Giang Châu nhớ tới Liễu Mộng Ly, trong lòng khó tránh khỏi xúc động.
Vì cái nhà này, vì Đoàn Đoàn Viên Viên.
Cô đưa ra quyết định khó khăn khiến cả đời mình mang nợ.
“Đống sách này, có thể bán cho cháu không?”
Giang Châu nghiêng đầu nhìn Tề Căn Quần, nói: “Có bao nhiêu cháu muốn bấy nhiêu.”
Tề Căn Quần sửng sốt.
Ông vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Giang Châu: “Cháu chắc chắn muốn thứ này?”
Những quyển sách này, có một số thậm chí đã ố vàng rách nát.
Bán cho trạm thu hồi cũng bị lựa chọn một phen.
Giang Châu gật đầu, nói: “Muốn, chú ra cái giá.”
“Ai nha, cái này, sách này nếu như cháu muốn…”
Ông xoa xoa nửa ngày, dứt khoát nói: “Chú đưa cho cháu xem thử, cháu xác định xem có muốn hay không!”
Những quyển sách này, đều là thứ không đáng tiền.
Nếu là người khác, Tề Căn Quần sẽ mau mau tới bán đắt để kiếm lời.
Thế nhưng, Giang Châu vừa mở miệng là kêu chú, lại mời mình thuốc lá điếu.
Tề Căn Quần không thể nhẫn tâm như vậy.
Ông vươn tay, một tay nhấc mấy chồng sách buộc chặt dây xuống.
“Cháu xem đi! Cháu thích hay không, chọn mấy quyển, tặng cháu cũng được! Dù sao đều là thứ không đáng tiền!”
Tề Căn Quần thở hổn hển, nói.
Giang Châu không đáp.
Hắn ngồi xổm xuống, tiện tay rút hai quyển từ bên trong ra.
Sông Diên đang kêu gọi, tổ hợp tác sông Diên, nhà xuất bản Văn Học Nhân Dân.
Năm xuất bản là tháng 5 năm 1975.
Một quyển khác là hoa đỗ quyên.
Tác giả là Lam Thần, nhà xuất bản nhân dân Giang Tô, năm xuất bản là tháng 7 năm1975.
Sách này được lật xem rất nhiều lần, được gấp đánh dấu rất nhiều chỗ.
Thế nhưng vẫn bảo tồn rất nguyên vẹn.
Giang Châu để sách xuống, lại lật xem quyển khác, con mắt lập tức sáng ngời.
Một quyển tiểu thuyết ố vàng xuất hiện ở trước mắt hắn.
Biên Thành.
Bìa hoàn toàn màu trắng, đường trang trí hình vuông được viền bằng các đường màu đỏ xung quanh.
Từ trên xuống dưới, từ bên phải qua bên trái.
Phân biệt viết — “Biên thành”” Thẩm Tòng Văn”” Cửa hàng sách đời sống Thượng Hải phát hành”.
Phía dưới cùng in — “Trung Hoa dân quốc tháng 10 năm 23”.
Đây là Biên Thành bản đầu tiên.
Còn là tiểu thuyết vào thời Trung Hoa dân quốc.
Sức sáng tạo của bậc thầy văn học Thẩm Tòng Văn đã đạt đến đỉnh cao.
Sách này đã sớm không xuất bản nữa, ngay cả cách xem cũng là từ bên phải qua bên trái, in bằng kiểu chữ phồn thể.
Sách này giữ gìn vô cùng tốt.
Trang sách ố vàng, cũng không có tổn hại.
Thấy Giang Châu cầm quyển sách này, mặt lộ vẻ vui mừngỉ.
Tề Căn Quần vội vàng nói: “Sách này do một thanh niên trí thức tới từ Thượng Hải để lại, ở thôn Thủy Oa sát vách, nghe nói là phần tử văn hóa, rất cao ngạo!”
Giang Châu vui mừng khôn xiết.
Những quyển sách này, ngoại trừ không xuất bản nữa, thì giá trị của nó đã tăng vọt ở ngoài.
Càng nhiều hơn là khiến cho hắn ở trong thời đại lạc hậu phong kiến này, lần đầu tiên sinh ra ảo giác giao hoà văn hoá phồn hoa của hậu thế.
“Những quyển sách này, cháu đều muốn, chú cho một cái giá đi.”
Giang Châu đưa tay cẩn thận thả sách trở về, hướng về phía Tề Căn Quần nói.
Thấy Giang Châu thật sự muốn.
Tề Căn Quần bèn nói: “Vậy được, thế thì chú nói thẳng! Những quyển sách này, cháu cứ lấy hết, trả chú 1 tệ, được không?”
Giá tiền này đơn giản là rẻ đến mức khiến người ta dở khóc dở cười.
Nhìn Giang Châu dường dư đang do dự.
Tề Căn Quần vừa chỉ chỉ đống sách ngổn ngang, nói: “Vậy chú tặng kèm cháu toàn bộ đống sách này! Cháu thấy được không?”
Giang Châu biết ông hiểu lầm, lập tức đồng ý.
“Được được được, 1 tệ thì 1 tệ!”
Giang Châu nói.
Thấy Giang Châu đáp ứng rồi.
Tề Căn Quần cũng nở nụ cười.
“Vậy chú sẽ chuyển sách xuống cho cháu!”
Ông nói, bưng toàn bộ sách trên xe lừa xuống.
Khoảng hơn ba mươi bản.
Còn lại là một số trang giấy rời rạc trông như thư từ.
Giang Châu nhìn lướt qua.
Đại đa số là tuỳ bút do thanh niên trí thức viết ra khi cảm thấy nhàm chán.
Rất nhiều bức có chữ viết rất đẹp.
Mạnh mẽ có lực, nét chữ cứng cáp, ngòi bút lợi hại.
Giang Châu cất hết vào trong túi ni lông của mình.
Tề Căn Quần nói: “Cháu lấy hết đi! Đỡ phải chất thêm trên xe!”
Giang Châu lấy ra 1 tệ đưa tới.
Lại rút ra một điếu thuốc mời chú.
Tề Căn Quần không chịu nhận, Giang Châu trực tiếp nhét vào trong tay ông.
“Chú, sau này những quyển sách này đều bán cho cháu nha, nửa tháng cháu tới thu một lần, được không?”
Giang Châu hỏi.
Tề Căn Quần gật đầu: “Được, dù sao đều là thứ không ai cần, nếu như cháumuốn, lần sau bán theo cân, 2 xu một cân!”
Giang Châu nhếch miệng cười.
Lúc này mới khiêng bao tải, tay kia cầm 3 cái cuốc buộc dây cỏ, đi thẳng về nhà.
~~~
Về đến nhà.
Đoàn Đoàn Viên Viên đã tỉnh.
Giang Phúc Quốc đang nói chuyện với Tề Ái Phân.
Thấy Giang Châu trở về, Tề Ái Phân vội vàng bước nhanh ra, tiếp nhận cuốc mà hắn đang vác trên người.
“Sao giờ mới về? Cha con sốt ruột muốn chết, chỉ sợ con xảy ra chuyện gì!”
Tề Ái Phân lo lắng nói.
Giang Phúc Quốc gân giọng mắng: “Nói bậy cái gì đấy?! Ai lo cho nó? Đã lớn như vậy rồi, đi mua cái cuốc cũng có thể xảy ra chuyện, đó là nó đáng đời!”
Giang Châu chỉ cười.
“Mẹ, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Là vầy, trên đường con có chút việc, nên mới về muộn.”
Giang Châu đặt túi ni lông nặng chịch ở trên mặt đất.
Tề Ái Phân nhíu mày nói: “Con không biết đó thôi, bên chân núi Ngũ Cốc Lĩnh, đánh chết một con cọp lý!”
Giang Châu: “… con nghe nói rồi.”
Vừa rồi ở bên lò rèn, có thể không nghe chuyện này sao.
Vào thập niên tám mươi, núi non trùng điệp, trên núi nhiều mãnh thú, đích thật rất nguy hiểm.
“Người kia thật vất vả nuôi được 4 con heo con, muốn đem bán lấy tiền! Kết quả là bị hổ tha đi.”
“Heo do hai nhà hùn vốn mua, mọi thành viên lớn nhỏ trong nhà đều đuổi theo, đánh chết con hổ kia!”
“Đáng tiếc, heo con cũng đã chết, nếu không đã bán được không ít tiền!”
Tề Ái Phân thì thầm.
“Sau này trời chạng vạng thì con đừng ra khỏi nhà, nguy hiểm!”
Tề Ái Phân nói xong, Giang Phúc Quốc buồn bực mắng: “Mặc kệ nó! Bị hổ tha đi ăn mới tốt! Không đứa nào khiến ta bớt lo!”
Nếu như là Giang Châu đời trước, nhất định sẽ khó chịu.
Thế nhưng giờ trọng sinh, làm cha, hắn hiểu được tại sao Tề Ái Phân cùng Giang Phúc Quốc lại nói mãi chuyện này.
“Dạ, mẹ, lần sau còn nhất định về sớm.”
Lúc này Tề Ái Phân mới thở phào.
“Để mẹ đi nấu cơm!”
Giang Châu mang theo ni lông túi, đi vào buồng trong.
Đoàn Đoàn Viên Viên vừa từ trong buồng chạy ra, liếc mắt liền nhìn thấy Giang Châu.
“Ba ba!”
“Ba ba đã về rồi?!”
Hai đứa trẻ, giống như hai quả tiểu pháo đạn, chạy như bay nhào vào trong lòng của mình.
Giang Châu lui cả người về sau một bước.
Hắn vui vẻ, vươn tay, xoa xoa đầu của hai cô con gái bé bỏng còn nhỏ xíu.
“Đoàn Đoàn Viên Viên có nghe lời mẹ hay không?”
Hai đứa con nít lay lay quần của Giang Châu, đầu tóc nhỏ bé mượt ơi là mượt cọ cọ vào chân hắn.
“Nghe lời nghe lời! Đoàn Đoàn nghe lời nhất!”
“Viên Viên cũng nghe nghe nghe lời lời! Viên Viên, ngoan ngoan ~ “
Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa con nít tròn vo, mập mạp.
Ngón tay bóp bóp khuôn mặt, lún lún vô cùng khả ái.
Giang Châu nhịn không được, nhéo hai cái.
* Biên thành là tên một tiểu thuyết ngắn phát hành năm 1936 của Thẩm Tòng Văn. Tiểu thuyết được xem như kiệt tác văn học trữ tình của tác giả, được xếp vào danh sách 100 rồi danh sách 20 tác phẩm vĩ đại nhất thế kỷ XX của Trung Quốc
* Thẩm Tòng Văn là một trong những nhà văn vĩ đại nhất của Trung Quốc hiện đại, sánh cùng Lỗ Tấn. So với những cây đại thụ văn đàn Trung Quốc đầu thời kì hiện đại, ngòi bút của ông hướng nhiều hơn đến những đặc trưng văn hóa vùng miền, ông được biết đến vì cách kết hợp thổ ngữ với văn phong cổ điển Trung Quốc