Ở thời đại này, càng làm ăn ở tỉnh, càng phải cẩn thận.
Đặc biệt là loại món ăn dân dã này.
Vạn nhất bị người ta ghen ghét rồi báo cáo lên trên, sẽ không có kết thúc tốt đẹp.
Giang Châu cũng không vội, hắn liếc nhìn Hoàng Quảng Dân, lấy ra thịt chân giò và hai hộp thuốc lá Hồng Tháp Sơn ở bên kia rổ rau.
“Huynh à, đệ tên là Giang Châu. Đệ đến từ thôn Lý Thất, hai năm trước bất tranh khí (không hăng hái tranh giành, không có chí tiến thủ), ngày ngày cũng chả có tí lý tưởng nào. Mắt thấy năm nay hài tử đã lớn, nên chuẩn bị đi buôn bán một chút.”
Giang Châu lại nói tiếp: “Thế nhưng lại không có bổn sự gì, cha mẹ cũng không có tiền, cho nên chỉ có thể kinh doanh nhỏ. Đệ cũng không dám giấu huynh, đệ tốn không ít tinh lực mới tìm thấy huynh, chỉ trông chờ huynh mang theo đệ kiếm chút tiền tài. “
Hắn nói xong liền nở nụ cười
“Hoàng huynh, cũng là việc để kiếm cơm. Đệ cũng không thể làm những việc hại người lợi mình đúng không?”
Giang Châu biết ông đang lo lắng điều gì.
Tự giới thiệu với vẻ thành khẩn, ngay lập tức khiến Hoàng Quảng Dân tin tưởng ba phần.
Ông trời sinh ra đã cảnh giác, không trả lời, chỉ vẫy tay ra phía sau.
Ngay lập tức.
Cậu bé choai choai chạy về phía bên này.
Là tiểu tử mở cửa cho Giang Châu lúc trước.
Hoàng Quang Dân thì thầm vài câu vào tai cậu trai trẻ này.
Một lúc sau, Giang Châu nhìn thấy cậu trai trẻ kia đã chạy ra bên ngoài.
Hoàng Quảng Dân cũng không giải thích gì thêm.
Ông chỉ cười và nói chuyện phiếm với Giang Châu về những thứ khác.
Khoảng nửa tiếng sau, cậu trai trẻ đã chạy lại.
Nó thở hổn hà hổn hển, sau đó chỉ vào Giang Châu, và nói gì đó với Hoàng Quảng Dân.
Có thể thấy rằng sự cảnh giác trên khuôn mặt của Hoàng Quang Dân đã bị loại bỏ hoàn toàn.
Ông cười cười.
Rồi bước tới, vỗ vai Giang Châu.
“Hảo tiểu tử, con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng!”
Giang Châu giờ mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Hắn biết rằng.
Vụ kinh doanh này, đã thành rồi.
“Không còn cách nào, vợ con ở nhà, già trẻ lớn bé đều phải ăn, mong là Hoàng huynh chiếu cố nhiều hơn.”
Giang Châu lại đưa giỏ rau ra.
Lần này, Hoàng Quảng Dân đã nhận lấy.
Ông cầm nó trên tay.
Hai cân thịt mỡ màng.
Ngoài ra còn có hai hộp Hồng Tháp Sơn.
Tên Giang Châu này, làm việc cũng không tệ.
“Đây là giá cả nhập hàng ở bên ngoài, cậu xem một chút.”
Hoàng Quảng Dân nói rồi vẫy vẫy tay.
Cậu trai trẻ thấy vậy liền chạy lại rồi đưa cho Giang Châu một tờ giấy nhập hàng viết tay.
“Hai năm nay, những thứ này có không ít người ăn, mỗi tháng đều tăng giá một chút.”
Hoàng Quảng Dân cười nói: “Cứ yên tâm, nếu làm tốt, tôi sẽ không để cậu chịu đau khổ đâu!”
Giang Châu nói lời cảm ơn.
Rồi xem bảng giá.
Ba ba là 4 tệ 2 hào, thỏ rừng, gà rừng, vịt trời, v. v., là 2 tệ 6 hào 1 xu.
Cùng một số thứ khác.
Giang Châu nhìn lướt qua.
Thậm chí có một số loài rắn.
“Những thứ này bán rất chạy ở tại thành phố các tỉnh!”
Hoàng Quảng Dân dường như nhìn thấy sự ngạc nhiên của Giang Châu, lúc này có chút tự hào nói: “Cậu có thể thu bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu. Càng hiếm thì càng có giá!”
“Không dám nói đến việc biến cậu trở thành một nhà vạn phú, nhưng một năm kiếm được ngàn tệ, chắc chắn là dễ dàng!”
“Đây thực sự là biện pháp để kiếm tiền. Dũng cảm lên, cậu sợ gì chứ?”
“Có rất nhiều người đang làm điều này ngoài kia! Ai quan tâm đến chúng ta chứ?”
Hoàng Quảng Dân lúc trước đã gọi điện cho người khác để hỏi, hỏi về Giang Châu.
Tóm lại, đây là một vùng rộng lớn.
Giang Châu nói rằng trước đây anh ấy là một tên khốn nạn.
Chỉ cần hỏi một câu xem có ai đã nghe nói về hắn là được rồi.
Miễn là danh tính của hắn chính xác, Hoàng Quảng Dân không cần phải nghi ngờ nữa.
Trong tay ông thực sự là đang thiếu những thứ này.
Hơn thế.
Tiểu tử này quả là hiểu chuyện.
Chỉ cần hai cân mỡ và hai hộp Hồng Tháp Sơn đã khiến Hoàng Quảng Dân mừng như mở cờ trong bụng.
Làm gì có đạo lý nào thịt đưa đến miệng rồi mà không ăn, phải không?
Giang Châu cười cười đáp lời.
“Đệ biết đi theo huynh là đúng đắn mà!”
Hắn khen rồi lại khen tiếp.
Hoàng Quảng Dân gọi cậu trai trẻ kia mang cân đến rồi bắt đầu cân trước mặt Giang Châu.
Giang Châu từ trong túi áo lấy ra một bao thuốc lá, lấy ra một điếu, đưa cho Hoàng Quảng Dân.
“Hoàng huynh, hút thuốc đi.”
Hai mắt Hoàng Quảng Dân sáng lên.
Ông vui vẻ nhận lấy.
Giang Châu lập tức lấy ra một que diêm châm lửa cho anh.
“Thế nào? Còn có chuyện gì sao? Cứ nói!”
Tiểu tử này.
Thực sự là biết là việc.
Hoàng Quảng Dân khó tránh khỏi việc sinh ra hảo cảm.
“Là như thế này…”
Giang Châu từ tốn giải thích việc kinh doanh lươn trước đây của mình.
“Hoàng huynh, dạo này làm ăn khó khăn. Cũng chỉ có mấy cái thôn thôi, nhưng làm đại lý cấp hai quả thật cũng không dễ dàng chút nào.”
Giang Châu đưa thêm một điếu thuốc khác.
“Bất đắc dĩ mới tìm đến huynh. Huynh là anh trai của Lôi gia. Đệ tin tưởng ở huynh.”
Hoàng Quảng Dân là một người thông minh.
Ông lập tức hiểu ý của Giang Châu.
Ông rút một hơi thuốc lá và nói: “Đừng lo lắng về điều này, tôi là người cẩn thận, tôi sẽ không nhận những thứ đến từ nơi không rõ nguồn gốc.”
“Cho dù cậu không nói, tôi cũng sẽ không kêu những người đó tới cửa.”
Vẻ mặt của Hoàng Quảng Dân đầy ẩn ý: “Trong buôn bán, chú ý đến sự lâu dài mới phát tài được, ăn một miếng không biến thành kẻ béo ngay được. Tôi không tham lam với số tiền ít ỏi đó!”
Giang Châu nghe xong liền biết mọi chuyện đã thành rồi.
Cậu trai trẻ cân cả buổi, cuối cùng cũng cân xong mọi thứ.
“Hoàng huynh, ba ba 4 cân 2 lạng, thỏ rừng và gà rừng cộng lại là 6 cân 9 lạng.”
Cậu trai trẻ cầm một chiếc bàn tính và bắt đầu mày mò.
“Tổng cộng là 35 tệ 5 hào 8 xu! Nhìn xem!”
Nó nói và đưa chiếc bàn tính trên tay cho Hoàng Quảng Dân.
Người sau cũng không thèm nhìn, xua tay, cười nói: “Sau này nhớ kỹ, lúc nhận đồ chỉ nhận của Giang huynh đệ này, người khác đưa đến thì không nhận, biết chưa? “
Người trai trẻ này là Thu Sinh.
Nghe vậy, Thu Sinh liền vội vàng gật đầu.
“Biết rồi, Hoàng huynh!”
Sau đó Giang Châu nói chuyện với Hoàng Quảng Dân một lúc.
Thu Sinh mang tiền tới thanh toán hóa đơn cho Giang Châu ngay tại chỗ.
35 tệ 6 hào.
Khi Thu Sinh đưa Giang Châu ra ngoài, Giang Châu đã đưa cho cậu một gói Hồng Tháp Sơn.
“Hả? Anh đây là…”
“Về sau phiền cậu chiếu cố nhiều hơn.”
Giang Châu cười nói.
Thu Sinh đang làm những công việc lặt vặt sau lưng Hoàng Quảng Dân.
Cậu ta vẫn luôn theo ông đi làm ăn.
Theo từ bảy tám tuổi, tương đương với phân nửa nhi tử.
Hoàng Quảng Dân rất tin tưởng cậu ta.
Một số công việc kinh doanh đều giao cho cậu ta làm.
Giang Châu đưa bao thuốc này ra, cũng không thua lỗ gì.
Thu Sinh cười đến mức khóe miệng đính vào mang tai.
“Được rồi! Về sau Hoàng huynh mà không ở đây, anh có thể tìm tôi! Tôi giúp anh thu mua! Tất cả đều kết toán bằng tiền mặt, anh cũng đừng lo lắng! Tôi chỉ quen mặt với anh, không nhận mặt của người khác! “
Cậu vui vẻ nhận bao thuốc rồi vỗ ngực cam đoan.
Giang Châu nhận tiền rồi rời đi.
…………
Chạy một chuyến này, mở ra đường buôn bán, thực ra là vì anh cả Giang Minh.
Tính tình của Giang Minh không thích hợp để làm ăn lớn.
Giao du với mọi người, ngươi lừa ta gạt, anh không đảm đương nổi.
Giang Châu không định ép anh cả thay đổi.
Có thể kinh doanh một chút, giúp anh cả tìm ra một hướng đi tốt, chuẩn bị một mối quan hệ tốt.
Anh cả sẽ không phải lo lắng về tương lai những ngày của mình ở làng Lý Thất.
Cháu trai hắn, Giang Hạo Minh, cũng là một văn trạng nguyên (học giả hàng đầu).
Cuối năm nay, gia đình sẽ xây một ngôi nhà gạch.
Hắn cũng không yên tâm lắm về sinh hoạt của anh cả và chị dâu.
Giang Châu đầy những kế hoạch cho tương lai.
Bất tri bất giác, hắn đã bước đến cửa phòng thu hình.
Hầu tử đã đợi ở đó rất lâu.