Người đàn ông ngồi ở giữa lấy ra một điếu thuốc, tên tiểu đệ bên cạnh lập tức lấy mồi châm lửa.
“Sơn ca, cái lão già kia nhất định là không dám đi ra! Chúng ta đã ngồi xổm ở đây hai ngày rồi! Có khi nào lão chết bên trong rồi không!”
“Ừm! Ta cảm thấy cũng thế, đoán chừng cũng không ở nhà đúng không? Đã hai ngày rồi, không thể cũng không ăn cơm đúng không?”
“Không thì, ngày mai chúng ta lại đến đây ngồi xổm?”
~~~
Cả ba đến để đòi nợ.
Ngồi xổm trước cửa nhà Tử Thanh đã hai ngày, nhưng cả cái bóng người cũng không thấy đâu.
Đập cửa, nhét thư đe dọa, và thậm chí còn ném pháo cối vào trong nhà.
Kết quả là hai ngày nay.
Không có ai trong nhà.
Sơn ca ở giữa hút thuốc xong, ủ rũ gật đầu.
Đầu lưỡi liếm liếm lên vòm họng, hừ lạnh một tiếng, đứng lên, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt xuống đất.
“Họ Vu kia! Ta báo cho ngươi biết! Trốn được mùng một nhưng không tránh khỏi 15 đâu! Ta cho ngươi thêm ba ngày, nếu không trả tiền, lão tử dẫn người đến đập nát ổ chó của ngươi!”
Sơn ca nói xong liền xoay người nghiêng đầu về phía hai người kia.
“Đi về!”
Đặc biệt ngồi xổm hai ngày ở đây.
Làm hắn sắp chết đói đến nơi rồi!
Ba ngày nữa, nếu mà tên kia không trả tiền, hắn sẽ xông vào đập nát cái ổ chó kia!
Cả ba rời đi.
Con hẻm im lặng đến chết chóc.
Cánh cửa sắt đỏ vẫn đóng chặt vẫn im lìm.
Có người bên cạnh thò đầu ra vỗ ngực sợ hãi.
“Ôi, dọa chết người ta rồi! Ai nợ tiền vậy? Tại sao chưa trả thế? Làm cho chúng ta sợ hãi!”
“Liên tiếp đã ba ngày rồi! Nghe nói là nhà Lão Vu sản xuất quần áo, thiếu nợ nhiều lắm! Không biết là chuyện gì xảy ra!”
“Thiếu nợ? Bao nhiêu vậy? Trả hết được không?”
~~~
Một mảng ríu rít trò chuyện với nhau.
Trong phòng, Vu Tự Thanh đang ngồi trên ghế sô pha, râu ria xồm xoàm, mắt thâm quầng, yên lặng nghe tiếng thút thít phát ra từ trong phòng.
Quai hàm cắn chặt, trên trán nổi lên những đường gân xanh.
Trên mặt đất vương vãi đầy những mẩu vụn của tàn thuốc lá.
Căn nhà cũng nồng nặc mùi khói.
“Đừng khóc.”
Rốt cực ông cũng lên tiếng, thanh âm khàn khàn đến đáng sợ:
“Người cũng đã đi rồi, sao bà còn khóc?”
Trong nhà.
Rốt cuộc Chu Á Mai cũng loạng choạng chạy ra ngoài.
Đôi mắt của bà đã sưng lên thành quả óc chó.
Hai ngày nay bà không ăn gì.
Đầu óc bà có chút choáng váng, giờ bỗng ngửi thấy mùi khói, làm bà khó chịu đến mức nôn khan hồi lâu.
“Tất cả là lỗi của ông!”
Chu Á Mai khó khăn lắm mới hồi phục lại, một lúc sau bà mới khóc rồi nói: “Tôi đã nói ngay từ đầu là đừng thành lập xưởng may, thanh thản ổn định đi làm kiếm chút tiền không tốt sao?! Nhìn chúng ta bây giờ xem! Nợ nần chồng chất! Đây chính là hơn mười nghìn tệ đấy! Hơn mười nghìn tệ! Ông bảo tôi phải sống thế nào? Tôi phải sống như thế nào hả?! “
Bà ngồi sụp xuống đất, bắt đầu khóc.
Vu Tự Thanh nghiến chặt răng.
Đôi mắt ông đỏ ngầu đến đáng sợ.
Ông nhìn vào hộp thuốc lá trống không.
Một lúc sau ông mới nhặt mẩu tàn thuốc dưới đất lên, cho vào miệng, cắn mạnh rồi lại nhổ ra.
“Tôi không phải là đang muốn kiếm chút tiền sao, đi thủ đô xem…”
Vu Tự Thanh nhìn Chu Á Mai nói: “Anh luôn muốn có một đứa trẻ. Chúng ta đã quá lớn tuổi, nếu chậm thêm chút nữa sẽ quá muộn.”
Chu Á Mai sững sờ.
Không nói tiếp nữa.
Bà cúi đầu, ôm mặt bắt đầu thút thít khóc.
Chu Á Mai vốn là một nữ công nhân tạm thời trong Nhà máy may số 1 của Phí Thành.
Một tháng 20 tệ.
Khi Vu Tự Thanh trốn khỏi thôn Lý Thất vào năm thứ hai thì gặp bà.
Hai người yêu nhau, Vu Tự Thanh trực tiếp đến ở rể, theo bà làm công việc bốc vác tạm thời trong xưởng may.
Hai người sống một cuộc sống êm đềm, tươi đẹp.
Nhưng điều đáng chú ý là cả hai đã kết hôn được sáu năm mà vẫn chưa hề có con.
Sau khi kiểm tra, có vẻ như Chu Á Mai có vấn đề.
Cần một số tiền lớn để phẫu thuật, hơn nữa phải đến thủ đô mới đáng tin.
Rất tiếc là cả hai lại không có tiền.
Vu Tự Thanh vốn là người có lá gan lớn.
Nhìn thấy Trần Đông Nhĩ có nhà máy thứ ba mang danh doanh nghiệp nhà nước, túi tiền càng lúc càng phình to.
Tâm tư ông khẽ động.
Dứt khoát kéo theo Chu Á Mai bỏ việc, rồi vay tiền khắp nơi để làm một cái xưởng may, cũng tạo dựng được chút tên tuổi tại trấn bên cạnh Phí Thành.
Được gọi là Nhà máy may Thanh Thanh.
Trong thị trấn mà có công việc kiếm được tiền lâu dài thì cũng thu hút được rất nhiều người, tất cả đều vui vẻ.
Vất vả lắm mới đả thông được cái con đường mang tên xí nghiệp.
Rồi mua một lô máy khâu mới, tốn không ít tiền cùng công sức, thậm chí còn bỏ một đống tiền ra trang bị một cái bàn ủi lớn.
Một loạt các quá trình tiếp theo.
Chi phí nhân công, chi phí quan hệ, phí thành phẩm, trọn vẹn 10.000 tệ.
Vốn dĩ có tham vọng làm được việc lớn.
Không ngờ lại bị cuộc chiến giá cả của Trần Đông Nhĩ đánh bại.
Cả hai đều thua lỗ rất nhiều.
Nhưng mà…
Nội tình Trần Đông Nhĩ lại đầy đủ, vẫn gượng được.
Còn Vu Tự Thanh thì đã móc ra hết vốn liếng của mình ra rồi.
Đừng nói là thua lỗ một tháng.
Cho dù thua lỗ một ngày thôi, là Vu Tự Thanh đã trực tiếp thất bại thảm hại rồi.
Kiến càng lay cây, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Bây giờ tất cả các công nhân nữ trong nhà máy đã bỏ hết rồi, và ngay cả một số người bạn mà Chu Á Mai thuyết phục đến đây cũng đã bỏ đi hết.
Nhà máy giờ cũng đóng cửa.
Trái tim của Vu Tự Thanh đã chìm xuống đáy vực.
Trong lòng ông cũng đã minh bạch.
Bây giờ đừng nói là đưa vợ đi khám bệnh ở thủ đô, mà ngay cả số tiền đã vay ông còn không trả nổi.
Mấy năm qua, ông dốc sức làm việc ở Phí Thành, quen biết cũng không ít.
Giờ thì tốt rồi.
Nợ tiền, quen biết cũng mất sạch.
“Á Mai.”
Vu Tử Thanh đưa tay ra, xoa xoa mi tâm, đứng dậy đi về phía Chu Á Mai.
“Đừng lo lắng, khi lô máy may này được bán hết, chúng ta sẽ trả được phần lớn số tiền. Đến lúc đó thì dễ thở hơn rồi, tranh thủ cuối năm là trả được hết nợ.”
Ông nói rồi miễn cưỡng lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Tuy nhiên, ông hiểu điều đó hơn ai hết.
Hơn 10.000 tệ!
Cho dù bán hết 30 cái máy may kia đi, ông cũng không trả nổi!
Huống chi chủ nợ đang thúc giục gấp, hơn nữa muốn bán từng đấy máy may trong một lần, ai có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy?
Nỗi buồn trong lồng ngực Vu Tự Thanh cứ thế mà âm ỉ.
Ông không dám nhìn vào khuôn mặt đẫm nước mắt của Chu Á Mai.
Ngay sau đó.
Ông đứng dậy rồi nói: “Tôi ra sân và đứng một lúc”.
Nói rồi Vu Tự Thanh đứng dậy đi ra ngoài sân.
Lúc ông đi ra ngoài thì tiện tay cúi xuống nhặt một nắm tàn thuốc chỉ còn phần đầu lọc trên mặt đất.
Giờ ông đang ngồi xổm ở bậc thang, đốt từng mẩu tàn thuốc một, hết cái này tới cái khác.
Rồi chuyển sang lấy ra một lúc hai cái tàn thuốc, hút hết rồi lại ném chúng đi.
Cả khuôn mặt bị sương khói mờ ảo vây kín, có chút hư ảo.
“Dong dong…”
Ngay khi Tự Thanh định đứng dậy quay lại nhặt một mẩu thuốc lá khác thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa sắt.
Ông giật mình.
Cơ thể gần như sẵn sàng chạy vào nhà như một phản xạ có điều kiện.
Cánh cổng sắt có những khe rào chắn.
Nếu mà người ta thấy ông ở nhà là xong đời!
“Chú Vu?”
Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa, từ tốn và chậm rãi, thậm chí có cả giọng thân thiện từ quê nhà.
“Chú có nhà không?”
Giọng nói đó lại cất lên.
Vu Tự Thanh ngẩn cả người.
Một lúc lâu sau, ông mới hồi phục lại.
Khẩu âm này…
Giống hệt với trong trí nhớ của ông.
Nhưng ông lại sợ rằng mình đã nghe nhầm, sợ nếu ra ngoài sẽ bị người ta bắt tống vào trong tù.
Thế nên ông cứ đứng ở chỗ cũ, rất lâu cũng không biết nên phản ứng như thế nào!
“Bà nội kêu cháu đến. Bà đưa cho cháu một cái bùa bình an, nói rằng chú đã mang theo nó từ khi còn nhỏ. Chú nhìn chút xem?”