Sau khi kết thúc buổi thảo luận nhóm, Nguyệt Thời Ninh xách túi đến thẳng phòng gym của trường.
Cậu thực sự không hiểu tại sao một người có thể hoàn thành bài tập mà luôn phải làm việc nhóm không hiệu quả. Cậu vốn không phải người giao tiếp tốt, lại đúng lúc được xếp cùng hai người mắc chứng sợ giao tiếp, mỗi lần họp nhóm đều phải uống một cốc cà phê rồi nói chuyện vớ vẩn nửa giờ, sau đó mới bắt đầu vào vấn đề chính, nếu cậu ít nói vài câu thì hai người lại nhanh chóng lạc đề. Hôm nay cũng không ngoại lệ, cậu đã hẹn Giản Tiêu vào đúng 12 giờ để mua bánh mì Việt Nam, giờ đã muộn hơn nửa giờ.
Đã muộn như vậy, không biết món bánh mì gà được yêu thích nhất còn mua được không.
Gió quá lớn, cậu vừa giữ chặt mũ vừa nắm chặt dây đeo túi chạy nhanh, vừa rẽ qua tòa nhà giảng đường thì bị một cánh tay ôm chặt lấy eo.
Chạy quá nhanh, Giản Tiêu quay cùng với cậu một vòng để giảm lực: “Có xe.”
Chưa dứt lời, một hàng xe đạp lướt qua con đường rợp bóng cây phía trước mặt, Nguyệt Thời Ninh thở hổn hển nhìn anh: “Họ nói quá nhiều, em muốn đi sớm mà họ không đồng ý…”
“Không sao, anh đã mua được rồi. Đây chính là cái em nói đúng không?” Giản Tiêu mở túi giấy kraft ra, đưa ra trước mặt cậu.
Bánh mì giòn tan bên trong kẹp thịt gà tẩm gia vị với ớt và các loại rau: “Đúng rồi! Đây là cửa hàng mới mở gần đây, ngon lắm, anh thử đi!”
“Chiều em còn có lớp học, không có thêm hành tây và không có sốt salad.” Giản Tiêu kéo cậu về phía sân cỏ sau tòa nhà, trải áo sơ mi trên đất, rồi ngồi xuống cùng cậu.
Thực ra cũng không cần phải chu đáo đến vậy, nhưng Giản Tiêu biết Nguyệt Thời Ninh không thể nào quên được ba tháng vừa qua, luôn muốn làm thêm điều gì đó để thấy yên tâm hơn, nên Nguyệt Thời Ninh cũng không nói gì, cứ để anh làm.
Bước sang tháng mười, nhiệt độ ấm lên rất nhanh, chớp mắt đã hai tuần kể từ khi Giản Tiêu đến Sydney.
Nếu nói cuộc sống của Nguyệt Thời Ninh có thay đổi gì… chắc là trở nên nhẹ nhàng và thoải mái hơn rồi.
Việc cho mèo ăn, thay cát mèo buổi sáng đều do Giản Tiêu thay cậu làm. Đợi cậu rề rà rửa mặt xong xuôi, máy quay trong bếp cũng đã được lắp sẵn, cậu chỉ việc từ từ làm bữa sáng.
Thứ hai, thứ ba, Giản Tiêu sẽ đạp xe chở cậu đến trường. Ngại phải chạy đi chạy lại phiền phức, nên anh đã làm hẳn thẻ mùa tại phòng gym của trường đại học, vừa theo kế hoạch rèn luyện thể chất, vừa đợi đến trưa và tối cùng Nguyệt Thời Ninh ăn hai bữa. Ăn xong, họ sẽ yên lặng ở thư viện đến chín giờ rưỡi, trong khi Nguyệt Thời Ninh tra cứu tài liệu, làm bài tập, ôn bài, Giản Tiêu sẽ mở cuộc họp online với William, thảo luận và hoàn thiện những vấn đề gặp phải trong lúc tập luyện. Trên đường về nhà đã không còn nhiều người nữa, xe có thể đạp thật nhanh.
Sợ đổi môi trường dạy học đột ngột sẽ không theo kịp bài vở, nên khối lượng công việc của Nguyệt Thời Ninh ở địa phương không nhiều, cơ bản đều được sắp xếp vào cuối tuần. Giản Tiêu sẽ nhân lúc cậu làm việc mà đến câu lạc bộ huấn luyện bay một mình.
Còn về Rainbow Rabbit… việc kinh doanh của Trình Gia Di đã trở lại quỹ đạo sau một thời gian ngắn hỗn loạn, kể từ khi Giản Tiêu đến Sydney, siêu mẫu này không còn thời gian xuất hiện nữa, những ngày rảnh trong tuần đều kín lịch mới.
“Anh thấy nơi này thế nào?” Nguyệt Thời Ninh nuốt miếng thức ăn trong miệng, đưa điện thoại cho Giản Tiêu xem: “Grafton, chỉ là hơi xa, sáu trăm cây số, đạp xe có lẽ phải mất gần tám tiếng mới đến… nhưng nếu chúng ta đi sớm thì có lẽ vẫn kịp!”
Giản Tiêu gật đầu, mới nhận lấy điện thoại trượt tay xem tiếp.
Grafton nổi tiếng với hoa phượng tím, hơn sáu nghìn cây phượng tím được trồng xung quanh, bắt đầu nở rộ từ tháng mười mỗi năm, sắc tím tràn ngập khắp nơi. Để phát triển kinh tế, vào các cuối tuần từ cuối tháng mười đến đầu tháng mười một, nơi đây còn tổ chức lễ hội hoa.
“Những hoạt động này chưa bắt đầu.” Nguyệt Thời Ninh lại nhét một miếng bánh mì lớn vào miệng, mơ hồ nói: “Tốt nhất là đi lúc chưa đông người.”
“Nếu đi đến đó thì lái xe sẽ tiện hơn, sáu tiếng là đến nơi.” Giản Tiêu nghĩ ngợi, “Sau chuyến đi dài mà cắm trại thì vất vả quá, tắm rửa, ăn uống cũng bất tiện, mình đặt một căn homestay nghỉ ngơi cho thoải mái.”
“Ừm, cũng đúng.” Nguyệt Thời Ninh gật đầu, “Vậy để tuần sau cắm trại vậy.”
Giản Tiêu mỉm cười xoa đầu cậu, tiện tay lau đi một vệt bột ớt đỏ tươi trên khóe miệng cậu: “Không phải em chê lạnh sao.”
Tuần trước họ đi Blue Mountain thử cắm trại lần đầu, còn chụp được mưa sao băng Perseid vào ban đêm, Nguyệt Thời Ninh phấn khích vô cùng, chỉ tiếc là nửa đêm trời đột ngột giảm nhiệt độ, cậu bị lạnh tỉnh dậy, đành phải chen chúc vào trong túi ngủ của Giản Tiêu, dù người cậu mỏng như tờ giấy nhưng cũng khá chật chội, cả hai đều không thể xoay người, đến khi mặt trời lên thì lại nóng tỉnh dậy, mồ hôi chảy đầm đìa.
Giản Tiêu cứ tưởng trải nghiệm không đủ hoàn hảo sẽ làm cậu mất hứng, ai ngờ Nguyệt Thời Ninh lại càng hứng thú, không chỉ hẹn mỗi tuần phải chọn một chỗ cắm trại, còn nhanh như chớp mua rất nhiều dụng cụ ngoài trời, nào là túi ngủ đôi, đèn xăng, đèn LED dây, máy chiếu ngoài trời, ấm Moka, còn nửa số hàng đang trên đường giao tới.
Hai người một mèo sống trong một phòng ngủ vốn đã chật chội, bây giờ còn sắp chiếm luôn cả ban công.
Thứ ba, Giản Tiêu không rèn luyện thể chất, buổi sáng đưa Nguyệt Thời Ninh đến cổng trường rồi rời đi, nói là phải về chuẩn bị trước, tối nay sẽ xuất phát. Về việc đi đâu, Nguyệt Thời Ninh trước giờ chỉ cần chuẩn bị trước quần áo và thiết bị quay phim mang theo bên người, còn lại những việc lớn nhỏ hầu như đều do Giản Tiêu lo liệu cả.
Cậu ngóng mãi ngóng mãi đến khi tan học, vội vàng chạy đến trạm xe, mới chạy được vài bước đã nhận được điện thoại của Giản Tiêu.
“Tan học rồi à?”
“Ừ! Xe đến rồi, em về ngay.”
“Đừng lên xe.” Giản Tiêu vội ngăn cậu lại, “Em mở bản đồ lên, tìm nhà sách ở city đi, anh ở bên cạnh một quán tên là…”
“M107?” Nguyệt Thời Ninh dừng chân.
“Đúng rồi, em biết à?”
“Ừ, năm ngoái anh dẫn em đi uống, còn nói đây là một trong những quán cà phê ngon nhất Sydney.”
“…” Giản Tiêu im lặng một lúc, chắc là đang cố gắng nhớ lại.
Anh vẫn còn rất nhiều ký ức vụn vặt chưa khôi phục được, nhưng không sao, chỉ cần nhớ những điều quan trọng là đủ rồi, họ có thể cùng nhau tạo nên những ký ức mới, năm này qua năm khác, trở thành ký ức khắc sâu trong tâm trí của nhau.
Nguyệt Thời Ninh lại chạy tiếp: “Mười lăm phút nữa tới, đợi em nhé.”
“Ừ.”
Khi gặp nhau, Giản Tiêu ngồi ở bàn trong góc, miệng ngậm ống hút của ly cà phê Americano đá, vừa uống vừa gõ chữ như bay.
Hơn sáu giờ rồi, giờ này còn uống cà phê chắc là để tỉnh táo lái xe đường dài.
Quán khá đông, hàng người đợi cà phê trước cửa sổ nhộn nhịp hẳn lên khi Nguyệt Thời Ninh xuất hiện, Giản Tiêu nhận ra, quay đầu nhìn thấy cậu, vội cầm ly đi ra ngoài, hai người một trước một sau lách qua đám đông trên phố, Nguyệt Thời Ninh theo sát bên cạnh anh, rẽ qua mấy con đường, đến một bãi đậu xe yên tĩnh.
“Sao không đợi em ở nhà, trung tâm thành phố khó tìm chỗ đậu xe mà.” Lúc leo cầu thang, ba lô của Nguyệt Thời Ninh bị Giản Tiêu xách đi, “Cát mèo thay chưa? Thức ăn cho mèo thì sao? Nó ăn no…”
Cậu chưa kịp nói xong đã ngơ ngác nhìn Giản Tiêu.
“Lại đây nào.” Anh vòng qua đầu xe, vỗ vỗ kính chắn gió.
“Đây… đây là…” Nguyệt Thời Ninh nhất thời chưa phản ứng kịp, cậu cứ nghĩ Giản Tiêu sẽ thuê một chiếc bán tải hoặc SUV, không ngờ, trước mắt lại là chiếc xe van cổ điển mà năm ngoái cậu đã mê ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Chỉ là một vài chi tiết không giống với trong ký ức lắm, sự kết hợp giữa xanh bột và trắng kem giống như một cây kem muối biển mát lạnh, và không cũ kỹ như chiếc xe lần trước, qua kính chắn gió có thể thấy mặt trăng pha lê treo dưới gương chiếu hậu, điều quan trọng nhất là… biển số xe này được tùy chỉnh, SHINING.
“Em nhớ biển số xe ở New South Wales chỉ được tối đa sáu ký tự…” Nguyệt Thời Ninh cúi xuống lại gần, quả nhiên tìm thấy ba chữ cái nhỏ ẩn ở mép biển số xe, QLD, đây là biển số được đăng ký ở bang Queensland, không biết đã tốn bao nhiêu tiền… vậy nên đây không phải là xe Giản Tiêu thuê, mà là anh đã mua hẳn một chiếc.
“Đằng nào cũng chỉ lái ở đây hơn một năm, đăng ký ở bang nào cũng như nhau thôi.” Giản Tiêu đặt chìa khóa vào lòng bàn tay của Nguyệt Thời Ninh. “Sau này chiếc xe này là của em. Tặng em sớm hai ngày, nhưng mà… sinh nhật vui vẻ.”
Nguyệt Thời Ninh cố gắng kìm nén khóe miệng, không muốn tỏ ra quá ngạc nhiên: “…Em đâu có biết lái xe…” Cậu lẩm bẩm, từ từ đứng dậy, nhưng không nhận chìa khóa.
“Vậy nên, có kèm theo tài xế mà.” Giản Tiêu chủ động mở cửa ghế sau cho cậu.
Nguyệt Thời Ninh leo lên xe, hành lý đã được sắp xếp gọn gàng trong cốp rộng rãi, bao gồm cả chú mèo của cậu.
Chú mèo đang ngủ say nghe thấy tiếng cửa xe liền cảnh giác mở mắt. Giờ đây nó đã hơn ba tháng tuổi, các tế bào hắc tố dần phát triển hoàn thiện, đôi mắt xanh giờ đã chuyển thành màu nâu sáng.
“Natalie?” Thấy người bạn chung phòng suốt ngày, Natalie kêu lên một tiếng “meo” nhỏ đầy yên tâm, Nguyệt Thời Ninh kéo tấm lưới trên cùng của túi đựng mèo, dùng ngón tay vuốt ve đầu nó. “Sao lại mang nó đi nữa…”
Giản Tiêu cười: “Hình như nó linh cảm được em sắp đi đâu, lúc anh chuyển hành lý nó cứ bám lấy anh không chịu về ổ. Dù sao thì nó cũng gan dạ, anh quyết định mang nó theo luôn.”
Đúng là gan dạ thật, lúc Nguyệt Thời Ninh nhặt được nó, nó mới hơn một tháng tuổi, đã dám lén trốn khỏi sân sau, bò qua đường. Nhưng không biết đường về, lúc trốn trong bụi cỏ tránh mưa, nó đã bị Nguyệt Thời Ninh – đang dắt chó đi dạo – bắt gặp. Kaia phát sinh tình mẫu tử, cắn lấy da cổ của nó, cùng Nguyệt Thời Ninh lần lượt hỏi thăm từng nhà xung quanh.
Thì ra chủ nhân của nó là một cụ bà sống đối diện với nhà Trình Gia Di, bà đã hơn tám mươi tuổi, sống một mình. Con mèo Maine Coon năm tuổi của bà không biết từ khi nào đã có con với mèo khác, lặng lẽ sinh ra sáu chú mèo con. Bà cụ chân yếu tay mềm, chẳng thể chăm sóc nổi, cũng không hề phát hiện ra đã mất một con.
Vậy nên Trình Gia Di và Nguyệt Thời Ninh đã giúp bà đưa lũ mèo con đi đăng ký ở bệnh viện thú y, tiêm phòng, và tiện thể tìm người nhận nuôi.
Trước khi đi, chú mèo mà Nguyệt Thời Ninh nhặt được cứ bám chặt vào quần jeans của cậu, mãi không chịu buông vuốt ra. Bác sĩ mất bao công sức mới gỡ được nó xuống.
Về đến nhà, Nguyệt Thời Ninh phát hiện quần jeans của mình bị rách một lỗ, chân cũng để lại mấy vết trầy xước, nghĩ đến cảnh chú mèo con giãy giụa thảm thiết lúc chia tay, cậu bỗng thấy không nỡ. Ngày hôm sau, cậu quay lại bệnh viện thú y làm thủ tục, chính thức nhận nuôi nó.
Nuôi được mấy ngày, Nguyệt Thời Ninh phát hiện tính cách của nó không hề cẩn thận như những con mèo bình thường. Mỗi ngày nó đều quấn quýt với Kaia, thậm chí còn thử cùng Kaia ra ngoài đi dạo. Nguyệt Thời Ninh liền mua cho nó một dây đeo nhỏ, mỗi lần dắt chó đi dạo cũng dắt nó theo luôn.
Cách đây không lâu, lần đầu tiên Giản Tiêu vào nhà, nó chẳng thèm trốn, mà hung hăng bám theo sau Kaia, nhảy bổ vào người lạ, ngay tại chỗ đã cào trầy mu bàn tay của Giản Tiêu.
Ánh mắt nó có chút bướng bỉnh, trên cổ đeo vòng cổ màu đen, khiến cậu liên tưởng đến cô gái nhỏ muốn báo thù trong bộ phim Léon: The Professional. Ban đầu cậu định gọi nó là “Mathilda”, nhưng nghe không thuận miệng, mà con mèo cũng chẳng phản ứng gì. Sau đó, các fan cứ gọi nó là nữ minh tinh, thế là Nguyệt Thời Ninh cho nó cái tên thật của nữ diễn viên, Natalie.
Túi đựng mèo đè lên một chiếc vali lớn, phía sau là chiếc chăn che một gói hàng đặc biệt. Nguyệt Thời Ninh nhận ra đó là túi dù, nhưng nó lớn hơn chiếc mà Giản Tiêu thường dùng.
Cậu khẽ cười thầm. Ngày kia là sinh nhật của cậu, cậu đã đoán được Giản Tiêu nhất định sẽ đưa mình đi nhảy dù, nhưng không ngờ lại có thể nhận được cả một chiếc xe mini bus làm quà sinh nhật.
Cậu ôm Natalie leo lên ghế phụ, Giản Tiêu thiết lập xong GPS, chở họ lên đường về phía Bắc. Nguyệt Thời Ninh ngồi bên cạnh chơi với mèo. Con mèo hơi bị say xe, không hoạt bát lắm, chẳng mấy chốc nó đã lăn ra ngủ ngửa bụng trên đùi cậu, yên bình như đang nằm chờ lễ tang.
“Haizz, con mèo này đẹp thì có đẹp, nhưng vlog nào có nó thì lượng bình luận cũng tăng gấp đôi.” Nguyệt Thời Ninh bĩu môi, “Tiếc là một mỹ nhân ngốc… nhan sắc đổi lấy trí thông minh cả rồi.” Cậu tháo chuỗi hạt ngọc trai Baroque trên cổ tay của Giản Tiêu, đeo lên cổ Natalie và chụp một bức ảnh.
“Đẹp là đủ rồi, ngốc một chút mới đáng yêu chứ.”
“…” Nguyệt Thời Ninh quay lại, liếc nhìn nụ cười không kiềm chế được của anh, không chắc anh có đang ám chỉ gì không, nhưng cũng không muốn tự nhận vào mình.
“Trong túi giấy bạc ở ghế sau có cuộn cá hồi xông khói chị Gia Di làm, anh còn bỏ vào một hộp thức ăn cho mèo, đói thì bảo anh, mình tìm trạm xăng nghỉ một lát rồi ăn tiếp.” Giản Tiêu nắm lấy một tay của cậu đặt lên cần số, cùng nhau chuyển số.
Thôi được, nể anh chu đáo như thế… không thèm tính toán nữa.
Nguyệt Thời Ninh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối, họ lại đang lao về một nơi xa lạ, cảm giác phấn khích khó mà kiềm chế.