Đường Cao dại ra một lát, kêu thảm một tiếng:
– Nam thần không cần đi a, tôi không trầm trọng a, tôi hoạt bát vô cùng đâu! Nam thần mau tới nói chuyện với tôi đi, thừa dịp chị dâu đi vắng chúng ta tùy ý mặc sức tưởng tượng một chút tương lai!
Tống Hi yên lặng đứng lại, xoay người, dùng ánh mắt nhìn thấy kẻ ngu ngốc nhìn Đường Cao, nói:
– Một câu cuối cùng, cậu lại có thể nói ra!
Ngay lúc đội trưởng nhà cậu chỉ đứng phía sau cách năm mươi thước, còn lớn tiếng như vậy!
Mục Duẫn Tranh vừa mới tiến vào trong núi luyện đao xong trở về, đi tới, cầm bao tải còn động đậy ném xuống dưới chân Tống Hi, xách chiến hữu ngu xuẩn vào núi cùng nhau mặc sức tưởng tượng tương lai.
Tống Hi mở túi nhìn xem, bốn con heo con, đều nho nhỏ, nhìn qua chỉ mới trăng tròn không lâu.
Tống Hi không chút do dự lấy liễu diệp đao thiến bốn con heo, còn bôi thuốc. Heo rừng trong nhà đã có thể thành đàn, Đường Cao xem như thực tới danh về, thật nhiều thịt, thật tốt.
Tống Tiểu Đa ngậm một con heo rừng choai choai còn chưa tắt thở phóng tới dưới chân Tống Hi, nhảy cà tưng kêu không ngừng.
Tống Hi vỗ vỗ đầu chó, nói:
– Sau này chúng ta không tiếp tục giết heo trong núi, lưu trữ chúng nó sinh con có thể liên tục phát triển, bằng không sang năm sẽ không còn thịt heo ăn. Ngoan, điêu về nhà cấp cho Đường thúc, để cho hắn thả máu heo cấp dì nấu canh ăn.
Tiểu Đa liếm ngón tay Tống Hi mới lưu luyến không rời điêu con heo về nhà.
Tiểu Đa trực tiếp đưa tới trước mặt Đường thúc đang ở trong sân phơi sách.
Đường thúc liền hiểu, lập tức vào bếp cầm đao giết heo cùng chậu nhôm, một đao đi xuống, đón máu heo. Bạn già lúc ở dưới quê một năm đều mệt thân mình, thiếu máu nghiêm trọng, đến nhà tiểu Tống luôn cả ngày nghĩ phương pháp làm cho hai lão nhân bọn họ điều dưỡng thân thể, ngày tự tại như ở trong chính nhà mình.
Bạch Chân nhìn thấy, cực kỳ hâm mộ, cũng cực kỳ khó qua:
– Nếu Bạch Chi Chi có được phân nửa tài giỏi như Tống Tiểu Đa cũng sẽ không bị người đánh cắp đi làm thịt.
Bạch Cẩn Chi nói:
– Tôi cảm giác con chó kia thật khả nghi.
Quá thông minh, cũng quá khổng lồ.
Ánh mắt Bạch Chân đều sáng:
– Tống Tiểu Đa bị xuyên không, khẳng định!
Bạch Cẩn Chi:
– !
Ca, lối suy nghĩ của anh đừng quá phát tán được không!
Bạch Chân cầm một bao thịt khô chính mình mang tới, ngồi trước mặt tiểu Đa đối ám hiệu:
– Thiên vương đắp hổ!
– Gâu gâu gâu gâu!
Tên ngớ ngẩn tránh ra! Phá hư cha nói anh là kẻ ngớ ngẩn cần cách xa anh một chút cũng phải canh chừng anh cách xa hiện tại cha một chút!
Vẻ mặt Bạch Chân mộng ảo, đúng rồi đúng rồi, tiểu Đa sủa “gâu gâu gâu gâu” rõ ràng là đang nói “Bảo tháp trấn hà yêu”! Hắn nghe hiểu được gâu gâu tinh ngữ!
Bạch Cẩn Chi trầm mặc đem anh trai dọa người ném tới trong sân ôm đi.
Mục Duẫn Tranh mang theo chiến hữu mặc sức tưởng tượng xong tương lai, đã trở lại.
Đường Cao kẹp cây roi dưới nách, một tay nắm con nghé con một tay xoa sau lưng vội vàng lùa bầy dê về nhà.
Mục Duẫn Tranh một tay nhấc bốn con heo con bị thiến gom qua hôn lên mặt Tống Hi, lôi kéo người về nhà.
Tống Hi nhìn bao tải, nói;
– Trong nhà có lớn có nhỏ hơn mười con heo, nuôi cũng ăn được thật lâu.
Mục Duẫn Tranh nói:
– Bên Trần Tiểu Bàn cần đưa vài con.
Còn phải tiếp tục hỏi thêm dầu ma dút, dược liệu cũng không thể thiếu.
Bạch Cẩn Chi lấy tới máy phát điện năng lượng mặt trời cùng bình ắc quy, nhưng hiện tại mặt trời không đủ nóng, căn bản là không đủ dùng. Các nơi trong cả nước đều xây nhà ấm thủy tinh, nguồn năng lượng sẽ ngày càng thêm khẩn trương. Lúc cung cấp điện không đủ, nông thôn nhất định là địa phương bị cắt điện đầu tiên.
Tống Hi nói:
– Cũng cần tiếp tế vài con cho Trầm hầu tử, thật là bao nhiêu cũng không đủ ăn.
Ngàn vạn lần đừng buộc hắn xuống tay với đàn hươu càng lúc càng lớn trong núi a, đây là thịt được bảo hộ!
Mục Duẫn Tranh trầm mặc. Ngày của Trầm Việt thật sự trôi qua không tốt, nhiệm vụ tuần tra nặng, mà thậm chí không được ăn cơm no. Nhưng với tính khí của Trầm Việt, hắn tuyệt đối sẽ không ở trong lúc quốc gia gian nan xin xuất ngũ.
Đầu tháng tám, trợ lý nhị mang theo mầm móng lúa nếp trở về, còn mang theo mầm móng gạo thật vất vả tìm được, cùng hai đại đội bảo tiêu lại thêm ba xe tạ lễ.
Tống Hi xem một lần danh mục quà tặng, nói:
– Đều là quan hệ hợp tác, thu của anh nhiều đồ vật như vậy thật ngượng ngùng.
Miệng nói vậy nhưng lại đem danh mục quà tặng nhét vào trong túi.
Bạch Cẩn Chi:
– !
Đã cứu mạng hắn cùng anh của hắn, nhưng hắn lại không thích nổi vị bác sĩ này, đây nhất định không phải lỗi của hắn!
Bạch Chân nói:
– Bác sĩ còn thích cái gì nữa không? Đi trở về tôi gọi em tôi đưa tới cho anh.
Bạch Cẩn Chi:
– !
Anh trai lại bị thông đồng đi rồi, vị bác sĩ này càng thêm đáng ghét.
Cầm phối phương điều dưỡng thân thể, Bạch Cẩn Chi lại chuyển nhà rời đi, sân nhà Tống Hi lại khôi phục yên lặng.
Trợ lý nhị mang tới ba xe tạ lễ ngoại trừ một xe dược liệu còn lại hai xe đều là cái ăn, một xe hải sản, một xe lương thực mà trong nhà Tống Hi không có. Gạo, gạp nếp, hạt kê vàng, lúa mì, còn có đậu xanh, đậu đỏ, đậu phụ, đậu tây. Mấy thứ cây đậu này đều có thể gieo trồng lưu giống, cho thấy trợ lý nhị làm việc vô cùng dụng tâm. Tống Hi cẩn thận nhớ lại tên của trợ lý nhị, nhưng không nhớ ra được. Hắn tựa hồ chưa từng hỏi qua tên của người ta. A, thật thất lễ.
Đường Cao mở tủ lạnh nhìn thấy bên trong tràn đầy đồ ăn hải sản, ngẫm lại ngày gia đình mình trước khi vào nhà nam thần, cuộc sống chuyển biến quá lớn, có chút không thể thừa nhận, bỏ chạy về hỏi cha của hắn:
– Cha, cha nói ban đầu vì sao con không đi học y đây?