“Ai nha! Trần tổng! Đến, đến đây nào, uống thêm một ly nữa! Tháng này, lợi nhuận của nhà máy chúng ta đã tăng gấp đôi, và năm nay nhất định là một năm béo bở! Tất cả là nhờ tầm nhìn độc đáo của ông Trần!”
“Đúng vậy! Các cửa hàng bách hóa ô mấy thành phố cấp tỉnh gần đầy đều hỏi chúng tôi để lấy hàng! Họ nói rằng váy hoa đang bán rất chạy! Máy móc trong nhà máy đang chạy liên tục, nhìn xa một chút thì chúng tôi phải cần mua thêm máy may nha! “
“Trần tổng! Tôi mời ngài một ly! Cảm tạ Trần tổng đã chiếu cố với việc buôn bán của chúng tôi!”
~~~
Trần Đông Nhĩ ngồi ở chủ vị.
Mặt đỏ bừng bừng.
Trong tháng này, trong xưởng đã sáng tạo ra một kiểu váy hoa mới, bán cực kỳ đắt hàng.
Vốn là chỉ định làm mười chiếc váy để thăm dò, không nghĩ tới vừa treo trong cửa hàng bách hóa lại đã bán hết trong vòng chưa đầy một buổi sáng mà không cần công sức gì!
Ông là người có đôi mắt sắc bén.
Đầu óc độc nhất vô nhị.
Thế nên đã lập tức quyết định sản xuất loại váy hoa này một cách nhanh nhất.
Trong nửa tháng trở lại đây, doanh số bán hàng tăng vọt, mặc dù gần đây đã có xu hướng bão hòa nhưng điều này không ngăn cản được việc ông kiếm được nhiều tiền.
Túi tiền căng phồng, hiệu quả công việc tăng vọt, năm nay công nhân của cả xưởng may số 3 sẽ được sống thoải mái.
Trần Đông Nhĩ đắc chí trong lòng, lại đi thêm một vòng nữa mời rượu mọi người
Đến khi tiệc tàn thì sắc trời đã tối.
Bên ngoài trời đang mưa, khi ông vừa bước ra đã có thư ký cầm ô dìu ông đi về phía một chiếc Polonaise đang đậu ngoài sân.
Ở thời đại này, rất ít người dám lái xe tư nhân.
Sợ bị người khác tố cáo.
Tuy nhiên, chiếc xe của Trần Đông Nhĩ lại do xưởng may số 3 đứng tên, xe cũng là xe nhà nước.
Ông cũng là giám đốc nhà máy, đương nhiên ông có thể ngồi được.
Trần Đông Nhĩ đã uống say rồi.
Say khướt.
Đang được thư ký dìu đi, nhưng trước khi lên xe thư ký lại đột ngột dừng lại
“Gì vậy? Có chuyện gì sao?”
Trần Đông Nhĩ không nhấc nổi cả mí mắt: “Dừng lại làm gì”
Thư ký vội vàng nói: “Trần tổng, hình như có người tìm ngài.”
Trần Đông Nhĩ sửng sốt.
Lúc này ông mới nhướn mày, liếc nhìn về phía trước xe của mình.
Chỉ thấy một anh chàng trẻ tuổi, tóc húi cua, mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay, quần dài đen, đi một đôi giày da, đang đứng đó với một chiếc túi trên tay.
Tinh thần lẫn diện mạo của người này vô cùng tốt, đứng thẳng người, cầm một chiếc ô bằng dầu tung, nhìn về phía ông với một nụ cười trên mặt.
Người này.
Nếu không phải Giang Châu thì còn là ai được?
Lúc hắn ra khỏi cửa hàng bách hóa liền đến ngay xưởng may số 3.
Sau khi đưa thuốc rồi hỏi một vòng, mới biết rằng Trần Đông Nhĩ đã đưa vài người tâm phúc từ nhà máy đến nhà hàng quốc doanh để ăn tối.
Lái xe Polonaise.
Treo biển nhà nước.
Hắn nghe vậy liền đến đây.
Đứng ngoài và đợi cho đến tận bây giờ.
“Cậu là ai?”
Trần Đông Nhĩ đã hơi tỉnh táo lại, cau mày nhìn Giang Chu, “Sao lại tìm tôi?”
Giang Chu giơ túi vải trong tay lên.
Đó là chất liệu của váy hoa.
Mí mắt Trần Đông Nhĩ nhảy lên, tỉnh táo lại hơn chút nữa.
“Trần tổng, tôi muốn nói chuyện với ông…”
Giang Châu nói.
Nhưng mà hắn chưa kịp nói xong, khuôn mặt của Trần Đông Nhĩ đã trầm xuống.
Ông khoát tay lung tung, trừng mắt nhìn nhìn người thư ký bên cạnh.
“Ngươi làm kiểu gì vậy?!”
Trần Đông Nhĩ tức giận nói: “Người này là ai? Ai đã báo tin? Làm sao hắn biết tôi đang ở đâu? Nếu có người muốn hại tôi, đây chẳng phải là chịu chết sao! Mấy người làm ăn cái kiểu gì vậy?”
Mặt ông tối sầm lại.
Thư ký lập tức khom lưng xin lỗi, không dám nói thêm lời nào.
“Còn đứng ngây đó làm gì?! Lên xe!”
Trần Đông Nhĩ nói rồi cũng mặc kệ mắc mưa hay không mắc mưa, ba chân bốn cẳng trực tiếp lên xe.
Thư ký cũng là người lái xe.
Anh ta nhanh chóng vào vị trí tài xế, thấy Giang Chu vẫn còn đứng đó, anh chỉ có thể liên tục bấm còi.
Trong đêm mưa lặng lẽ.
Tiếng còi nghe vô cùng chói tai.
“Nhường đường một chút!”
Thư ký thò đầu ra hét, Trần Đông Nhĩ cũng liếc nhìn Giang Châu.
Cái tên kia quả là không biết lớn nhỏ.
Bây giờ cả ba nhà máy của Phí Thành.
Đều được một nhà của ông thâu tóm vào tay.
Hắn chỉ là một thanh niên chưa ráo máu đầu không biết từ đâu chui ra, lại muốn cùng mình kinh doanh?
Nói chuyện viển vông!
Chiếc xe lăn bánh, rời khỏi khách sạn quốc doanh.
Bóng dáng Giang Châu càng ngày càng nhỏ trong màn mưa, dần dần biến mất.
Mười phút sau.
Giang Châu lặng lẽ cất ô, bước vào nhà hàng quốc doanh, gọi một tô mì nghi ngút khói.
Hắn đã đứng dưới mưa cả tiếng đồng hồ.
Quần áo cũng dính không ít nước mưa, mặc dù bây giờ đã là mùa hè, nhưng mà vẫn hơi lạnh.
Mì sợi nước lèo nóng hổi vào bụng.
Mọi thứ trong đầu Giang Châu càng rõ ràng hơn.
Kế hoạch nguyên bản của hắn chính là:.
Hợp tác với Trần Đông Nhĩ để phát hành một sản phẩm mới. Hắn đứng sau lấy hoa hồng, kiếm được thủ bút đầu tiên. Sau đó, hắn sẽ thuê hoặc mua một tiệm mì ở Phí Thành, rồi sẽ đến thủ đô để học tập. Tiệm mì này là một nơi kiếm sống ổn định cho gia đình.
Nhưng mà.
Hôm nay khi nhìn thấy Trần Đông Nhĩ, kế hoạch đã bị phá vỡ.
Quan trọng nhất là hắn lại đột nhiên thay đổi quyết định.
Bây giờ ở Phí Thành hết thảy cũng chỉ có ba nhà may xí nghiệp nhà nước.
Ba xưởng may này là duy nhất.
Trần Đông Nhĩ lúc này như mặt trời giữa trưa, trong tay có tiền có cả quyền.
Cho dù ngày hôm nay hắn thực sự nói chuyện được với ông ấy về công việc, đoán chừng để mà nhận được hoa hồng sẽ là quá sức.
Thậm chí có khi hắn sẽ bị tính kế, sau khi đưa bản thiết kế sẽ bị trở mặt không nhận thân, việc này cũng không phải không có khả năng.
Tóm lại.
Ông ta không phải đối tượng hợp tác tốt nhất.
Giang Châu bắt đầu nhớ lại.
Bắt đầu chọn lựa từng nhân tuyển trong ký ức
Đến khi hắn ăn hết một sợi mì cuối cùng.
Mắt hắn đã sáng lên.
Một người đã xuất hiện trong đầu hắn.
Có rồi!
…………
Ngày thứ hai.
Buổi chiều Giang Châu đưa Liễu Mộng Ly về nhà kèm theo một đống túi lớn túi nhỏ.
Giang Phúc Quốc đang giám sát công việc.
Khi nhìn thấy Giang Châu về cùng với tụi trẻ từ xa, ông gõ gõ tẩu thuốc xuống đất, dập lửa rồi nhét tẩu thuốc vào cạp quần.
“Ai nha! Cháu gái ngoan của ông đã trở lại rồi sao!?”
Giang Phúc Quốc đi tới.
Ông ngồi xổm xuống lấy cái cằm đầy râu của mình cọ vào từng đứa nhỏ một.
Đoàn Đoàn Viên Viên bị chọc cười co lại thành một khối.
“Ngứa! Ông ơi! Ngứa!”
“Ông nội xấu! Xấu rồi!”
Giang Phúc Quốc bật cười ha ha.
Tề Ái Phân đang làm điểm tâm.
Ở thời đại này, khi làm công việc nội trợ, việc làm điểm tâm là điều đương nhiên!
“Về rồi sao? Đến đây! Để mẹ lấy thêm mì! Chắc con đói rồi!”
Tề Ái Phân cho mì vào nồi nước đang đun sôi.
Một lúc sau, từng cái bát cho mỗi người được bưng lên..
Ăn no uống đủ.
Giang Châu ngồi xổm bên đống gạch đỏ, nhìn những người thợ xây và thợ mộc trong làng đang bận rộn làm việc.
“Trong thôn của chúng ta, có bao nhiêu nhà có thể xây bằng gạch đỏ chứ?!”
Giang Phúc Quốc hừ một tiếng, lấy tẩu thuốc ra, tiếp tục hút.
“Lão tử làm việc nửa đời người, nhưng chưa từng nghĩ tới việc có thể ở trong nhà gạch đỏ!
Để bọn hắn đỏ mắt đi!”
Giang Châu không nói gì thêm.
Hắn nhìn thoáng qua Giang Phúc Quốc.
Thấy Giang Phúc Quốc hút đến gần hết, hắn xoắn một bi thuốc lá sợi rồi đưa cho Giang Phúc Quốc.
“Bố, để con châm thuốc cho bố.”
Giang Phúc Quốc sửng sốt.
Ông đưa tẩu thuốc về phía trước, nghi ngờ nhìn Giang Châu: “Tiểu tử, có chuyện gì vậy?
Hôm nay lại còn biết châm thuốc cho lão tử sao?
Quả là khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.”
Giang Châu: “….”