Liễu Mộng Ly vừa từ trong nhà đi ra, nhìn thấy, cau mày bực bội nhìn hắn.
“Đừng bóp má của trẻ con, sẽ chảy nước miếng.”
Giang Châu vui vẻ nói.
“Vợ, em còn tin chuyện này?”
Liễu Mộng Ly: “Đây đều là các cụ trong thôn nói, là thật!”
Dường như cô có chút nóng nảy, nhíu lại lông mi, liếc nhìn Giang Châu.
Mày liễu cong cong, mắt hạnh ngập nước, ánh mắt này, phong tình vạn chủng.
Giang Châu mím môi, trái tim như bị vật gì đó cào nhẹ.
Hắn xoa xoa đầu của hai cô con gái trẻ thơ, nói: “Đi chơi với anh đi, ngoan.”
“Dạ ~ “
Hai đứa con nít chạy bịch bịch bịch ra khỏi cửa.
Giang Châu đi vào buồng, để túi ni lông xuống đất.
Lúc này Liễu Mộng Ly mới chú ý tới, túi ni lông hắn vác trên lưng.
“Đây là cái gì?”
Cô nghi ngờ nói, cúi người xuống, nhìn thoáng qua bên trong: “Đây là… sách?”
Hình dáng vuông vuông lộ ra từ sau túi ni lông.
Giang Châu gật đầu, cúi người xuống, đem một quyển sách bên trong ra, xếp gọn chồng lên trên máy may.
“Anh vừa mới mua được, em có thích không?”
“Tặng cho em.”
Giang Châu cười nói.
Môi của Liễu Mộng Ly giật giật.
Không thể tin nhìn chằm chằm Giang Châu, lại đưa tay ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng tiếp xúc bìa sắt lạnh như băng, sau đó lại rụt mạnh về.
“Sao anh…”
Những lời còn lại, do mũi cô chua chua, rốt cuộc không nói nên lời.
Trước đây, lúc mình còn là thanh niên trí thức vừa mới xuống nông thôn, cũng mang theo sách.
Trong đó có một quyển là Biên Thành của Thẩm Tòng Văn.
Trong vô số đêm trằn trọc không ngủ được.
Chính những nhân vật sống động và chân thực trong sách đã xoá dịu trái tim của mình.
Trong bóng đêm tăm tối tĩnh mịch, chợt sáng lên một nhúm lửa.
Sưởi ấm chính mình.
Sao cô có thể không thích?
Nhưng sau này gặp phải Giang Châu.
Hắn chán ghét mình.
Lúc nào cũng nói “Mùi hôi đặc trưng của phần tử trí thức”.
Chơi kèn harmonica, đọc sách và thậm chí là viết.
Đều là thứ hắn căm ghét nhất.
Liễu Mộng Ly từng chút một thỏa hiệp.
Cô vất bút nghiên, dập tắt ngọn nến của mình.
Con mắt dần mất đi ánh sáng, trở nên tê liệt.
Đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ như in, ngay thời khắc Giang Châu ném sách của mình vào bếp thiêu hủy, cô đứng ở một bên, nhìn tận mắt ngọn lửa dần dần thiêu đốt sách của cô.
Tặng cho em.
Giang Châu, mua sách tặng cho mình.
Trái tim đã chết từ lâu nay từng chút một thức tỉnh.
Chóp mũi của cô bắt đầu chua chua, viền mắt nóng lên.
Khi nhìn thấy Giang Châu rút ra quyển Biên Thành, đưa tới trước mặt của mình thời, giọt nước mắt to bằng hạt đậu của cô bắt đầu lăn xuống.
“Cầm đi, nhìn đi, xem có thích hay không.”
Giang Châu cười nói.
Nước mắt rơi trên mặt đất.
Liễu Mộng Ly lúng túng đưa tay lau.
Cô cúi đầu, hít mũi một cái, rốt cục lấy lại lý trí.
“Cảm ơn.”
Cô buồn bã nói.
Vươn tay, nhận lấy sách trong tay Giang Châu, cẩn thận đưa đến trước mắt nhìn một chút.
Mặt bìa quen thuộc, cảm giác quen thuộc.
Thậm chí ngay cả kiểu chữ in ấn cũng khiến cho người ta vui mừng khôn xiết.
“Xin lỗi.”
Giang Châu nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên mở miệng.
Tuy hai người chưa từng nói rõ, thế nhưng trong lòng của nhau đều hiểu, vì sao phải nói câu xin lỗi này.
“Chuyện đã qua thì cho qua đi.”
Liễu Mộng Ly lau khô nước mắt, hướng về phía Giang Châu cười cười.
Cô thận trọng ôm sách vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn hắn: “Hơn nữa, anh đốt một quyển sách của tui, không phải giờ trả lại cho tui một đống lớn sao? Tui đâu có lỗ, còn lời nữa à.”
Cô mím môi cười cười.
Trong tròng mắt hạnh trắng đen rõ ràng, còn lưu lại mấy giọt nước mắt.
Lúc cười lên, giọt nước vỡ ra, hiện lên một quầng sáng trong đáy mắt.
Hơi thở của Giang Châu bỗng nhiên nặng dọc.
Hắn nhìn chằm chằm Liễu Mộng Ly, trái tim trong lồng ngực cũng dần trở nên nóng hầm hập.
“Vợ.”
Hắn bỗng nhiên mở miệng khàn khàn gọi.
Liễu Mộng Ly đang ngồi xổm xuống chuẩn bị xem những quyển sách này.
Nghe giọng của Giang Châu, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
Ngay khi cô ngẩng đầu.
Quầng sáng nhỏ trong mí mắt của cô tản ra.
Sống mũi cao, đôi môi xinh đẹp căng mọng.
Mang theo sắc đẹp siêu thoát thời đại.
“Không có gì…”
Hầu kết của Giang Châu bỗng chật vật nhúc nhích.
Hắn vốn muốn đè nén xung động mãnh liệt này.
Thế nhưng, hiển nhiên hắn thất bại.
Một bóng ma đột nhiên phóng đại trước mắt.
Tiếp theo là một nụ hôn hung hãn từ Giang Châu.
“Anh muốn hôn em.”
Hắn nhẹ giọng nói.
Con ngươi của Liễu Mộng Ly, trong nháy mắt trừng lớn.
Cô ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên, hô hấp trong mũi, tất cả đều là mùi của Giang Châu.
Trái tim hoàn toàn đập loạn nhịp.
~~~
Ngày hôm sau.
Vào sáng sớm.
Giang Châu dậy sớm, chuẩn bị đi tiệm may Mỹ Vân lấy quần áo đến trường tiểu học huyện Khánh An bán.
Không ngờ vừa bước ra cửa, đã nhìn thấy Trương Tài Thắng ngồi chồm hổm ở cửa.
Hắn sửng sốt.
“Chú Trương? Sao thế? Mới sáng sớm đã tới đây?”
Giang Châu nghi hoặc hỏi.
Trong tay Trương Tài Thắng mang theo mấy cân lươn, đưa cho Giang Châu, lại cúi thấp người, từ phía sau lưng xách một rổ đựng con ba ba lớn.
Đều được đựng trong một cái rổ đan bằng dây rơm.
Lúc này chui đầu vào trong mai, lộ ra một đôi mắt màu đỗ xanh.
“Chú tới bán một số thứ!”
Trương Tài Thắng nói, đưa mấy thứ cho Giang Châu: “Tay cháu chuẩn, cân thử xem nặng bao nhiêu.”
“Lươn trữ vài ngày, già rồi, khó câu, sáng nay bắt được con ba ba này khi tưới ruộng, chân vừa giẫm lên, cắn chú một phát, chết sống không chịu buông ra.”
Trương Tài Thắng cười hắc hắc, giơ gót chân lên cho Giang Châu nhìn.
Giang Châu đã nhìn thấy một cái dấu răng, rách da, xung quanh hiện lên màu tím tái.
“Bôi ít thuốc, vết thương này không dễ lành.”
Giang Châu nói xong quay đi lấy thuốc.
Trương Tài Thắng sửng sốt, lời từ chối cũng không kịp nói.
Giang Châu cầm cồn i-ốt cùng bông băng.
Xoa nhẹ lên vết thương, coi như khử trùng.
Viền mắt của Trương Tài Thắng đỏ hoe.
Vội khoát khoát tay: “Không được không được nha!”
Giang Châu cười nói: “Có gì không được? Chú bán đồ cho cháu, giúp cháu buôn bán kiếm tiền, cháu phải cám ơn chú mới được.”
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Giang Minh thu lươn cũng cùng thu món ăn dân dã này.
Lần trước sau khi Trương Tài Thắng theo Giang Châu đi lên huyện thành, cả người giống như sống lại.
Lúc còn trẻ ông chính là một thợ săn giỏi.
Trong nhà còn có súng thổ.
Ở chỗ Giang Châu kiếm ít tiền, sau khi ăn ngon, thân thể cũng khỏe mạnh theo không ít.
Nửa đêm cầm súng thổ lên núi, ít nhiều đều có thể kiếm được.
Tất cả đều đem đến nhà của Giang Châu.
Người khác đều nói thứ này có thể bán được nhiều tiền ở huyện thành, kêu Trương Tài Thắng tự đi bán.
Nhưng Trương Tài Thắng không nghe, đều đưa cho Giang Châu.
Giang Châu hiểu lý do.
Chú ấy đang cảm ơn mình.
“Chú, số lươn cùng con ba ba, tổng cộng 4 tệ 2 hào 8 xu, cháu trả chú 4 tệ 3 hào.”
Giang Châu lấy ra tiền từ trong túi, đưa cho chú.
Trương Tài Thắng nhanh nhận tiền, khom người, gật đầu nói cảm ơn.