoa đến cho em?”
Bàn tay từ trên không rơi xuống, Bùi Yến lấy cái tay kia nhét vào túi áo, cười cười nói: “Đi ngang qua thấy nên mua, nếu không mua thì nói không chừng anh sẽ không đến muộn.”
Trịnh Lam đang cầm hoa, bất ngờ, sau một lúc lâu cậu gật gật đầu nói: “Lần sau đừng vậy nữa.”
“Được.” Bùi Yến sờ sờ tóc của cậu, giống như không để ý: “Đi thôi.”
Trịnh Lam đi phía sau anh, hai người ngồi vào xe.
Bó hoa cũng không quá to, Trịnh Lam cứ ôm theo, mắt nhìn qua phía ngoài cửa xe.
Trên đường đi không ai lên tiếng, trong xe yên ắng, Bùi Yến còn tưởng rằng Trịnh Lam đã ngủ mất rồi, đợi đến khi đến cổng trường, Trịnh Lam mới bất ngờ lên tiếng.
“Chở em vào trường đi.”
Bùi Yến không nói lời nào, Trịnh Lam liền xoay người hướng về phía anh.
“Mới về trường học, em muốn….” Trịnh Lam không nói dối, cậu ngập ngừng ngập ngừng, cắn môi nói quanh co.
Bùi Yến không nhìn cậu, chỉ nói: “Được.”
Trịnh Lam cảm thấy Bùi Yến tức giận, lắc lắc bông hoa trên tay.
Xe không được chạy đến bên dưới ký túc xá, Bùi Yến dừng xe, lấy hành lý của Trịnh Lam ra khỏi cốp xe.
Trịnh Lam lên tiếng cảm ơn, cậu tự mình cầm lấy đồ, lúc chuẩn bị đi thì bị Bùi Yến túm lấy cánh tay, kéo người lại gần.
Bên cạnh có hai bạn nữ đi qua, Bùi Yến không quan tâm, cúi đầu muốn hôn cậu, lúc này có thể nghe được tiếng thở dồn dập, lông mi Trịnh Lam run rẩy, cậu nghiêng mặt đi.
“Em đi lên trước, cảm ơn anh đến đón em.”
Vẻ mặt Bùi Yến bình tĩnh, mắt anh nhìn cậu, cũng không chịu buông tay.
Trịnh Lam hơi giãy giụa nhưng không nhúc nhích được, đành phải từ từ nhắm mắt ngửa đầu lại gần, hôn một cái ở gò má anh.
“Em đi trước đây.”
Bùi Yến khẽ giật mình, cậu đã kéo hành lý đi mất, chỉ để lại cho anh một bóng lưng.
Cuối tuần trong quán bar đông hơn nhiều so với bình thường. Nam nữ mặc đủ loại kiểu dáng quần áo nhảy nhót trên sàn nhảy.
Hướng Tùng Dương vô cùng tốn sức mới tìm thấy Bùi Yến đang đứng trong góc. Trên ghế dài có một đống người ngồi mà hắn không quen biết, nhưng không một ai dám dựa gần vào Bùi Yến.
Trên mặt bàn trước mặt đã có mấy cái ly trống.
“Em đến rồi.” Hướng Tùng Dương đi qua, ngồi xuống kế bên cạnh Bùi Yến.
“Làm sao nữa rồi? Vậy mà hôm nay tìm em uống rượu nữa à.”
Số lần Bùi Yến hẹn Hướng Tùng Dương đếm trên đầu ngón tay, sau khi yêu đương còn ít hơn.
“Tìm người uống rượu với tôi mà thôi.” Bùi Yến không giải thích thêm, nâng cốc đưa cho hắn: “Thích uống cái gì thì gọi, tôi mời.”
Hướng Tùng Dương đẩy ra, cười nói: “Em còn cần nhìn cái này à?”
Hắn gọi chủ quán qua, gọi mấy loại, Bùi Yến ở giữa liên tục uống rượu, uống không ngừng.
Hướng Tùng Dương nhìn không nổi nữa bèn vươn tay lấy đi ly rượu trong tay Bùi Yến, nhíu mày hỏi anh: “Anh bị sao vậy? Trịnh Lam không trở về nên anh nhớ cậu ấy à?”
Nghe tới tên Trịnh Lam, dường như Bùi Yến mới tỉnh táo lại đôi chút, cười cười: “Đã về từ lâu rồi.”
“Về rồi sao?” Hướng Tùng Dương không biết nên lại hỏi: “Về rồi sao anh còn ở đây uống rượu giải sầu, cãi nhau à?”
Bùi Yến lắc đầu: “Không cãi nhau.”
Nhưng nhìn bộ dạng này thì thì tám phần là có liên quan đến Trịnh Lam rồi.
Mấy chuyện yêu đương này Hướng Tùng Dương không rõ lắm nói gì là đi an ủi người khác.
Điều hắn có thể làm là uống rượu với Bùi Yến, hai người nói chuyện rất ít, cơ bản chỉ uống rượu.
Tới cuối cùng thì Bùi Yến còn say hơn cả Hướng Tùng Dương, hắn đành phải dìu anh xuống ghế dài trước, sau đó cầm điện thoại của anh lên gọi cho Trịnh Lam.
Bên chỗ của Trịnh Lam rất yên tĩnh, Hướng Tùng Dương nhìn đồng hồ đã sắp mười hai giờ rồi, đầu tiên hắn mở miệng: “Xin lỗi chị dâu, đã làm phiền rồi.”
Trịnh Lam nghe thấy giọng hắn, hình như không kịp phản ứng nên hắn đành phải tự giới thiệu mình: “Tôi là Hướng Tùng Dương, chị dâu không nhớ rõ sao?”
“Có nhớ.” Trịnh Lam nói: “Làm sao vậy, Bùi Yến xảy ra chuyện gì à?”
“Không có chuyện gì, sao tôi dám để cho anh ấy xảy ra chuyện. Tôi với Bùi Yến ra ngoài uống rượu, anh ấy uống say, nhờ cậu tới đón anh ấy được không?”
Thật ra lúc Hướng Tùng Dương hỏi câu này, trong lòng hắn cũng rất lo lắng. Hai người Bùi Yến và Trịnh Lam rõ ràng là có gì đó, hôm nay hắn gọi điện thoại qua, lỡ như Trịnh Lam không đồng ý thì sẽ rất xấu hổ.
Bên kia yên tĩnh một lúc, mãi tới khi Trịnh Lam hỏi hắn địa chỉ, Hướng Tùng Dương mới an tâm.
Để chị dâu xách anh hắn về đi, cũng có thể liên lạc chút tình cảm.
Trịnh Lam gọi taxi đi tới đây, vừa xuống xe đã nhìn thấy Hướng Tùng Dương đang dìu Bùi Yến đứng ở ven đường.
Từ trước đến nay cậu chưa gặp dáng vẻ Bùi Yến uống say đến mức không để đứng vững như này. Cậu chạy qua, đỡ người từ trong tay Hướng Tùng Dương.
Nhưng sức cậu yếu, lúc dìu Bùi Yến nghiêng ngả tới lui khiến Hướng Tùng Dương đi tới đỡ lấy, lúc này Bùi Yến mới ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Trịnh Lam một vài giây.
Trịnh Lam bị anh nhìn đến mức phải cụp mắt xuống, Bùi Yến hôn hôn vào môi cậu, Trịnh Lam chớp chớp mắt, nghe thấy tiếng Hướng Tùng Dương la trời ơi trời ơi. ngôn tình hài
Cậu không dám đẩy anh ra vì sợ anh ngã mất nên cứ để cho Bùi Yến cắn mấy lần lên môi mình.
“Là Lam Lam à…” Giọng của Bùi Yến rất nhỏ, chỉ có hai người mới nghe được.
Một tiếng Lam Lam thế mà khiến cho mắt Trịnh Lam đỏ lên, cậu nhẹ nhàng trả lời “Vâng” rồi ôm sát lấy eo của Bùi Yến.
Hướng Tùng Dương nhìn thấy dáng vẻ này của hai người nên không ở lại nữa, chỉ nói: “Vậy cậu dẫn anh ấy về trước đi, tôi đi trước đây.”
Trịnh Lam nói được rồi quay đầu nói chuyện với Bùi Yến. Một mình cậu không thể dìu anh đi xa, Trịnh Lam hi vọng Bùi Yến có thể tỉnh táo lại đôi chút.
Cậu nhẹ nhàng lay lay người anh, bắt đắc dĩ nói: “Một mình em không thể dìu anh về nhà nổi.”
Bùi Yến như nghe hiểu được, anh vịn cánh tay cậu đứng lên đi về phía trước, đi thử vài bước thấy có thể đi ổn thì buông tay Trịnh Lam ra.
Cơ thể Bùi Yến run rẩy. Hai người đứng ở bên đường, Trịnh Lam cảm thấy không an toàn nên chạy chậm đuổi theo dìu anh. Lúc này Bùi Yến lại không cho, dùng sức đẩy cậu ra.
Coi như không tính toán với anh, Trịnh Lam bị đẩy mấy lần suýt thì ngã nhưng cắn răng không nói gì.
Đến giao lộ, phải chờ đèn giao thông. Bùi Yến đứng trước cậu, bóng lưng rộng lớn bị bóng đêm nhuộm lên một chút vẻ ảm đạm.
Anh khẽ cười, Trịnh Lam nghe thấy anh nói: “Mấy này ngày em đối với anh chính là như vậy.”
Cả người cậu đông cứng lại, Trịnh Lam cúi thấp đầu, không nhìn anh nữa.
“Chính là đẩy anh ra như thế đấy, có phải là anh càng cách xa em thì em càng vui vẻ đúng không?”
Trịnh Lam không thể nào trả lời, chỉ có thể im lặng.
Bùi Yến lại không chịu tha cho cậu, anh quay người lại, ngón tay nâng cằm cậu lên, Trịnh Lam mới ngước lên đã đối mặt với ánh mắt của anh.
Cặp mắt đó lóe lên một ít bất đắc dĩ, một ít tức giận, còn lại đều là sự khó chịu.
“Anh đã làm gì sai sao?” Bùi Yến vẫn gọi cậu: “Lam Lam.”
Những giọt nước mắt không thể nhịn lại được giống như được mở van, bờ vai Trịnh Lam run rẩy, nhào tới ôm lấy eo Bùi Yến, mặt dán vào vai anh mà khóc.
Cậu nghĩ tới bà ngoại, nghĩ đến thời gian ở trong bệnh viện, nghĩ đến những chiếc đèn hoa đăng trôi trên sông ngày ấy, nghĩ đến hai điều ước mà cậu đã làm.
Một cái không có thực, một cái đã thất bại.
Cơ thể Bùi Yến ấm áp dễ chịu, còn mang theo mùi cồn. Trịnh Lam không quen nhưng cậu lại vô cùng ỷ lại, cậu giống như một chú mèo con, kéo áo khoác Bùi Yến ra chôn mình vào trong đó.
Tại vị trí sát gần tim, cậu ủn chóp mũi mình vào nơi đó, buông ngón tay đang nắm áo anh ra, khóc thút thít mấy cái rồi nuốt nước mắt vào trong.
“Em đưa anh về được không?”
Trịnh Lam hỏi anh, ngẩng gương mặt tràn đầy nước mắt, ánh đèn đường chiếu vào khuôn mặt cậu.
“Đây là những gì em muốn nói à?” Bùi Yến hỏi cậu.
Trịnh Lam biết có lẽ đây là bước ngoặt cuối cùng trong đêm nay, cậu rũ hai tay xuống, khẽ gật đầu một cái.
Một chiếc taxi chạy ngang qua, Bùi Yến đưa tay ra gọi, kéo cửa ngồi vào trong. Chiếc xe rất nhanh đã biến mất trên đường phố.
Trịnh Lam nhìn theo hướng xe đi, bụm mặt chậm rãi ngồi xuống như người say giữa đêm kia, chút ánh sáng kia cũng chỉ là ánh đèn đường bố thí.
Cậu lại không có nhà rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 126: C126: Không phải

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.