Nhìn thấy Giang Châu từ xa đi tới, Hầu tử lập tức đứng dậy, bước ba bước đã tới trước mặt.
“Ồ! Tại sao cậu lại đến đây?”
Nói là gần chín giờ, nhưng bây giờ đã là mười giờ rồi.
Giang Châu hoàn hồn trở lại, phản ứng đầu tiên là mỉm cười đưa một điếu thuốc qua.
“Có chút việc nên hơi chậm trễ.”
Giang Châu hỏi: “Sao rồi? Cậu hỏi được chưa?”
Vào thời đại này, ở quận Khánh An, máy khâu và xe đạp là những mặt hàng khó mua nhất.
Để có được một phiếu máy may, phải có mười phiếu công nghiệp, điều này thực sự là khó khăn.
Trong nhiều trường hợp, phải làm việc cật lực trong một năm mới lấy được phiếu công nghiệp, sau đó chớp thời cơ lấy hạn ngạch để lấy phiếu máy may, sau đó mới đến một cửa hàng bách hóa quốc doanh để mua.
Người ăn cơm nhà nước mới có cơ hội này.
Như người chân lấm tay bùn làm ruộng ở quê, chỉ có thể dùng mối quan hệ.
“Hắc hắc, cũng không có nhìn xem ta là ai chứ!”
Hầu tử ưỡn ngực tự hào, hắn vươn tay ra sờ soạng trên túi áo của bộ đồ Tôn Trung Sơn rộng thùng thình của mình.
“Nói trước một chút, mấy thứ này đều là đòi tiền mới nói chuyện cởi mở được!”
Hầu tử nói rồi lấy trong túi ra một xấp tem phiếu.
Ở trên cùng là một phiếu mua máy khâu màu xanh lá cây.
Phông chữ in gọn gàng.
Ở giữa là họa tiết hình máy may.
Ở góc dưới bên trái có chữ “Mỗi phiếu được một máy may, quá thời hạn hết hiệu lực”.
Bên phải là con dấu chính thức của cửa hàng bách hóa quận Khánh An.
Phía sau là một xấp phiếu công nghiệp.
Hầu tử nói: “Phiếu công nghiệp này dễ lấy, nhưng phiếu máy may này thực sự rất khó lấy”.
Hắn thở dài chậc chậc hai tiếng rồi đưa một xấp phiếu cho Giang Châu.
“Xem một chút đi, tổng cộng có một vé máy khâu và mười vé công nghiệp!”
Giang Châu cũng nghiêm túc lại.
Đếm đi đếm lại, số lượng không sai sót.
Hắn hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Hầu tử nói: “Một tệ cho một phiếu công nghiệp, còn phiếu máy khâu có giá này.”
Cậu nói xong giơ một tay lên, lật qua, lật lại.
Giang Chu nhướng mày: “10 tệ?”
“Đúng thế! Đấy là một cái máy khâu Hồ Điệp đấy! Cái giá đấy cũng không sai!”
Hầu tử nói: “Có loại Ong Mật, có loại Mẫu Đơn, mấy cái đấy không được tôi nhìn trúng. Nếu anh muốn có một chiếc máy khâu, thì tôi nhất định sẽ lấy cho anh loại tốt nhất!”
Hầu tử là một người giảng nghĩa khí, đó là sự thật.
Vào thời đại này, cũng có một số thương hiệu máy may.
Loại tốt nhất phải kể đến máy khâu Hồ Điệp sản xuất tại Thượng Hải.
Ở huyện Khánh An, máy khâu của các thương hiệu khác có giá khoảng 120 tệ.
Máy may nhãn hiệu Hồ Điệp, giá sẽ cao hơn 15 tệ.
Là 135 tệ.
Nhưng thế thôi thì cũng là một thứ khó kiếm.
Bởi vì mức lương bình quân ở huyện Khánh An cũng không cao.
Thế nên mới chỉ cần dùng chút thủ đoạn là kiếm được phiếu máy may này rồi.
Nếu mà ở Philadelphia, một phiếu máy may 10 tệ thì các nàng cũng không nỡ bán!
Giang Châu gật đầu.
Hắn lấy ra hai tờ nhân dân tệ giao cho Hầu tử.
“Chuyện này đa tạ cậu.”
Giang Châu mua tổng cộng ba bao thuốc, đã đưa cho Hoàng Quảng Dân hai bao, anh mở bao còn lại và đưa cho Thu Sinh một gói.
Giang Châu lấy ra một gói khác và đưa nó cho con khỉ.
“Cầm lấy đi.”
Hầu tử choáng váng.
Cậu nhìn chằm chằm vào gói Hồng Tháp Sơn trước mặt, có chút bối rối.
“Cái này cho tôi sao?”
“Chả không thì sao?”
Giang Châu bật cười trước phản ứng của Hầu tử.
Hắn nhét nó gói thuốc vào túi áo trước mặt Hầu tử rồi nói: “Ân tình cậu giúp tôi, tôi luôn nhớ kỹ”.
Hầu tử hơi xấu hổ vì những gì hắn nói.
Gói thuốc cách một lớp áo như là bị nóng lên, lồng ngực như bị phỏng.
“Hầu tử, tôi muốn hỏi cậu một chuyện.”
Giang Châu cười nói.
“Anh lại muốn mua cái gì nữa sao?”
Lúc này Hầu tử đã thực sự coi Giang Châu là huynh đệ.
Từ nhỏ cậu đã lăn lộn trên đường phố, trong nhà còn có bốn anh chị em.
Cậu là đứa trẻ trâu trong nhà.
Không hăng hái tranh giành, không có tiền đồ, cà lơ phất phơ không lý tưởng.
Đây là cái nhãn đã được gắn lên người cậu từ lâu.
Sở dĩ bán lậu thuốc lá, đi theo con đường đầu cơ tích trữ, cũng là bởi vì không còn biện pháp nào khác.
Tiền kiếm được trong hai năm qua.
Cậu cũng không chi tiêu nhiều cho bản thân mà dành tất cả cho gia đình.
Cha, mẹ, anh, chị cần tiền cưới hỏi, lấy vợ… việc nào mà cậu không xuất lực cơ chứ?
Đáng tiếc…
Hầu tử chưa bao giờ có thể hòa thuận với anh chị em.
Bẵng đi ngần ấy năm, hết tiền, anh chị vẫn hững hờ.
Thậm chí sau này biết rằng cậu đang bán lậu thuốc lá.
Thì luôn nhìn cậu với ánh mắt bất thiện.
Giờ cậu gặp Giang Châu.
Hắn còn tự mình đưa cho cậu một gói thuốc thế.
Đã thế còn cảm ơn cậu mỗi lần nhờ việc.
Hầu tử cảm thấy…
Loại bằng hữu này, rất đáng để kết giao!
“Lần này tôi không mua gì nữa.”
Giang Châu cười nói: “Tôi muốn hỏi thăm một người.”
Khi Hầu tử nghe thấy hắn tìm người khác, ngay lập tức cậu trở nên hào hứng.
“Chuyện này đơn giản thôi, anh cứ nói xem, tôi nổi danh là quảng giao! Tôi quen rất nhiều bằng hữu, giúp anh hỏi một chút thì chỉ cần một gói thuốc lá này là có thể làm được!”
Cậu cười toe toét.
“Người đó gọi là Đặng Thúy Hồng.”
Giang Châu dừng lại một chút rồi nói: “Nghe nói là đang dạy ở trường trung học ở quận, nhưng sau khi hỏi xung quanh tôi cũng không tìm thấy.”
“Nhưng quả thực có một người như vậy, hơn nữa còn ngay ở trong huyện thành, xuất thân từ thôn Lý Thất.”
Quận Thanh An nói lớn thì cũng không phải lớn, nói nhỏ thì cũng không phải nhỏ.
Để tìm người thì cũng không phải dễ dàng.
Hầu tử vẫn vỗ ngực đảm bảo.
Cơ mà lần này phải mất ba ngày.
Giang Chu không hỏi thêm câu nào nữa.
Sau khi nói vài lời với Hầu tử, Giang Châu tạm biệt cậu rồi đi thẳng đến tiệm may.
………………
Trương Mỹ Vân gần như kiệt sức vì chờ đợi.
Khi nhìn thấy Giang Châu từ trong góc đường đi ra, cô sốt ruột đến mức vội vàng chạy ra khỏi tiệm may!
“Ai nha! Cậu đến rồi!”
Trương Mỹ Vân cau mày nói tiếp: “Đã mười một giờ, sao giờ anh mới đến? Tôi đã đợi anh cả buổi sáng rồi đấy!”
Giang Châu cười nói rằng mình có chuyện nên chậm trễ một chút.
Hắn nhìn lên bức tường của tiệm may.
Chiếc váy hoa mà hắn treo hôm qua đã không còn nữa.
Giang Châu chợt hiểu ra.
“Chiếc váy hoa bán được rồi sao?”
Trương Mỹ Vân vội vàng gật đầu: “Cái này không phải là vấn đề! Anh không biết chứ, sáng sớm hôm nay nó đã được một nữ giáo viên mua, đồng nghiệp của cô ấy cũng muốn, nhưng đáng tiếc chỉ có một cái! Về sau có rất nhiều người đến, bọn họ đều hỏi về cái váy hoa của anh! “
Trương Mỹ Vân có chút cảm khái.
“Nó quả thật là dễ bán! Anh sắp phát tài rồi đấy!”
Giang Châu cũng cười.
“Đây, đây là 11 tệ!”
Trương Mỹ Vân nói rồi lấy ra một tờ 10 tệ và một tờ 1 tệ.
Giang Châu khựng lại: “Không phải tôi hứa sẽ cho cô 2 tệ tiền lời sao?”
Trương Mỹ Vân cười nói: “Tôi không phải loại người tham lam tiền bạc! Anh treo quần áo của mình ở chỗ tôi, tôi cũng không quảng bá, thế thì quần áo này là tự mình anh bán. Làm gì có chút quan hệ gì với tôi?”
“Một tệ là đủ!”
Trương Mỹ Vân có nhiều dự định trong lòng.
Quần áo của Giang Châu tốt đến vậy, chỉ cần anh ấy treo chúng trong cửa hàng là mình đã kiếm được 1 tệ rồi.
Cô thậm chí còn không một giọt nước bọt nào để giới thiệu.
Đây chẳng phải là nhặt được tiền sao?
Trong lòng cô biết rõ 2 tệ tiền lời này, là số tiền Giang Châu bỏ ra để thuê cửa hàng của mình để treo quần áo!
Nhưng mà, người ta đều nói rằng kinh doanh lâu dài mới có lợi nhất.
Cô không thích kiểu lợi nhuận vụn vặt này.
Giang Châu có thể được treo quần áo ở chỗ mình được thì cũng treo được ở những nơi khác.
Sau này nó sẽ thu hút nhiều người hơn, đồng thời cũng sẽ mang lại lượng khách lớn cho quán.
Tính kiểu gì thì mình cũng là người có lợi hơn.