Vương Vu Dạng chưa nghĩ ra biện pháp đối phó, bàn tay to lớn bên cạnh đã vươn ra, ghìm chặt vai thiếu niên tựa một chiếc kìm sắt, lôi cậu sang một bên.
“Mẹ kiếp!”
Sức mạnh kia khủng bố đến mức khiến thiếu niên loạng choạng suýt ngã sấp mặt. Cậu thở hổn hển, lửa trong mắt còn lớn hơn cả Chu Dịch, thoạt trông là một tên nhóc không dễ chọc: “Muốn chết à?”
Mặt Chu Dịch không cảm xúc.
Thiếu niên nổi trận lôi đình, lúc Vương Vu Dạng nhìn sang, chớp mắt đổi thành vẻ đáng thương: “Chú, anh ta đẩy tôi.”
Vương Vu Dạng: “…”
Chu Dịch: “…”
Vương Vu Dạng nói: “Vậy cậu cũng đẩy lại đi.”
Thiếu niên xụ mặt: “Tôi đâu phải con nít.”
Cậu gãi gãi mái tóc màu tím, cười trông rất đẹp trai: “Chú, tôi họ Trần, tên là Trần Tử Húc.”
Họ Trần? Trong đầu Vương Vu Dạng chợt sáng lên, nhưng chưa kịp nắm bắt gì đã vội vàng biến mất. Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt điển trai vừa trưởng thành lại vừa trẻ con của thiếu niên, mãi vẫn chưa dừng lại.
Chu Dịch cau mày: “Nhìn chòng chọc vậy còn chưa đủ?”
Vương Vu Dạng ghé sát lại tai thanh niên bên cạnh mình: “Chẳng qua là chú cậu cảm thấy nhóc quỷ này rất quen mất, lần đầu đã thấy vậy. Nhưng vẫn không nhớ ra được.”
Chu Dịch nói: “Anh trai cậu ta, hay họ hàng nào đó của cậu ta đã qua lại với anh rồi?”
Vương Vu Dạng: “…”
“Cậu nghĩ chú là cái gì vậy?”
Chu Dịch trả lời một nẻo: “Thống kê số hậu cung của anh trên mạng không ngừng gia tăng.”
Vương Vu Dạng cười khẽ: “Không phải Tiểu Dịch rất bận à? Sao còn có thời giờ xem mấy thứ đó?”
Cơ mặt Chu Dịch căng ra: “Xem đại.”
“Này, hai người nói thầm cái gì thế?” Mặt Trần Tử Húc sắp đần thối cả ra, “Sắp hôn luôn rồi.”
Vương Vu Dạng cười nhạo nhìn thanh niên bên mình, vừa nãy gần thế cơ à?
Đôi môi mỏng của Chu Dịch mím lại lạnh nhạt, không trả lời.
Vương Vu Dạng quay đầu hỏi thiếu niên: “Nhóc quỷ, sao nhóc tìm được tiểu khu này?”
Trần Tử Húc ra vẻ thần bí: “Chú đoán xem.”
Vương Vu Dạng cười: “Người lớn không thích trò đánh đố.”
Trần Tử Húc nhìn chằm chằm anh: “Chú, lúc chú không cười nhìn rất nhu nhược dễ bắt nạt. Nhưng vừa cười một cái lại trở nên cực yêu nghiệt, như yêu tinh vậy đó.”
Vai Vương Vu dạng run lên, bên tai có giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Có đi hay không?”
“Đi chứ.” Vương Vu Dạng liếc thiếu niên đang háo hức mong chờ nhìn mình: “Nhóc quỷ, tôi có việc, nhóc ở đâu thì quay về chỗ đó đi.”
Sắc mặt Trần Tử Húc thay đổi: “Đừng mà, để tôi cho chú biết vì sao tôi tìm được tới đây. Chú xem cái này này.”
Nói rồi cậu lấy điện thoại ra, đưa cho anh: “Tôi vô tình thấy tấm hình này.”
Vương Vu Dạng lia mắt nhìn, trong hình anh đang ngồi trên ghế nhựa nhắm mắt ngủ, đầu kê vào một cái chân.
Cái chân kia là của Chu Dịch, chỉ là không chụp được hết.
Cơ mà, quảng cáo trên xe thì bị chụp vào rồi.
“Phố trụy lạc quá rộng lớn, ngày nào tôi cũng tìm nhưng không thấy chú đâu.” Trần Tử Húc rất ấm ức, “Nếu không thấy bức ảnh này, chẳng biết bao lâu nữa mới tìm được chú.”
Vương Vu Dạng dời mắt khỏi màn hình: “Tìm tôi làm gì?”
Mặt Trần Tử Húc tự nhiên đỏ bừng lên.
Vương Vu Dạng ấn mi tâm, lại một chiếc xử nam nhỏ nữa.
Trần Tử Húc chỉ chỉ người bên cạnh anh: “Chú, hắn là ai thế?” . Ngôn Tình Hài
Vương Vu Dạng đáp: “Em trai tôi.”
Trần Tử Húc: “…”
Lờ mờ soi tới nhìn lui xong, Trần Tử Húc lại nói: “Chắc là hai người không giống nhau.”
Vương Vu Dạng nói: “Kết nghĩa.”
“Là không cùng huyết thống á?” Trần Tử Húc lập tức chen vào giữa hai người họ, như một chú sói con bảo vệ lãnh địa của mình.
Chu Dịch lạnh lùng rời đi.
Vương Vu Dạng bóc vỏ chocolate, tản nhàn đi phía sau: “Tiểu Dịch, đi chậm lại một chút.”
Trần đuôi nhỏ đuổi theo anh: “Chú ơi, chú muốn đi đâu thì mang tôi theo nữa. Tôi là tôi có cực nhiều tiền…”
Hơn mười phút sau, ba người Vương Vu Dạng tới đường Xuân Lai.
Gần đó có một con phố cổ, dù kiến trúc xung quanh đã được trùng tu, nơi cửa vào chật kín xe cộ, rất đông những du khách mặc đồ hiện đại. Nhưng chỉ cần bước vào, vẫn sẽ cảm nhận được thứ cảm giác đó.
—— Thứ cảm giác đó, gọi là cổ vận.
Con đường lát đá xanh không quá rộng nhưng rất sạch sẽ, hai dãy cửa hàng nằm san sát nhau, trước cửa trưng bày rất nhiều thứ nho nhỏ kỳ lạ, thu hút được rất nhiều sự chú ý từ khách du lịch.
Cơ thể này của Vương Vu Dạng cao gần một mét tám, không biết làm sao hai người bên cạnh cũng thuộc dạng cao lớn, một người tầm một mét tám lăm, người còn lại hẳn một mét chín, cơ thể lại rất cường tráng, anh bị kẹp ở giữa thấp có một mẩu, lại còn trông bé tí.
Bị kẹp giữa như thế, tâm trạng anh có phần phiền muộn.
Trần Tử Húc ngậm một điếu thuốc: “Chú, hôm đó tôi uống hơi nhiều, không nhớ rõ lắm, lúc… khụ… lúc tôi động chạm với chú thì bị thằng cháu nào ném lên tường rồi ngất đi. Đến khi tỉnh lại trong hẻm, tôi lại chẳng thấy chú đâu.”
Cậu gãi gãi sau gáy mình hai cái, cẩn thận hỏi: “Sau đó chú đi với thằng cháu kia phải không?”
Vương Vu Dạng đáp: “Đúng vậy.”
Trần Tử Húc kinh ngạc, điếu thuốc trên miệng cũng rơi xuống: “Thế là chú bị cuỗm đi ngay hôm đó luôn?”
Vương Vu Dạng: “…”
Chu Dịch đi bên phải anh: “…”
“Rõ ràng tôi gặp chú trước mà, còn chưa kịp làm gì.”
Mặt Trần Tử Húc đỏ bừng lên vì tức: “Mẹ bà nó, ông đây nhất định phải tìm thằng cháu kia đập cho rơi hết răng!”
Bộ dạng nghiến răng nghiến lợi kia trông như một thằng nhóc bị cướp đồ chơi.
Người đi đường hiếu kỳ đưa mắt nhìn.
Chu Dịch lấy mũ lưỡi trai đen xuống chụp lên đầu anh, hơi cong người ra ám hiệu bằng mắt, anh chắc chắn mình quen tên thiểu năng này?
Vương Vu Dạng kéo vành mũ xuống, không trả lời.
Trần Tử Húc láo nháo như khỉ đít đỏ yên tĩnh được mấy phút, ngay sau đó lại vui vẻ quẫy đuôi, một tiếng gọi chú ơi hai tiếng gọi chú à, thuận miệng êm tai khỏi bàn.
Vương Vu Dạng đang tìm một người kỳ lạ hay một nơi nào đó, tình cờ nói với Chu Dịch đôi ba câu đều bị nhóc quỷ nọ xen ngang.
Lúc mua nước uống, Vương Vu Dạng nhận điện thoại của Hà Trường Tiến, nói có xin cho anh mấy chữ cầu an.
“Cậu đang ở đâu đấy?”
“Em đang trên núi thắp hương.”
Vương Vu Dạng hỏi: “Đi Hương Nguyệt Tự hả?”
“Vâng.” Hà Trường Tiến đáp, “Em tính rủ anh đi chung, mà nghĩ lại lúc em đi chắc anh chưa chịu dậy.”
Vương Vu Dạng nhìn ra ngoài: “Hôm nay không bán hàng à?”
“Dạ không.” Hà Trường Tiến chậc lưỡi, “Em trai anh không nói cho anh hở?”
Vương Vu Dạng: “Có nói chuyện với anh bao giờ đâu.”
Hà Trường Tiến nói: “Đúng là hướng nội.”
Cậu ta còn thở dài: “Anh Vương, đến giờ vẫn chưa nghe anh Dịch gọi một tiếng anh bao giờ.”
Vương Vu Dạng đáp: “Kệ cậu ấy.”
“Anh Vương, anh đừng chiều quá đấy.” Hà Trường Tiến chậc chậc lưỡi, “Em trai anh vốn cứng đầu, anh còn chiều như vậy, thể nào cũng có ngày làm phản thôi?”
Vương Vu Dạng không để ý lắm: “Phản không được.”
Nói chuyện xong, Vương Vu Dạng nhận được mấy tin nhắn của Hà Trường Tiến bên Wechat, mấy tấm hình chụp trong chùa.
Có cả chữ phúc cầu an.
Vương Vu Dạng nhìn dòng chữ phúc Bình An trên hình, trong đầu hiện lên tư liệu về Hà Trường Tiến, chỉ nửa trang giấy.
Người thành phố T, con trai độc nhất, cha mẹ làm nghề nông, sức khỏe không được tốt, học cấp hai xong đã thôi học, bảy năm trước tới thành phố S, bán đồ ăn sáng được tầm ba, bốn năm.
Từng trải rất nhiều chuyện, chôn vùi trong tháng ngày mưu sinh cơ cực.
Tổng kết toàn bộ tài liệu, thì đây là một đứa trẻ xuất thân nghèo khó, vật lộn từ đáy xã hội đi lên, rất tích cực lạc quan.
Vô cùng bình thường.
Sẽ khiến người hoài nghi cậu ta tự cảm thấy mình xấu xa bất chính.
Vai Vương Vu Dạng bị sượt qua, mạch suy nghĩ cũng dừng lại.
Cô gái trẻ vội vàng rối rít: “Xin lỗi xin lỗi.”
Vương Vu Dạng cười cười: “Không vấn đề gì.”
Cô gái còn muốn nói gì, đã thấy hai người đàn ông đi từ cửa hàng tiện lợi ra đứng ở hai bên ông chú nọ, cùng lúc đưa nước trong tay cho anh, lại còn mua loại giống nhau.
Cô gái đánh hơi được gì đó, đôi mắt trợn trừng lên, hai công một thụ đây mà…
Không được, phải chụp ảnh ngay, không nhịn được rồi.
Cô gái nọ vừa giơ điện thoại lên, một ánh nhìn sắc bén đã quét tới, như thể đang lướt trên mặt cô.
Cô lén lút nhìn thanh niên trông cao nhất kia, trùng hợp va vào tầm mắt hắn, sợ đến nỗi rùng mình.
Thôi, vẫn là nhịn thì hơn, chọc không nổi chọc không nổi.
Vương Vu Dạng hơi đau đầu, anh muốn uống trà hoa lài, nhưng đâu có nói muốn uống hai cốc đâu.
“Hai cậu làm trò gì vậy?”
Trần Tử Húc cười để lộ hàm răng trắng sáng: “Tôi mua trước á, em của chú bắt chước tôi.”
Chu Dịch không lên tiếng.
Vương Vu Dạng liếc hắn một cái: “Đưa đây.”
Chu Dịch có vẻ sững sờ.
Vương Vu Dạng lấy trà hoa lài trong tay hắn, cắm ống hút vào uống một ngụm: “Đi tiếp đi.”
Chu Dịch chớp mắt một cái: “Được.”
Trần Tử Húc khó chịu tò tò theo sau, cắn cắn ống hút: “Chú, chú uống cái đó xong uống cả cái tôi mua được không?”
Vương Vu Dạng biếng nhác: “Không được.”
Trần Tử Húc: “…”
Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn Chu Dịch, thì thầm với hắn: “Có phát hiện gì mới?”
Chu Dịch lắc đầu.
Vương Vu Dạng nói: “Phố cổ này lớn nhỉ.”
Không lâu lắm sau đó, tay Vương Vu Dạng đột nhiên bị kéo lại, Trần Tử Húc kéo anh tới xem một cửa hiệu: “Chú, chú mà mặc đồ của chị gái kia, chắc chắn sẽ siêu đẹp luôn.”
Vương Vu Dạng liếc mắt một cái đã biết người ta là nam.
Anh đang muốn rời đi, bỗng ngửi thấy vị gì đó, đổi ý nhấc chân đi vào.