Liễu Mộng Ly bắt đầu thở dồn dập.
Cô gần như chết chìm trong mắt Giang Chu.
Gió đêm thổi trên bãi sông..
Hương hoa dại thoang thoảng trong không khí.
Trái tim cô khẽ run lên.
“Vợ à?”
Thấy Liễu Mộng Ly không nói gì.
Giang Châu lại nghiêng người tới.
Đột nhiên bị hơi thở của Giang Châu phủ tới, Liễu Mộng Ly vô thức vươn tay ra và nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo hắn.
“Cái đó……”
Cô khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.
Dưới đêm đen.
Đôi mắt cô vừa sáng lại vừa vũ mị.
“Bây giờ, bây giờ thăng hoa sao?”
Liễu Mộng Ly nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Nơi này… Không tốt lắm đâu…”
Sau khi nói xong.
Má cô lập tức trở nên đỏ hồng.
Không thể phủ nhận.
Cô đã động tâm với Giang Châu.
Hơn nữa.
Hai người hiện tại là vợ chồng hợp pháp.
Người cô thích làm chuyện thân mật nhất, cô cũng không cự tuyệt.
Nhưng mà.
Ở chỗ này…
Có chút không tốt lắm đâu?
Giang Chu sửng sốt.
Khóe môi chợt nhếch lên
Hắn đưa tay ra rồi từ từ gạt đi những sợi tóc lòa xòa trên trán cô.
“Nếu bây giờ em muốn, anh cũng không ngại.”
Giang Châu nói.
Nói xong, hắn liền đột nhiên ôm lấy cô, áp người xuống.
Liễu Mộng Ly giật nảy mình, vô ý thức dựa vào phía sau một chút.
Phía sau là bãi sông.
Đá cuội được dòng nước cọ rửa quanh năm đến nhẵn nhụi sáng bóng.
Cô nằm trên bãi sông.
Trước mặt là bầu trời đêm đầy sao, một vầng trăng sáng treo cao trên trời.
Trước mặt là ánh mắt không đáy của Giang Chu.
Yết hầu của Giang Châu đang chạy lên chạy xuống.
Hắn nhìn chằm chằm vào Liễu Mộng Ly, nghiêng người hạ xuống một nụ hôn.
“Giang, Giang Châu… chỗ này, không, không thể…”
Cô khẩn trương nắm chặt lưng áo hắn..
Giang Châu cười xùy một tiếng..
Hắn hôn mạnh lên chiếc cổ trắng ngần của cô.
“Ừm.”
Hắn hạ giọng: “Anh biết.”
…………
Khi về đến nhà.
Thần sắc của Liễu Mộng Ly rất không tự nhiên.
Cô cúi đầu.
Không dám nhìn Giang Minh cùng Diêu Quyên trong sân.
“Em đưa Tuấn Viên Viên đi tắm trước.”
Trời nóng.
Mỗi ngày tắm một lần.
Hai tiểu bảo bối thích nghịch nước, căn bản là không phát hiện Liễu Mộng Ly có gì đó không thích hợp..
Lúc này hai đứa nhỏ đang thích thú cầm lấy chậu nước cùng cái gáo ra sân đứng.
Trẻ em nông thôn xương cốt chắc chắn không sợ lạnh.
Sau khi dội gáo nước lạnh lên đầu, Đoàn Đoàn Viên Viên vui vẻ cười ầm ĩ.
Giang Minh đi tới.
Anh vỗ nhẹ vào lưng Giang Châu.
Cái tay lập tức đẫm mồ hôi.
“Thế nào?”
Giang Minh hỏi tiếp: “Em dâu có tiếp nhận không?”
Giang Châu: “…”
Không phải đấy chứ, anh cả của mình trực tiếp như thế từ khi nào vậy?
“Xem như thế đi.”
Giang Chu hài lòng gật đầu: “Anh cả, cám ơn anh!”
Lời cảm ơn cực kỳ chân thành.
Nếu không có sự trợ giúp của anh cả.
Hắn thậm chí còn không dám thực hiện bước này.
Giang Minh thở phào nhẹ nhõm.
“Ngày thường em không sợ trời, giờ làm sao lại rối rắm đến thế này?”
Giang Minh khoanh tay trước ngực liếc Giang Châu một cái: “Mạnh dạn lên, người nhà họ Giang thì đừng nhăn nhăn nhó nhó như đàn bà vậy.”
Giang Châu: “…”
Vào ban đêm.
Trên giường.
Khi Liễu Mộng Ly nhìn thấy Giang Châu đi vào, hai má cô đột nhiên nóng bừng.
Nhìn thấy Giang Châu cởi quần áo chui vào chăn bông, cô lập tức chen vào trong góc.
“Cái kia, Giang Châu…”
Cô mím môi, có chút ngượng ngùng, “Chờ thêm hai ngày nữa có được không?”
Giang Châu mừng rỡ.
Đôi mắt hắn dán chặt vào cô, ánh mắt rực lửa.
“Hai ngày nữa người em mới sạch sẽ.”
Liễu Mộng Ly nhỏ giọng nói.
Thời điểm thực sự là không khéo chút nào..
Vừa rồi tại bãi sông một bên, cô còn quên mất rằng hiện tại không tiện cho mình.
Giang Châu thở dài.
Hắn đưa tay ra, ôm cô vào lòng.
Hắn ôm cô nằm trên giường, lần đầu tiên ôm cô một cách thoải mái như vậy.
Ngửi thấy mùi thơm mềm mại trên cơ thể cô.
Ý cười trên khóe môi Giang Châu càng sâu hơn.
“Không sao”
Giang Châu nói: “Chỉ cần em nguyện ý, anh đợi bao lâu cũng được.”
Hắn nhắm mắt lại.
Cọ cằm vào mái tóc mềm mại của cô.
“Chỉ là đừng bắt anh đợi lâu quá.”
Những mệt nhọc vì chạy vạy mấy ngày nay cứ như thế được trút hết đi.
Từ lúc trùng sinh đến giờ.
Đây là lần đầu tiên hắn ôm Liễu Mộng Ly đi ngủ.
An tâm tự tại.
…………
Ngày hôm sau.
Bầu trời đang sáng dần.
Giang Phúc Quốc đã dậy từ sớm để mặc bộ quần áo mới mà lần trước Giang Minh mang đi làm.
Tề Ái Phân chải các bím tóc dài rồi xoắn và cuộn chúng lại.
Mặc quần áo mới, giày mới và sắp xếp đồ vật lại cẩn thận trước khi mang lên xe lừa.
Một lúc sau, cả nhà cũng đã dậy.
Bởi vì Giang Hạo Minh đang đi học.
Ở nhà cũng cần có người trông.
Vì vậy, chị dâu Diêu Quyên không đi.
Liễu Mộng Ly vốn muốn lấy hết quần áo cũ trong tủ ra mang đi, nhưng bị Giang Châu ngăn lại.
Nếu thiếu cái gì thì cứ mua cái mới là được.
Bây giờ thừa tiền để mua mấy cái đó.
Cô không thể đổi được ý của Giang Châu.
Đành phải đồng ý.
Đoàn Đoàn Viên Viên vui vẻ xách hai túi vải nhỏ.
Bên trong chứa “bảo bối” của hai đứa trẻ.
Giang Châu liếc mắt nhìn.
Bên trong đó một số vật nhỏ như dế cỏ, chuồn chuồn tre.
Hai đứa nhỏ bắt đầu trịnh trọng như đang tiến cống bảo vật, mỗi đứa lấy ra một món đồ chơi nhỏ ra.
Kéo kéo ống quần của Giang Châu.
“Ba ba, cái này, cho ba ba!”
Đoàn Đoàn kiễng chân đưa con chuồn chuồn tre cho Giang Châu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía hắn.
Hai bàn tay non nớt mũm mĩm áp lại xoa xoa vào nhau.
“Ông nội nói, con này nó bay bay bay!”
Trong lòng Giang Châu cảm thấy ấm áp.
Hắn nhận lấy con chuồn chuồn tre, tiểu bảo bối nhìn chằm chằm vào Giang Châu đầy mong đợi.
Hắn xoa hai tay vào nhau.
Con chuồn chuồn tre bay lên.
Hai tiểu bảo bối nhảy cẫng lên vì sung sướng.
“Baba! Chơi vui không?”
Giang Châu có chút bất đắc dĩ.
“Chơi rất vui!”
Nghe vậy, Viên Viên lập tức đưa tới một con dế cỏ.
Giang Châu ngồi xổm xuống nhìn tiểu bảo bối.
“Viên Viên, cái này chơi như thế nào?”
Viên Viên vươn ngón tay mập mạp giống như một cái củ cải nhỏ ra bóp bóp vào người con dế cỏ.
Rồi phồng cái má nhỏ nhắn lên, kéo dài giọng ra.
“Hù! Hù! Hù!”
Giang Châu: “???”
Được đấy.
Hóa ra con dế kêu như thế này sao?
Hai cha con chơi với nhau một lúc.
Bên này Giang Phúc Quốc cuối cùng đã sẵn sàng.
Hàng hóa hhất đầy một cái xe lừa..
Trương Tài Thắng đã đợi sẵn ngoài cửa.
Trong hai ngày khi mọi người ra ngoài.
Trương Tài Thắng sẽ chăm sóc hai con lừa trong nhà.
Còn vấn đề thu mua dã thú thì cũng nhờ trưởng thôn Giang Trường Bảo trông giúp.
Vốn chỉ đang ở nhà.
Mà giờ bản thân có thể thúc đẩy thu nhập của thôn Lý Thất, lại còn được trả lương.
Lập tức khiến Giang Trường Bảo vui mừng khôn xiết.
Đồng ý ngay tắp lự.
Giang Châu bế hai tiểu bảo bối vào trong xe lừa.
Lại hô ra phía cửa: “Chú Trương! Vào đi!”
Trương Tài Thắng vội vàng bước vào.
Mọi người bắt đầu khởi hành, đi thẳng đến bến xe của huyện Khánh An.
…………
Khi mọi người đến Phí Thành thì đã là buổi trưa.
Chưa ai muốn đi ăn cơm.
Mọi người cũng không cảm thấy đói.
Buổi sáng cả nhà cũng đã lót dạ bằng ba cái màn thầu.
Giang Châu bắt hai cái xe ba bánh, chở mọi người đi thẳng đến ga xe lửa Phí Thành.
Cục Đường sắt nằm ngay cạnh ga xe lửa.
Vào thời đại này, vận tải đường sắt dần dần bắt đầu đi lên, công việc tại Cục Đường sắt cũng là một công việc béo bở.
Không ít công nhân bốc vác đến đây để kiếm sống.
Trịnh Minh Quý là một trong số đó.
Lúc đó, Giang Thấm Mai cùng anh yêu nhau, nhưng gia đình hai bên lại không đồng ý, vì vậy anh đã cùng Giang Thấm Mai bỏ trốn đến Phí Thành.