“Không bán?”
Khuôn mặt tròn trịa của Viên Mai đột nhiên nhăn lại.
“Tôi đã nhìn thấy nó ngày hôm qua. Chiếc váy hoa đó rất hợp thời. Tiếc là, vẫn chậm một bước!”
Viên Mai tỏ vẻ tiếc nuối.
Hai tiểu cô nương theo sau cũng tò mò.
“Chị Mỹ Vân, chị còn chiếc váy hoa đó không? Chị có thể may ở đây được không?”
“Đúng rồi! Hay chúng ta tự may thành một bộ giống như vậy?”
Nghe thấy hai tiểu cô nương nói vậy, Trương Mỹ Vân đột nhiên bật cười.
“Mấy đồng chí, chị cũng không lừa dối mấy em đâu, chị không làm bộ váy này, là do người khác may rồi treo trong tiệm của chị, chỉ có một cái!”
Trương Mỹ Vân nói: “Hôm nay anh ấy nhất định sẽ đến. Nếu không, thì khi anh ấy đến, chị sẽ nói cho anh ấy biết tình huống này, thế nào?”
Viên Mai tỏ vẻ tiếc nuối.
Tuy nhiên cũng không còn cách nào khác.
Cô mím môi đi tới, nói với Trương Mỹ Vân: “Chị Mỹ Vân, chị phải nói với anh ấy rằng em rất thích chiếc váy này! Để anh ấy mang thêm vài cái tới đây, hai người bạn của em và chị đều muốn mua nó!”
“Được, được rồi, chắc chắn chị sẽ nói cho anh ấy biết!”
Trương Mỹ Vân đáp lại.
Viên Mai và hai người bạn của cô dời đi trong sự tiếc nuối.
Tiếp theo.
Trước sự ngạc nhiên của Trương Mỹ Vân, liên tiếp có hai, ba tiểu cô nương đều đến đây hỏi về chiếc váy hoa được treo trong cửa hàng ngày hôm qua.
Sau vài lời giải thích và cam đoan, chớp mắt đã gần chín giờ.
Trương Mỹ Vân nghiêng người về phía trước, kìm nén sự hưng phấn, không khỏi nhìn về phía góc phố vài lần.
Kỳ quái.
Tại sao người này vẫn chưa đến?
………………
Giang Châu đậy từ sáng sớm.
Lúc hắn giúp Giang Minh giao lươn xong rồi lên huyện thì đã bảy giờ.
Lúc này, những người kinh doanh đã bắt đầu dựng các quầy hàng để bán đồ ăn sáng và rau.
Giang Châu vốn định đi tìm Hầu Tử trước để lấy ba hộp thuốc lá Hồng Tháp Sơn đã được đặt từ ngày hôm qua.
Hầu Tử nói rằng vé may và phiếu công nghiệp vẫn đang hỏi, vậy nên Giang Châu phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.
Giang Châu thanh toán tiền xong liền xoay người đi đến nhà máy thịt, mua hai cân thịt lợn.
Những gì hắn muốn là một miếng thịt có lớp mỡ dày, còn được gọi là thịt chân giò, là phần thịt ở trên chỗ móng giò.
Xách trên tay, nặng trịch.
Tổng cộng là 12 tệ 6.
Giang Châu trả tiền rồi xách đồ trên tay, ngẩng đầu nhìn đường, tìm phương hướng rồi đi về phía cái rổ rau đang đựng mấy thứ linh tinh ở cuối cùng.
Khoảng hai mươi phút sau.
Giang Châu dừng lại.
Trước mặt hắn một tiệm cơm quốc doanh đang đóng cửa.
Trên nóc nhà có ngôi sao năm cánh màu đỏ.
Ở dưới đây có bốn chữ thật to bằng sơn màu đỏ “Tiệm cơm quốc doanh”.
Ở bên trái, phải đều có chữ “làm việc chăm chỉ, tự lực cánh sinh.”
Trên cửa sổ thủy tinh ở chính giữa, bốn chữ lớn bằng bút dầu đỏ ghi “Hoan nghênh quang lâm” được viết bằng chữ phồn thể.
Giang Châu đi thẳng về sau phòng bếp.
Đúng lúc này trong bếp lại có tiếng động phát ra.
Cửa đang khép hờ.
Chắc bận lắm.
Giang Chu bước tới, gõ nhẹ cửa, nhỏ giọng nói: “Xin hỏi Hoàng huynh có ở đây không?”
Căn phòng yên tĩnh trong chốc lát.
Một lúc sau có tiếng bước chân truyền đến, có một người mở cửa, thò nửa đầu, lộ ra một đôi mắt nhìn Giang Châu.
“Hoàng huynh không có ở đây, huynh ấy đã ra ngoài rồi, buổi chiều mới đến làm việc! Anh có việc gì không?”
Đó là một cậu bé choai choai.
Giang Châu mím môi vui vẻ cười.
“Anh có chuyện phải nói với Hoàng huynh, có thể dàn xếp chút không?”
Giang Châu nói.
Rồi rút một điếu thuốc đưa cho nó.
Hồng Tháp Sơn hàng thật giá thật.
Đôi mắt cậu nhóc chợt sáng lên.
Nó nhận lấy điếu thuốc, nở nụ cười nói: “Chắc chắn rồi! Em sẽ giúp anh hỏi một chút!”
Nói xong, nó thu người lại, tiện tay đóng luôn cửa.
Khoảng mười phút sau, cửa lại mở ra.
Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đầu hói, để ria mép, mặc một chiếc áo sợi tổng hợp, mặc quần lao động kèm theo đôi giày đen trắng.
Nhìn hắn với đôi mắt nghi ngờ.
Ông mở cửa, nhìn thấy Giang Châu đứng ở bên ngoài liền hỏi: “Ngươi tìm ta? Ngươi là người nào?”
Giang Châu cười nói: “Hoàng huynh, ta có chuyện muốn nói với huynh.”
Hoàng Quảng Dân nhìn chằm chằm vào Giang Châu, nghi ngờ nói: “Tiệm cơm chưa mở cửa, nếu có việc gì thì cứ đi tới khu vực lễ tân đằng trước rồi hỏi, tìm ta làm gì vậy?”
“Chuyện này chỉ có thể tìm huynh.”
Giang Châu nói: “Bay trên trời, chạy dưới đất, bơi trong nước đều là mỹ thực vào miệng. Tìm người khác, sẽ không biết hàng. Hoàng huynh, huynh nói xem có đúng không?”
Cái lời nói này đều là ẩn ý.
Nhưng Hoàng Quảng Dân lại hiểu ngay lập tức.
Hai mắt ông sáng lên, ông liếc nhìn xung quanh rồi mở cửa kéo Giang Châu vào.
“Mời vào!”
Ông nghiêm túc nói.
………………
Từ những năm 1980 đến 1990, ở huyện Khánh An toàn là những nhân vật có mặt mũi.
Hoàng Quảng Dân.
Kiếp trước Giang Châu cũng đã từng quen biết với hắn.
Giang Châu rất rõ ràng con đường làm giàu của ông ta.
Vào những năm 1980, tuy rằng vẫn còn nghèo khổ.
Nhưng sau khi mở cửa, một số người có gan làm giàu đã nhanh chóng trở nên giàu có.
Cùng với sự phổ biến của văn hóa thịnh hành.
Trong thời đại này, ăn uống dần dần trở thành ưu tiên hàng đầu, và cũng đã dần dần trở nên phổ biến.
Nó không quá phổ biến ở các quận huyện, nhưng ở trong các thành phố của tỉnh, trong menu của một số nhà hàng tư nhân nhỏ, đã có những món ăn dân dã.
Đặc biệt là ba ba, gà rừng, thỏ rừng.
Chất lượng theo đó thì…
Thịt săn chắc, thơm ngon, vừa miệng, đúng hai chữ – đại bổ!
Nó được nhiều người săn đón.
Những gì Hoàng Quảng Dân đang làm là đầu cơ tích trữ.
Em trai của ông có một vài hoạt động hắc ám ở huyện Thanh An.
Cũng có một ít thế lực trong tay.
Sau chuyên án “truy quét, diệt ác”, em trai của Hoàng Quảng Dân phải đi ăn kẹo đồng.
Hoàng Quảng Dân không tham gia, nhưng vì điều này mà ông cũng đã quen được rất nhiều tiểu lâu la, và cũng thuận tiện quen biết được một số người ở tầng lớp trên.
Sau khi đi tắt đón đầu, anh bắt đầu kinh doanh riêng.
Tiện thể mượn Tiệm cơm Quốc doanh để buôn bán.
Bắt đầu thu mua những món ăn dân dã.
Ông gom lại rồi bán lên tỉnh, ăn chênh lệch giá, bắt đầu kiếm được những món tiền đầu tiên.
Trong ấn tượng của Giang Châu.
Về sau khi công việc kinh doanh phát đạt, Hoàng Quảng Dân trở lên kiêu ngạo hơn, một số món ăn dân dã đã không còn lọt vào mắt xanh nữa, thậm chí ngay cả loài động vật có nguy cơ tuyệt chủng như tê tê ông cũng còn bắt đầu mua đi bán lại.
Cuối cùng bị điều tra ra.
Kết thúc không mấy tốt đẹp.
Nhưng đây không phải là những điều Giang Châu phải cân nhắc.
Sáng sớm nay, hai anh em Triệu Trường Long và Triệu Trường Hổ mang ba con thỏ rừng, một con gà rừng và một con ba ba qua.
Giang Chu mang tất cả tới.
Hắn đặt nó vào rổ rau, phủ lên trên một lớp măng.
Hoàng Quảng Dân kéo Giang Châu vào phòng bếp, vẻ mặt vẫn có chút cảnh giác.
“Bán đồ sao?”
Hoàng Quảng Dân hỏi.
Giang Châu mỉm cười, ngồi xổm xuống, đặt rổ rau trong tay xuống đất.
“Hoàng huynh, đệ lấy được những thứ này từ làng Lý Thất, hàng địa phương đích thực, huynh có thể xem thử.”
Vừa nói hắn vừa mở những cọng măng đã được phủ bên trên ra.
Thỏ và gà rừng ở dưới lộ ra, kèm theo một con ba ba được đựng trong túi lưới.
Hoàng Quảng Dân bình tĩnh nhìn thoáng qua.
Ông cũng không thu mua ngay lập tức.