“Chị, em có một chuyện, muốn hỏi chị một chút.” Chương Long xem Lâm Dư Dư như trưởng bối, vào 2 năm trước, lúc vừa xuống nông thôn, tên nhóc này mới cao 165 centimet, mấy năm nay cũng khỏe mạnh mà trưởng thành, đi theo Lâm Dư Dư nên mỗi tuần đều có thịt để ăn, còn có hai quả trứng gà, tuy rằng gà và heo đều do một tay anh ta nuôi dưỡng, nhưng ăn mấy thứ này, còn tốt hơn lúc anh ở huyện thành, mỗi lần anh viết thư về nhà, đều làm cho Chương Phượng vô cùng hâm nộ.
Đồng thời, mỗi một lần anh viết thư về nhà, Chương Nham đối xử với Lưu Á Cầm càng tốt, đến bây giờ, địa vị của Lưu Á Cầm ở nhà họ Chương cũng hết sức quan trọng. Trước kia, Chương Nham cảm thấy Lưu Á Cầm rất tốt, rất chăm chỉ, rất hiền huệ, nhưng địa vị trong nhà của Lưu Á Cầm lại thấp hơn người vợ trước của ông, hơn nữa bản thân Lưu Á Cầm cũng tự mình cảm thấy khi bà sống ở nhà họ Chương, tựa như là bảo mẫu đến chăm sóc bọn nhỏ vậy.
Nhưng dựa vào sự thay đổi của Lâm Dư Dư, dựa vào những bức thư mà con riêng gửi đến, bà càng ngày càng tự tin. Rốt cuộc, mỗi năm những thứ mà Lâm Dư Dư gửi như thịt khô, hàng khô, vải, quân áo đều không phải chỉ để đó trưng cho đẹp mắt. Tuy cô không gửi tiền, dù sao thì cũng không nên khoe khoang tiền bạc ra ngoài, nhưng chỉ cần những món như thịt khô vân vân, cũng đủ để tăng lên sự tự tin của Lưu Á Cầm.
Mà đối với Chương Long mà nói, mấy năm nay đều sống cạnh Lâm Dư Dư, cha anh cũng quản không được anh, cho nên Lâm Dư Dư giống như chị ruột của anh vậy, anh thực tôn trọng Lâm Dư Dư.
Lâm Dư Dư: “Chuyện gì a?”
“Việc này…” Khuôn mặt Chương Long ửng đỏ,”Em muốn yêu đương.”
Lâm Dư Dư sửng sốt, có chút ngoài ý muốn: “Ai a?”
Chương Long cũng có chút ngượng ngùng: “Là con gái của nhà thư ký, chị xem có được không?”
Lâm Dư Dư: “Con người của thư ký thật ra cũng không tồi, không phải loại thông gia không hiểu đạo lý, người nhà thư ký chúng ta cũng quen biết, đều rất không tồi, con gái ông ấy cũng là một nữ đồng chí chăm chỉ lại dịu dàng, khá tốt.”
Chương Long nghe được lời này, cười toe toét.
Lâm Dư Dư thấy bộ dạng ngốc nghếch của hắn: “Có phải hai người đã sớm ở bên nhau rồi hay không?”
Chương Long: “Không có không có, Chỉ là… Chỉ là làm bạn mà thôi. Hai ngày trước Phạm Mỹ Lan có nói với em, năm nay cô ấy cũng đã 18 rồi, đã thành niên, nhà cô ấy phải tìm nhà chồng cho cô ấy, nên hỏi em có ý kiến gì không, có nguyện ý cùng cô ấy ở bên nhau không. Trước đó, em cũng không có nghĩ tới, em cũng biết cô ấy, có cùng nhau lên núi, cùng nhau làm việc đồng áng, cũng cùng đi trấn trên, em cảm thấy cô ấy rất tốt. Sau lại cô ấy nói gia đình phải tìm nhà chồng, em liền rất lo lắng. Nhưng khi cô ấy hỏi em có nguyện ý cùng cô ấy ở bên nhau hay không, em vô cùng vui vẻ. Em muốn hỏi chị một chút, dù sao chị cũng là chị của em, em cũng không dám tự mình làm chủ.”
Lâm Dư Dư: “Nếu em đã nói chị là chị của em, vậy chị cũng cậy già lên mặt một chút, có đôi lời muốn nói với em.”
Chương Long: “Chị nói đi, em nghe.”
Lâm Dư Dư: “Nếu đã quyết định ở bên nhau, vậy phải có đảm đương, có trách nhiệm, không thể hai lòng, gặp một người liền thích một người. Hơn nữa, nơi này là thôn Phạm gia, nếu em dám làm như vậy, đừng nói chị sẽ không bảo vệ em, cho dù chị có muốn, cũng không làm được, huống chỉ chị là nữ đồng chí, nhìn thấy loại đàn ông này, chị khẳng định sẽ không hỗ trợ.”
Chương Long: “Em sẽ không, em sẽ đối xử tốt với Phạm Mỹ Lan.”
Lâm Dư Dư vẫn rất tin tưởng vào phẩm chất của Chương Long. Nhưng có đôi khi con người thay đổi rất nhanh, cho nên lúc cần nhắc nhở, vẫn là phải nhắc nhở. “Điều thứ hai, nếu hai năm tới, kỳ thi đại học được khôi phục, em dự định sẽ xử lý việc của em và Phạm Mỹ Lan như thế nào?”
Chương Long: “Không có khả năng đi? Kỳ thi đại học còn sẽ được khôi phục sao?”
Lâm Dư Dư: “Ví dụ như sau khi em và Phạm Mỹ Lan kết hôn, có con rồi, nhưng lúc ấy lại khôi phục việc thi đại học, em dự định sẽ làm như thế nào?”
Chương Long suy nghĩ một chút: “Em khẳng định sẽ tham gia thi đại học.” Anh lớn lên trong gia đình công chức, lại học tới cao trung rồi, cho nên tương đối hướng về việc tham gia thi đại học.
Lâm Dư Dư: “Vậy nếu thi đậu, em sẽ làm gì?”
Chương Long: “Đương nhiên là học đại học a.”
Lâm Dư Dư: “Vậy còn vợ và con cái, em dự tính sẽ như thế nào?”