Dựa vào việc vận chuyển hàng hóa để ở nhà ga kiếm tiền, cũng có thể an cư lạc nghiệp.
Vì những người dân quê rất trẻ khỏe, chịu thương chịu khó nên lương của họ cũng dần tăng lên rất nhiều.
Họ thậm chí còn được thuê làm công nhân dài hạn, dưới tay quản thêm được ba bốn người.
Trịnh Minh Quý sau khi kiếm được việc ở đây liền trở về thôn Thủy Qua, đón cha mẹ lên chơi.
Cuối cùng cũng được một lần nở mày nở mặt!
Khi cha mẹ y trở về thôn, họ nói rằng con trai mình đang làm việc trong Cục Đường sắt Phí Thành, ăn cơm nhà nước, phong quang vô hạn!
Hai năm trôi qua.
Tiền lương mỗi tháng của Trịnh Minh Quý cũng phải đến 40 tệ.
Theo lý mà nói, khi “khổ tận cam lai” rồi thì Trịnh Minh Quý phải đường đường chính chính mang Giang Thấm Mai về thôn Lý Thất để nhận người thân mới đúng.
Nhưng mà…
Ở trên thành phố càng lâu, càng thấy đủ loại thế giới cũng như đủ loại nữ nhân.
Tâm tính của Trịnh Minh Quý đã dần dần thay đổi.
Thành thị thì hoa lệ.
Nữ nhân thì xinh đẹp.
Tay ai cũng mềm, eo ai cũng thon.
Giọng nói nhẹ nhàng êm tai, sau khi xoa phấn xong lại liếc mắt nhìn gã một cái, khiến cho chân y mềm nhũn ra.
Nào giống với Giang Thấm Mai ở nhà?
Ngày càng già đi.
Hóa thành một “mụ mặt vàng”.
(D/G: “mụ mặt vàng”- Câu này thường là cách gọi của một gã đàn ông dùng để xúc phạm vợ mình, ý bảo vợ mình chỉ biết chăm lo nội trợ không biết ăn mặc đẹp, giữ gìn nhan sắc. (Mỹ phẩm của phụ nữ thời xưa còn lạc hậu, phấn phủ thường dùng có chứa chì rất độc hại, sử dụng lâu dài sẽ khiến da ngả màu vàng))
Ở nhà mỗi ngày đều lo mấy chuyện vụn vặt, hôm nay không phải giá gạo lên cao thì ngày mai là tiền học phí của đứa nhỏ.
Phiền phức..
“Lạch cạch.”
Trịnh Minh Quý đẩy cửa ra.
Trong căn nhà thuê tầng dưới, Giang Thấm Mai bưng đồ ăn mình vừa nấu xong lên.
“Anh về rồi sao?”
Giang Thấm Mai nói: “Rửa tay xong rồi ăn cơm.”
Hai đứa nhỏ đang làm bài tập.
Trông thấy Trịnh Minh Quý trở về.
Luật lượt hô lên một tiếng “Bố”
“Thi xong chưa?”
Trịnh Minh Quý tiện tay quăng áo khoác sang một bên, liếc nhìn hai đứa nhỏ.
Một lớn, một nhỏ.
Đứa lớn tám tuổi, đứa nhỏ sáu tuổi.
Tên cũng được đặt một cách tùy tiện.
Trịnh Đại Phi, Trịnh Tiểu Phi.
“Thi…”
Trịnh Đại Phi rụt cổ lại.
Nó vô thức nhìn thoáng qua Giang Thấm Mai.
Rụt rè, sợ hãi.
Giang Thấm Mai xót đứa nhỏ thế nên lập tức nói: “Đại Phi lần này hơi sơ ý, nhưng mà hôm nay em lên trường có hỏi cô giáo, cô giáo nói Đại Phi rất thông minh…”
“Câm miệng! “
Trịnh Minh Quý trừng mắt liếc nhìn Giang Thấm Mai: “Ta hỏi ngươi sao? Nhìn là biết nuông chiều bọn nhỏ! Hỏi ngươi thì có ích lợi gì?! Ngươi ngày nào cũng ở nhà, không kiếm ra tiền, quản mấy đứa nhỏ đọc sách cũng không quản được! Đúng là lãng phí tiền bạc!
Vẻ mặt Đại Phi trông như là sắp khóc.
Nó từ từ lấy tờ giấy kiểm tra ra khỏi chiếc cặp màu xanh quân đội của mình.
Trịnh Minh Quý cầm lấy nó.
Liếc nhìn qua.
Mặt y bỗng tối sầm lại.
“Cái gì đây? Chỉ có 95 điểm thôi sao? Bài kiểm tra lần trước không phải được tận 100 điểm sao?”
Trịnh Minh Quý đột ngột đứng lên.
Thân hình cao lớn khiến Đại Phi sợ hãi co lại thành một khối.
“Lão tử làm việc không kể ngày đêm, tạo điều kiện cho ngươi đọc sách, thế mà ngươi chỉ thi được 95 điểm thôi sao?”
Trịnh Minh Quý nói.
Rồi vo tờ giấy thành một cục, ném mạnh xuống đất.
“Đi, đi ra đây! Mỗi một điểm là một phát!
Lão tử phải cho ngươi nhớ kỹ ngày hôm nay!”
Y vừa nói xong.
Đại Phi liền khóc ré lên: “Bố, lần sau con nhất định sẽ thi tốt! Lần sau con nhất định sẽ thi được 100 điểm!”
Đại Phi vừa khóc.
Tiểu Phi cũng sợ quá khóc theo.
Giang Thấm Mai xót con.
Vội vàng chạy tới và che chắn cho hai đứa trẻ phía sau.
Cô nhìn Trịnh Minh Quý, giọng van lơn: “A Quý à, cơm nước xong xuôi mới dạy dỗ bọn trẻ được không? Đại Phi lần sau nhất định sẽ cẩn thận, nhất định sẽ thi được 100 điểm!”
Cô nói.
Rồi quay lại nhìn về phía Đại Phi.
“Đại Phi! Đúng không? Hứa với bố đi!”
Hai mắt Đại Phi đỏ sọng, nó liếc nhìn Trịnh Minh Quý, gật mạnh đầu.
“Bố, lần sau con nhất định sẽ thi được 100…”
Thức ăn trên bàn vẫn còn bốc khói nóng hổi.
Trịnh Minh Quý vốn đang khó chịu.
Chợt nhớ rằng hôm nay lúc đang chở hàng, một gã dưới quyền y đã tìm thấy một cô nương ở Phí Thành.
Da trắng thịt non, trong veo như nước.
Một cái liếc mắt đã làm cho mắt y trắng dã ra!
Giờ nhìn lại Giang Thấm Mai của y.
Cưới nhau mới được bao nhiêu năm chứ?
Sao mặt lại vừa già lại vừa vàng thế này?
Trong lòng y vô cùng khó chịu.
Thấy mặt Giang Thấm Mai thì lại thấy phiền.
Trong ngực như có lửa đốt, y luôn cảm thấy nếu không phải Giang Thấm Mai liên lụy đến y thì hiện tại y đã có thể tìm được một cô gái ở Phí Thành để kết hôn, được ăn cơm thương mại rồi!
Tại sao phải chịu cái cảnh nghèo đói ở đây nữa chứ?!
“Bảo ngươi nuông chiều trẻ con đúng là không sai! Hôm nay lão tử phải dạy cho tên tiểu tử thối này một bài học nhớ đời!”
Trịnh Minh Quý giận dữ chửi bới, rồi đứng dậy lấy từ sau tủ ra một thanh tre.
“Ăn của lão tử! Dùng của lão tử! Thế nào lại có đức hạnh như mẹ ngươi vậy?! Không chăm chỉ học hành, thì đừng học nữa! Cho ngươi đi chuyển hàng, ăn chút đau khổ, để mà biết bố mày chịu khổ đến thế nào!
Nguyên một đám học đức hạnh từ mẹ! Các ngươi thật sự nghĩ rằng, kiếm được đồng tiền dễ dàng như thế sao?!”
Trịnh Đại Phi bị dọa đến mức ôm đầu khóc.
Trái tim của Giang Thấm Mai như bị dao cắt.
Cô ấy im lặng, không nói lời nào, chỉ ôm lấy hai đứa nhỏ, đôi mắt đỏ hoe.
Trịnh Minh Quý giơ thanh tre lên, chuẩn bị vụt xuống.
Những năm nay.
Y không thể nhớ mình đã đánh qua bao nhiêu lần.
Không cần biết việc lớn hay việc nhỏ, ba mẹ con chỉ cần làm y khó chịu là y sẽ đánh cả ba..
Nhưng mà lần này.
Cây gậy tre còn chưa vụt xuống.
Đã nghe thấy ai đó gõ cửa.
“Chị hai? Chị hai có ở nhà không?”
Giọng nói này hơi lạ.
Trịnh Minh Quý vốn tưởng rằng có người khác gõ nhầm cửa, liền định hét lại.
Nhưng lại thấy Giang Thấm Mai vốn đang ôm hai đứa nhỏ lại đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Em trai?”
Giang Thấm Mai vội vàng lau đi nước mắt.
Cô ngước nhìn Trịnh Minh Quý.
“Là em trai của em! Anh mau đến mở cửa đi.”
Trong mắt cô hiện lên vẻ khẩn cầu.
Cô lập tức đứng dậy, bối rối sửa sang tóc của mình, chỉnh lại quần áo của hai đứa trẻ.
“A Quý, có chuyện gì thì chúng ta nói sau, được không? Em trai của em vất vả lắm mới tới được đây…”
Giang Thấm Mai thì thào nói.
Sắc mặt Trịnh Minh Quý trở nên khó coi.
Nhưng mà y là người cũng biết điều.
Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Nếu gia đình của Giang Thấm Mai biết lúc này cô sống không được tốt, vậy thì chả khác nào tự tát vào mặt y.
Ngoài ra.
Trịnh Minh Quý còn muốn khoe khoang.
Lúc trước họ không đồng ý cho y sống cùng với Giang Thấm Mai, giờ y có thể cho họ mở rộng tầm mắt!
Y đang ở Phí Thành, y đang nắm cuộc sống của mình trong tay!
Đến cùng vẫn là con gái của họ mới không xứng với y!
“Lau nước mắt đi! Ta đánh ngươi hay sao? Động một chút ra rơi nước mắt, bị sao vậy?”
Trịnh Minh Quý trừng mắt nhìn Giang Thấm Mai.
Y tiện tay ném thanh tre xuống ghế sô pha.
Sau đó liền đứng dậy đi về phía cửa.
Cánh cửa sắt màu đỏ sẫm được mở ra.
Trịnh Minh Quý thoáng nhìn thấy mấy người đứng ngoài cửa.
Y lập tức choáng váng.
Hơi kinh hãi.
Vốn tưởng rằng chỉ có một đứa em trai là Giang Châu, không ngờ ngoài cửa lại có một nhóm người đang đứng đấy.
Giang Châu nhìn thấy Trịnh Minh Quý, hắn liền nhếch miệng kêu lên: “Anh rể!”
Giang Minh nhìn Trịnh Minh Quý với ánh mắt phức tạp.
Thực ra.
Trước đây anh cũng từng thấy qua Trịnh Minh Quý.
Khi đó anh và Giang Thấm Mai còn gần gũi với nhau, Giang Minh đã cảnh cáo đứa em gái mình về tên kia.
Tên tiểu tử kia.
Không chắc chắn, không phải là một ngôi nhà tốt.
Đáng tiếc, ngàn phòng vạn phòng cũng không thể ngờ được.
Tên kia lại đưa đứa em gái của mình trốn khỏi nhà.
Sắc mặt Giang Minh hơi sầm lại.
Trịnh Minh Quý vô thức liếc thấy Giang Minh liền rụt cổ lại.
Giang Minh là anh ta.
Tính tình của anh ta không tốt, hạ thủ cũng không chút lưu tình nào, cực kỳ táo bạo.
Y có chút e ngại.
“Em trai à?”
Trịnh Minh Quý lập tức chào hỏi bằng một nụ cười.
Y liếc nhìn Giang Châu từ trên xuống dưới, rồi bước sang một bên, mời mọi người vào.