Vào thời đại này, mọi người đa phần đều biết nhau, muốn hỏi thăm người nào, chỉ cần vài người trong trường là sẽ biết ngay.
Giang Châu đứng trước cổng chung cư nửa tiếng.
Giữ lại mấy bà bác trung niên, nhét vào tay họ mấy viên kẹo, tùy ý bịa ra lời nói dối, nói mình đến tìm thân thích.
Kết quả hỏi một vòng, đều không hỏi ra tung tích của Đặng Thúy Hồng.
“Gì? Đặng Thúy Hồng? Trường trung học số một của huyện chúng ta không hề có người này! Chưa từng nghe nói!”
“Cháu à, cháu nhất định là tìm lầm chỗ rồi! Trường trung học sổ một của huyện chúng ta không hề có giáo viên nào tên là Đặng Thúy Hồng!”
“Bác không lừa cháu làm gì, bác nấu cơm ở căn tin, bác biết hết giáo viên ở trong này! Tuyệt đối không có ai tên là Đặng Thúy Hồng!”
~~~
Sau khi hỏi liên tiếp mấy người, Giang Châu có thể chắc chắn.
Trí nhớ của mình khẳng định không hề sai lầm.
Tiếp đó hắn lại đi đến trường trung học cơ sở và tiểu học để hỏi thêm cho chắc.
Cũng không có Đặng Thúy Hồng.
Hắn sờ sờ cằm, cảm thấy chuyện này càng lúc càng thú vị.
Lúc trở lại ngã ba, Giang Minh ngồi trên xe lừa không nói câu nào.
Bên người của anh ta đặt vài cái túi giấy dầu gì đó.
Chắc là đi Cung Tiêu Xã một chuyến.
Giang Châu vui vẻ.
Hắn bước nhanh tới.
“Anh, hiếm thấy nha, anh lại còn biết mua đồ?! Mặt trời mọc lên từ đằng tây sao! Vắt cổ chày ra nước!”
Hai huynh đệ hiện tại quan hệ tốt không ít.
Giang Châu cũng sẽ trêu chọc một chút Giang Minh.
Giang Minh không nói chuyện.
Điều khiển lừa quay đầu.
“Ngày mai là sinh nhật của mẹ.”
Anh ta nói.
“Làm tô mì, bỏ chút thịt, ngày tháng tốt đẹp, không thể để cho mẹ mình tiếp tục ăn uống cực khổ.”
Giang Châu sửng sốt.
Sinh nhật?!
“Ngày mai là ngày gì?”
“Mùng 6.”
Giang Châu nghe vậy, vỗ đầu cái bốp.
“Ôi chao! Em cũng không biết ngày mùng 6 tháng 4 là sinh nhật của mẹ mình!”
Hắn nhếch miệng cười: “Ngày mai em lên huyện một chuyến, một bát mì trường thọ sao đủ được?”
Giang Minh không đáp.
Vội vàng điều khiển lừa về nhà.
Giang Châu ba chân bốn cẳng nhảy lên xe lừa: “Anh, em còn chưa lên xe đâu!”
~~~
Hai anh em trở về nhà.
Giang Châu trực tiếp nhờ chị dâu Diêu Quyên nấu số thịt mà Giang Minh mua về ngày hôm nay.
Tất cả đều là thịt mỡ trắng bóc, chỉ dính chút thịt nạc.
Đoàn Đoàn Viên Viên được Giang Châu cho ăn thịt nhiều ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hồng hào tròn vo như búp bê.
Lúc này làm nũng, bắt Giang Châu đi chơi với hai bé.
Giang Châu bất đắc dĩ.
Vốn đã hạ quyết tâm, xế chiều lên huyện tìm người.
Nhưng hai cô con gái đáng yêu đã mở miệng, hắn không nỡ từ chối.
Lập tức đồng ý.
“Được được được, buổi chiều dắt hai con đi xuống phía dưới cầu nhỏ ở đầu thôn bắt cá, được không nào?”
Giang Châu cười nói.
Hai đứa con nít vô cùng hài lòng.
Vung đôi chân ngắn nhỏ núc ních thịt, thở hổn hà hổn hển chạy ở trong sân một vòng.
“Đoàn Đoàn bắt cá! Đoàn Đoàn thích ăn cá cá!”
“Viên Viên, cua, a ô ~ a ô!”
Hai đứa con nít còn hôi sữa, ở trong sân tìm hai cái rổ nhỏ, dùng cánh tay nhỏ núc ních thịt của mình cắp lấy, lại chạy tới bên người Giang Châu.
“Đi nha đi nha ~ “
“Đi ngay bây giờ nha nha ~ “
Giang Châu nhịn không nổi hai con làm nũng.
Cầm một cái bồn lớn, lại cầm thêm cái giỏ, xoay người thông báo với Mộng Ly một tiếng.
“Anh mang hài tử đi đầu cầu bắt cá, em ở nhà chờ anh trở lại.”
Liễu Mộng Ly cầm túi vải, mới vừa từ trong nhà đi ra.
Nghe vậy sửng sốt.
“Chiều em còn phải đi đến nhà dì Trương…”
“Chớ đi.”
Liễu Mộng Ly chưa nói hết câu, Giang Châu đã cười cắt đứt lời của cô.
Hắn bình thản nói với cô: “Váy vừa mới đem lên huyện thành bán, có thể bán được hay không cũng không chắc, tạm thời đừng làm, em cứ ở nhà nghỉ ngơi, buồn chán thì theo giúp chị dâu một tay cũng được.”
“Nhà của dì Trương gia tạm thời chớ đi, nếu như váy bán được, lại đi cũng không muộn.”
Lời này nghe không có vấn đề gì.
Thế nhưng…
Liễu Mộng Ly luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Cô suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được, vậy chờ anh trở lại hẳng nói.”
Thấy Liễu Mộng Ly bằng lòng.
Lúc này Giang Châu mới mang theo Đoàn Đoàn Viên Viên làm nũng rời nhà.
Cha cùng hai cô con gái đáng yêu như thiên thần ba người, cùng thẳng tiến đến đầu thôn.
~~~
Thời tiết sắp vào hạ.
Lại vào thời điểm nông vụ bận rộn, người trong thôn xuống sông bắt cá không nhiều.
Sông của thôn Lý Thất nước không sâu.
Chỉ vừa qua khỏi đầu gối.
Từ xa đã có thể nhìn thấy một dòng sông lung linh đang chảy róc rách róc rách xuống chân núi.
Bên bãi sông đều là đá cuội.
Đi dọc theo con đường nhỏ trong thôn đường, đó là một cây cầu vòm nhỏ bằng đá.
Không khí trong lành, trước mắt là cây xanh đầy khắp núi đồi.
“Cá ~ bắt cá ~!”
Đoàn Đoàn ỏn a ỏn ẻn hô to.
Vươn ngón tay út núc ních thịt, chỉ chỉ vào trong phía sông nhỏ, hai cái đùi ngắn nhỏ hớt ha hớt hải chạy vào trong sông.
Viên Viên cũng đuổi sát theo.
Giang Châu cũng không ngăn cản.
Hắn chỉ cười cười theo ở phía sau hai cô bé.
“Chậm một chút, ở bên cạnh bãi sông, không được đi xa, có nghe thấy không?”
Giang Châu nói.
Hai đứa trẻ ngoan ngoãn dạ dạ.
Sau đó ở bờ sông cởi giày, cũng không sợ lạnh, cứ để nguyên đôi bàn chân nhỏ trắng nõn mềm mại chạy thẳng xuống sông chơi đùa đi.
Giang Châu ở bên cạnh nhìn một lúc.
Sau đó bắt đầu cầm cung giỏ vào trong sống chụp cá.
Cá rất nhiều.
Úp rổ xuống, phần lớn đều có thể úp được một hai con ở dưới đáy sông.
Giang Châu thả cá vào trong chậu nước.
Khoảng nửa giờ sau, hắn tìm một nơi sạch sẽ, xuống, hai tay khoác trên đầu gối, nhìn hai đứa cô con gái tinh nghịch chơi đùa ở trong sông.
Lại thêm khoảng nửa giờ sau.
Hắn nghe tiếng bước chân.
Nghiêng đầu nhìn lại, ánh nhìn lập tức trở nên sắc bén.
Người tới không phải ai xa lạ.
Là dì Trương.
Nhà bà đột nhiên giàu lên trong chưa đầy hai năm, bỗng nhiên ăn được lương thực chế biến, trông phúc hậu không hơn ít.
Nhất là sau khi trong nhà mua máy may, dáng đi cũng ưỡn thẳng ngẩng cao đầu, trông vô cùng đắc ý.
Bà tới giặt quần áo.
Bên đầu cầu đã có người chuyển mấy tảng đá xanh đặt ở bên bờ nước.
Chuyên dùng để giặt quần áo.
Lúc này đã có hai phụ nữ trong thôn đang dùng cái vồ gỗ nện quần áo.
Miệng thì trò chuyện nhà nông.
Dì Trương đi tới bên tảng đá xanh, để một rổ y phục xuống tảng đá xanh.
Vào thời đại này có tiền chính là có sức mạnh.
Một người bên cạnh vội tránh qua một bên, cười nói: “Thím Trương, thím tới chỗ này giặt đi, nước chỗ này sạch lắm!”
“Công việc giặt quần áo này, thật đúng không phải để cho người làm!”
Trương Quế Nga đấm đấm thắt lưng, nói: “Thím nghe nói, hiện giờ trong các thành phố lớn, phụ nữ trong những gia đình có tiền, từ trước tới giờ đều không cần tự mình giặt quần áo!”
“Đều dùng máy giặt quần áo!”
Hai người đang nện quần áo sửng sốt.
“Gì ạ? Máy giặt quần áo là gì?”
Trương Quế Nga cầm quần áo để vào trong nước, cười nói: “Thì là thứ giúp giặt quần áo thôi! Thật thần kỳ! Con gái của thím nói, bỏ áo quần, rồi cả bột giặt gì gì vào trong, ục ục ục xoay vài vòng, áo quần đã được giặt xong!”
“Con bé nói, thấy thím lớn tuổi, đáng thương, nên sau này sẽ giúp thím mua một cái máy!”
Hai người kia lập tức hiểu ra.
Nhìn cái tướng bả đi!
Thì ra là tới khoe con gái!
“Thím Trương, thím thiệt có phúc! Con gái tài giỏi hơn người, tự mình thi đậu giáo viên, dạy học ở trong huyện thành, tiền lương mỗi tháng đều gửi về nhà, cũng không cần phải thím lo lắng! Con rể cũng có bản lĩnh! Ăn cơm nhà nước, không giống như chúng cháu! Chỉ có thể cả đời sống cuộc sống vất vả!”
“Đúng vậy! Con của cháu không có chí tiến thủ! Dòm thôi biết học hành không ra gì rồi! Chờ lớn thêm hai tuổi, có thêm một mẫu ruộng là tốt lắm rồi!”