“Có chuyện gì vậy?”
Giang Phúc Quốc liếc nhìn Giang Châu nói: “Đại lão gia, nói chuyện lưu loát chút đi!”
Ông phun ra một vòng khói, trông có vẻ cực thoải mái.
Giang Châu liếc mắt, thay đổi tư thế: “Ba, trong thôn chúng ta có phải có người tên là Vu Tự Thanh không?”
Giang Phúc Quốc sửng sốt.
Ông liếc nhìn Giang Châu: “Làm sao ngươi biết?”
Giang Châu mừng rỡ.
“Tò mò mà thôi!”
Hắn nói tiếp: “Hình như con đã nhìn thấy anh ấy ở Phí Thành”.
Giang Phúc Quốc lập tức sặc thuốc, sắc mặt đỏ bừng.
“Ai cơ?!”
Ông hơi cao giọng nói: “Vu Tự Thanh đấy á? Có phải Vu Tự Thanh nhà ở đầu thôn không?”
Trên thực tế.
Ở kiếp trước, Giang Châu biết đến Vu Tự Thanh qua lời kể của Giang Phúc Quốc khi ông rảnh rỗi.
Chỉ là nghe kể đại khái.
Rằng vào đầu những năm 1980, Vu Tự Thanh đã rời thôn Lý Thất để đến Phí Thành làm ăn.
Việc kinh doanh cũng là loại kinh doanh quần áo.
Anh thành lập một nhà máy gia công nhỏ, tất cả tiền của gia đình đều được ném vào trong đó..
Thế nhưng mà lại táng gia bại sản, túi quần cũng chẳng còn một xu.
Cuối năm 1982, vào đêm giao thừa người ta đến đòi nợ, lại tạt sơn vào nhà rồi đe dọa cùng chửi rủa.
Ngày hôm sau, ngay ngày đầu tiên của năm mới.
Khi mọi người đón năm mới 1983 trong không khí hân hoan thì Vu Tự Thanh đã cùng vợ tự tử bằng cách uống thuốc độc, chết ngay trong đêm giao thừa cùng với tiếng pháo nổ.
Nó cũng được đăng trên các tờ báo địa phương.
Khi Giang Phúc Quốc kể về cuộc sống của Vu Tự Thanh, đôi mắt của ông cũng đỏ hoe.
“Chú của ngươi, cho dù là mệnh khổ, thì cũng vẫn là một người chân thành.”
Giang Phúc Quốc phải mất một lúc mới bình tĩnh lại được.
Ông hít một hơi thuốc lá rồi lẩm bẩm.
“Giá như sớm hơn vài năm…”
Giang Phúc Quốc vừa nói vừa hút thuốc.
Rốt cuộc Giang Châu cũng đã hiểu ra điều gì đó.
Ngược dòng thời gian về mấy năm trước.
Bảy năm trước đó, là bảy năm chính trị căng thẳng nhất.
Ông nội Vu Tự Thanh là địa chủ của thôn Lý Thất.
Là thành phần bất hảo của gia đình
Vì thế.
Dù là giới thiệu đi học hay tuyển công nhân vào xí nghiệp của huyện, cũng không có phần của gia đình anh.
Trên Vu Tự Thanh còn có một người chị.
Đẹp như thủy tinh linh.
Cuối năm 75.
Huyện ra thông báo rằng xưởng may sẽ tuyển một nữ công nhân.
Chỉ có một suất.
Chị Vu Tự Thanh từ nhỏ đã học được nghề từ một người thợ may lão thành trong thôn, theo lý mà nói thì nắm chắc phần thắng trong tay, cả tình cả lý thì đều phải chọn cô mới phải.
Nhưng mà trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ.
Trong đội ngũ sẽ không ai cho cô báo danh.
Sau đó, chị của Tự Thanh không phục.
Ngày hôm sau, chị ấy lên đại đội để yêu cầu một lời giải thích.
Không ngờ tới gã đại đội trưởng lúc đó thấy dung mạo của cô xinh đẹp lại một mình đến đây, thú tính đại phát, nhân lúc không có ai liền cưỡng hiếp cô.
Về sau sự tình bại lộ.
Gã thế mà lại cắn ngược lại, nói rằng chị gái của Tự Thanh cố tình dụ hoặc gã để lấy chỉ tiêu của xưởng may.
Chị gái Tự Thanh là một cô gái có cá tính mãnh liệt.
Lời đàm tiếu trong thôn còn chưa xuất hiện, cô đã nghĩ quẩn nhảy sông tự sát.
Đêm hôm đó.
Vu Tự Thanh từ biệt cha mẹ, nép vào sau cửa nhà gã đội trưởng kia, khi thấy hắn đang ngâm nga một bài hát trở về, liền xông ra hung hăng đánh gã một trận.
Không chút hạ thủ lưu tình nào.
Nếu không phải bị vợ của tên đội trưởng kia phát hiện, rồi hét lên báo động mọi người.
Thì đoán chừng gã đội trưởng kia đã mất mạng tại chỗ rồi..
Đáng tiếc.
Gã súc sinh kia mạng lại lớn, không chết được.
Tự Thanh bỏ trốn khỏi thôn Lý Thất ngay trong đêm và không bao giờ quay trở lại.
Về sau người ta nghe ngóng được một vài tin lặt vặt, rằng Tử Thanh đang kinh doanh.
Có người lại nói rằng anh đã phát tài.
Cũng có người đã nói rằng anh ta đã chết vì bệnh tật từ lâu.
Giang Phúc Quốc thở dài.
“Mệnh của hắn không tốt, cố gắng nhịn thêm hai năm nữa không phải là sống sung sướng rồi sao?”
Giang Phúc Quốc nói: “Bây giờ ruộng đã chia cho các hộ gia đình, tuy rằng nhà của hắn không nhiều người, cũng không thể chia bao nhiêu ruộng, nhưng cũng không thể chết đói được, đúng không?”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Châu hơi tối sầm lại.
Khoảng thời gian đó thực sự là rất hỗn loạn và căng thẳng.
Thậm chí, giáo viên còn bị đánh giá là thành phần bất hảo, là “Xú lão cửu”.
(Xú lão cửu là là một thuật ngữ xúc phạm giới trí thức trong Đại Cách mạng Văn hóa Giai cấp Vô sản của Trung Quốc.)
Huống chi anh ấy còn là con trai của một địa chủ?
“Hắn bây giờ thế nào?”
Giang Phúc Quốc ngẩng đầu nhìn Giang Châu nói: “Khi còn bé hắn từng bế ngươi đấy!”
“Khá… khá tốt.”
Giang Châu cười cười, trả lời lấy lệ.
Giang Phúc Quốc vốn còn muốn nói điều gì đó.
Thế nhưng ở bên kia, hình như thợ xây gặp chuyện gì đó nên đã hô lên.
Giang Phúc Quốc lập tức đứng lên đáp lời rồi đi tới.
~~~
Ngày hôm sau.
Giang Châu dậy từ sớm.
Hắn không vội đi tìm Vu Tự Thanh.
Khi trời vừa hửng sáng, Giang Châu đã mang theo một giỏ rau, bên trong có gạo, thịt và một số thức ăn, đi thẳng đến đầu thôn.
Trước kia ở cạnh sân đầu thôn, đại đội từng họp ở đó.
Giờ chỉ có một vài hộ gia đình.
Giang Châu đi thẳng đến ngôi nhà trong cùng.
Căn nhà này từ tấm ván gỗ dựng nên
Bức tường vây ngoài cùng vốn được làm bằng bùn đất trộn đá, nay đã bị sập hơn phân nửa.
Hắn nhìn vào bên trong thăm dò.
Kết quả là khi hắn vừa ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một bà cụ lưng còng vừa đi ra khỏi nhà.
Bà đang mặc một chiếc áo dài tay màu xanh đen, quần dài màu đen thì vá chằng vá đụp, chân vẫn bị bó, bước đi chậm chạp mà đứt quãng.
Đôi mắt mờ đục, động tác chậm chạp.
Người này.
Là mẹ của Vu Tự Thanh, Đường Tú Anh.
“Cháu đang tìm ai? Con cái nhà ai vậy?”
Đường Tú Anh chống gậy bước tới, nghi ngờ nhìn Giang Châu.
“Bà.”
Giang Châu nở nụ cười hô lên một tiếng, hắn giơ rổ rau trong tay lên nói: “Cháu là bạn của chú Vu, đến để thăm bà.”
Đường Tú Anh sửng sốt.
Trong đôi mắt đục ngầu có một chút quang mang.
“Tự… Tự Thanh sao?”
Bà lẩm bẩm, rồi vội vàng đưa tay ra mở cửa cho Giang Châu: “Tự Thanh ở đâu rồi? Giờ nó thế nào rồi?”
Nói xong nước mắt bà liền rơi xuống.
“Đứa nhỏ này, bố mất rồi mà còn chưa trở lại nhìn một chút…”
Trong lòng Giang Châu cảm thấy có chút chua xót.
Trong một khoảnh khắc.
Từ trên người Vu Tự Thanh hắn thoáng thấy bóng dáng của hắn trong quá khứ.
Giang Châu đi vào sân.
Lấy các thứ trong giỏ ra.
Gạo đổ vào thùng gạo, dầu cũng đổ vào thùng dầu.
Rồi lại bổ củi hộ.
Đường Tú Anh thì vẫn đang lẩm bẩm gì đó.
Sau khi Giang Châu làm việc xong, lại bồi tiếp Đường Tú Anh nói chuyện một hồi, rồi bảo: “Bà à, đừng lo lắng, chú Vu ở bên ngoài làm ăn rất tốt! Đang kinh doanh, kiếm được rất nhiều tiền, chắc là mấy ngày nữa sẽ trở về thăm! “
Quảy trượng của Đường Tú Anh cầm trong tay cũng đang run rẩy.
Bà ngước mắt lên, bên trong đôi mắt đục ngàu cuối cùng cũng có một ngọn lửa được thắp sáng.
“Thật, thật sao?”
Đường Tú Anh đưa mu bàn tay lên lặng lẽ lau nước mắt.
“Cháu bảo nó làm ăn kiểu gì? Đứa nhỏ này ra ngoài nhiều năm như vậy, sao vẫn chưa có tin tức? Cháu cứ bảo nó, chỉ cần trở để bà nhìn thấy nó một chút là được rồi, để mà biết nó còn sống…”
Giang Châu gật đầu.
Lúc hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, Đường Tú Anh liền chống gậy sải bước về phía Giang Châu.
“Cái này, cháu đưa cho nó cái này.”
Đường Tú Anh đưa tay ra.
Trong lòng bàn tay khô ráp đầy vết nứt, là một cái bùa bình an.
Giang Châu vươn tay cầm lấy, trịnh trọng bỏ vào trong túi.
“Bà à, cháu sẽ đưa cho chú Vu.”
Hắn nói từng chữ một, một cách nghiêm túc.
~~~
Ba ngày sau.
Phí Thành.
Cuối một con hẻm.
Ba người đàn ông mặc áo sơ mi hoa đang lúi húi trước một cái cổng sắt.