Giang Phúc Quốc ở phía sau cũng nghiêm mặt, ngược lại là Tề Ái Phân, còn chưa vào cửa đã bắt đầu lau nước mắt.
“Mọi người mau vào đi, sao tới cũng không nói trước một tiếng? Để con bảo Thấm Mai ra chợ mua đồ ăn!”
Trịnh Minh Quý nói.
Cả đám xúm xít bước vào.
Tề Ái Phân bước vào rồi thì nhìn trước ngó sau.
Trong sân tuy không có thứ gì hiếm lạ, nhưng cũng coi như là sạch sẽ gọn gàng.
Quần áo treo tuy cũ, nhưng ít nhất cũng không rách đến khó coi.
Bà hơi an tâm.
Lau đi nước mắt.
Nóng lòng muốn vào trong nhà.
Giang Thấm Mai dắt hai đứa trẻ hai bên tay bước ra.
Nhìn thấy Tề Ái Phân và Giang Phúc Quốc.
Đôi mắt cô bỗng đỏ hoe.
Nước mắt chực rơi, cô vội lau đi lau lại.
“Cha, mẹ, sao hai người lại tới đây?”
Giọng cô như nghẹn lại.
Tề Ái Phân cũng không nói nên lời.
Chỉ tỏ vẻ kiên cường nhìn Giang Thấm Mai, rồi lại nhìn đến Đại Phi và Tiểu Phi cô đang dắt trong tay.
Giang Thấm Mai đẩy hai đứa trẻ về phía trước.
Nhanh chóng nói: “Đây là Đại Phi và Tiểu Phi.”
Cô xô đẩy hai đứa trẻ: “Gọi ông ngoại, bà ngoại đi con!”
Đại Phi và Tiểu Phi rất ngoan.
Lập tức gọi lên một tiếng.
Đoàn Đoàn Viên Viên ở phía sau, thò hai cái đầu đen nhánh ra.
“Anh lớn ~”
“Anh nhỏ ~”
Giang Thấm Mai mỉm cười, sờ vào đầu của Đoàn Đoàn Viên Viên.
“Ôi chao, hai đứa con của em trai đều cao như vậy rồi à?”
Đoàn Đoàn Viên Viên vẫn còn nhớ Giang Thấm Mai.
Gọi lên một tiếng ngọt ngào: “Cô ~”
Giang Thấm Mai bảo Đại Phi và Tiểu Phi đưa Đoàn Đoàn Viên Viên vào nhà chơi.
Nhìn thấy Giang Châu và Giang Minh xách đầy ắp những đồ trên tay, cô lập tức vội vàng nói: “Ôi trời, cha, mẹ, sao lại mang nhiều đồ đến đây như vậy? Còn có thịt muối nữa chứ? Còn có cải muối chua nữa này, sao mọi người đều mang đến cho con hết vậy? Nhà mình đông người, cứ để lại nhà mà ăn chứ!”
Giang Phúc Quốc hừ một tiếng.
“Ăn gì mà ăn?”
Ông đi vào nhà.
Nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn.
Chỉ có hai món chay.
Số lượng còn ít đến thảm thương.
Ông giận không chỗ phát tiết, trừng mắt nhìn Trịnh Minh Quý.
“Tôi không mang thịt đến, chị sẽ ngày ngày ăn thứ này? Bọn nhỏ còn đang tuổi lớn! Nhìn xem hai đứa con trai của chị, trên người không có nổi nửa lạng thịt!”
Giang Phúc Quốc tức giận nói.
Tề Ái Phân biết lời này của Giang Phúc Quốc là nói cho Trịnh Minh Quý nghe.
Lập tức vội đưa tay khẽ chọc chọc vào ông.
“Làm sao vậy, ông đang nói cái gì vậy? Ăn nhiều rau một chút cũng không có gì là không tốt…”
Giang Phúc Quốc buồn bực trong lòng.
Nhưng trước khi đến Tề Ái Phân đã nhiều lần dặn dò.
Chuyện vặt vãnh không quan trọng thì đừng nói nhiều làm gì.
Nếu không, bây giờ làm Trịnh Minh Quý không vui, sau khi họ rời đi, người bị giày vò vẫn là con bé hai.
Giang Phúc Quốc lúc này không nói nữa.
Ngồi xuống ghế sô pha.
Đoàn Đoàn Viên Viên đang chơi với Đại Phi và Tiểu Phi.
Sau đó nhìn thoáng thấy chiếc gậy trúc trên ghế sô pha.
“Ba ba! Đây là gì vậy?!”
Đoàn Đoàn tò mò cầm chiếc gậy trúc lên, hừ hừ vung một vòng giữa không trung.
Viên Viên cau mày, đưa tay ra lấy.
“Viên Viên cũng muốn, cũng muôn!”
Mí mắt của Giang Châu giật giật.
Thuận tay cầm lấy.
Liếc nhìn Trịnh Minh Quý đầy ẩn ý.
“Anh rể, cái này… là của anh sao?”
Mí mắt của Trịnh Minh Quý nhảy dựng lên.
Lập tức bước tới, cười cười hai tiếng.
“Cái này dùng để dọa nạt Đại Phi và Tiểu Phi, hai đứa nhỏ này, lớn nhỏ chắc thịt, không đánh không nghe lời, học hành lại không có tiến bộ, dù sao cũng phải cho chúng nếm chút mùi dạy dỗ mới được.”
Trịnh Minh Quý nói: “Để chúng nhớ thật lâu, nếu không sẽ giống như chúng ta, kiếm sống dựa vào lao động thể lực, đó mới gọi là thua thiệt.”
Lời này của y nói không sai.
Suy cho cùng, thời buổi bây giờ thường đều là giáo dục gắn với gậy gộc.
Duy chỉ Liễu Mộng Ly và Giang Châu khẽ cau mày.
Ngược lại không vì điều gì khác.
Giang Châu lanh mắt phát hiện, sắc mặt của Giang Thấm Mai có chút khác thường.
Cô pha trà.
Đặt trên bàn.
“Cha, mẹ, uống trà.”
Giang Thấm Mai nói.
“Anh cả, em trai, em dâu, mọi người cũng tới uống trà! Đừng đứng đó, ngồi đâu cũng được, đừng khách sáo!”
Sắc mặt Giang Thấm Mai tuy vẫn có chút tái nhợt.
Nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười.
Chào hỏi mọi người.
Giang Châu kéo Liễu Mộng Ly, ngồi xuống trên băng ghế dài.
Nơi người khác không nhìn thấy, Giang Châu lặng lẽ nắm chặt tay Liễu Mộng Ly.
Tiếp theo là trò chuyện nhà.
Đại Phi và Tiểu Phi chơi được một lúc cảm thấy đói bụng, thì bắt đầu ăn cơm.
Trịnh Minh Quý ngồi bên cạnh Giang Thấm Mai, cất cao giọng nói: “Cha, mẹ, Thấm Mai đi theo con, con làm sao có thể để cô ấy chịu tủi thân? Hiện tại cô ấy thoải mái lắm, không phải đi làm, chỉ ở nhà chăm lo cho bọn trẻ, giặt giũ nấu ăn. Tiền con kiếm được đều đưa cô ấy dung túng! Hai người không cần phải lo!”
Lời này nói.
Trong tối ngoài sáng đều đang khoe khoang.
Giang Minh liếc y một cái, buồn bực nói: “Giặt giũ nấu ăn không mệt sao? Thế này gọi là thoải mái gì? Một tháng anh kiếm được mấy nhiêu tiền? Có đủ để nuôi hai đứa trẻ không?”
Trịnh Minh Quý: “…”
Y chợt nghẹn họng.
Sắc mặt không được tốt lắm.
Mặc dù bây giờ bản thân không phải là nhân viên chính thức.
Những cũng được coi là lao động hợp đồng dài hạn và ăn cơm nhà nước!
Dưới quyền còn quản lý mấy người, coi như là một lãnh đạo nhỏ!
Cái nhà này.
Đều là đám dân quê.
Thế nào nói chuyện còn khó nghe như vậy?
“Tôi làm việc trong Cục Đường sắt, một tháng cũng được bốn năm mươi tệ.”
Trịnh Minh Quý nói: “Nếu là ở trong thôn, một năm không kiếm được là bao!”
Y nhìn Giang Minh Giang Châu, cười cười: “Tiền quả thực không nhiều, nhưng so với trong thôn thì phải nhiều hơn, đúng không?”
Trịnh Minh Quý nói xong có chút tự đắc.
Một tháng bốn năm mươi tệ.
Có bao nhiêu nhân viên chính thức đều không được nhiều tiền như vậy?
Y vốn dĩ muốn khiến hai người ngưỡng mộ và ghen tị.
Thế nhưng không ngờ.
Nói xong.
Giang Châu cười lên một tiếng.
“Anh rể, số tiền này, đích xác không nhiều!”
Hắn cố ý thở dài.
Liếc mắt nhìn Giang Minh.
“Ở Phí Thành, quả thực là quá sức!”
Giang Minh nghiêm túc gật đầu.
Nhìn Trịnh Minh Quý.
“Cậu phải tìm thêm việc làm mới được, mấy đồng bạc cắt này, nuôi hai đứa con và vợ, quả thực chẳng thấm vào đâu.”
Trịnh Minh Quý: “????”
Sắc mặt y lúc trắng lúc xanh.
Nhưng lại không tiện để lộ ra.
Lúc này chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Phải rồi.”
Trịnh Minh Quý quả thực không nhịn được mà mở lời: “Anh cả, em trai, hai người vẫn còn ở lại thôn Lý Thất sao? Quanh năm suốt tháng làm ruộng chẳng được mấy nhiêu, chi bằng đến Phí Thành, em sắp xếp một vài công việc cho hai người làm! Ít nhất có thể kiếm lên được không ít!”
Giang Minh lắc đầu.
Vẻ mặt hờ hừng.
“Không cần đâu, ít tiền quá, không đủ nuôi gia đình.”
Trịnh Minh Quý: “…”
Y suýt thì chết ngạt!
Giang Thấm Mai thấy bầu không khí giữa ba người không ổn.
Lập tức mang bình nước tới.
Rót cho Giang Châu và Giang Minh.
“Lát nữa chị đưa em dâu đến cửa hàng bách hóa đi dạo một chút, mua ít quần áo! Sẵn tiện mua vài bộ quần áo cho hai cô cháu gái!”
Cô cười nói.
Nhưng lại không để ý đến nét mặt cứng đờ của Trịnh Minh Quý.
Giang Châu không nói gì.
Giang Minh liếc mắt nhìn Giang Thấm Mai.
Cau mày.
Muốn nói lại thôi.
Một buổi chiều nhanh chóng trôi qua.
Trịnh Minh Quý ăn sáng từ sớm và đi làm.
Giang Thấm Mai đưa Liễu Mộng Ly và hai con đến cửa hàng bách hóa để mua quần áo.
Chỉ là trong toàn bộ hành trình đều là Liễu Mộng Ly tự mình trả tiền.
Trong khoảng thời gian này, Giang Châu đã đề cập đến xưởng may Thanh Thanh, bảo chị ta có thời gian thì đến cắt chỉ.
Nếu có chuyện gì, cũng có thể đến tìm mình.
Giang Thấm Mai vô cùng cảm động trong lòng.
Mắt đỏ lên rất nhiều lần.
Trước khi đi, Giang Minh lại nhét thêm một cọc tiền mệnh giá 10 tệ cho cô.