Đề toán Đỗ Thải Hà vừa đọc không những cần tính vận tốc, quãng đường, mà còn cần áp dụng thêm cả kiến thức vật lý về gia tốc cũng như lực cản của gió. Quả thực là không hề đơn giản. Đỗ Thải Hà tuy vẫn không tin Nho môn tài giỏi, song cũng không dám khinh thị như ban đầu nữa, nên mới quyết định ra đề khó như vậy.
Quả nhiên, đề này vừa đọc ra, cả chục cặp mắt trong phòng đều tập trung về nàng ta. Trong ánh mắt giảm đi mấy phần khinh thị, lại tăng mấy phần dè chừng, nghiền ngẫm. Kỳ thực, ban đầu, trong phòng không chỉ Đỗ Thải Hà coi nhẹ Nho Đạo, mà các vị tiến sĩ, học đồ, phu tử, đại nho cũng không coi trọng đối phương. Đề đầu tiên đọc ra, không ít kẻ thở phào, mừng trộm, bụng bảo dạ:
“Bích Mặc tiên sinh xem ra cũng chỉ đến thế!”
Thế nhưng bây giờ, cũng đã có vài kẻ bắt đầu lo lắng. Đáng tiếc, trong đám người đứng ngồi không yên, lại không có Trần trưởng lão của Lam Ba thư quán.
Lão đại nho chỉ thoáng cau mày, đưa tay lên bấm, mồm nhẩm tính một hồi lâu, rồi báo ra đáp án của mình. Mà khi Đỗ Thải Hà nghe được đáp án này, cũng liền phải cau mày.
Đáp án không hoàn toàn giống với tính toán của cô nàng, nhưng sai số không lớn, ở trong khoảng chấp nhận được. Trong điều kiện không có máy tính, chỉ tính nhẩm mà có thể ra được đáp số như vậy, không thể không công nhận Trần đại nho tài giỏi. Nhất là đề lại chỉ hỏi hai người sau bao lâu thì gặp, tại lãnh thổ nước nào, thì đáp án của lão hoàn toàn không thể tính là sai. Thành thử, cô nàng cũng chỉ đành công nhận đáp án kia.
Nghe được nàng ta công nhận đáp án, trong phòng không ít người thở phào nhẹ nhõm. Mà Trần đại nho thì cười tươi như xuân, vô cùng hưởng thụ ánh mắt sùng bái của đồng nghiệp trong phòng. Kỳ thực, đề này Trần trưởng lão cũng nhờ cơ duyên xảo hợp, từng gặp bài tương tự trong bí cảnh, mới làm được. Lần đó, ngoại trừ lão, còn mười chín người khác. Hai chục vị cao thủ Cửu Số cùng nhau hợp sức vượt bí cảnh, vậy mà đến mười lăm vị phải táng mạng dưới nan đề này mới tạo được cơ hội cho năm người còn lại tính ra được đáp số đúng. Trong phòng hiện tại, không có bốn người sống sót kia, nên hiển nhiên ngoại trừ Trần trưởng lão, cũng không có người thứ hai biết cách giải đề. Về phần Đỗ Thải Hà, lúc này cô nàng đang thầm nghĩ:
“Xem ra Nho môn cũng thực có chân tài thực học. Chả trách có thể làm một trong Ngũ Lộ Triều Thiên. Là mình đã khinh địch rồi!”
Nghĩ vậy, Đỗ Thải Hà cũng không dám nhẹ tay thăm dò nữa, mà liền tung chân tài thực học. Vừa rồi cô nàng cũng đã để ý đến sai số nhỏ của Trần đại nho, bèn quyết định sử dụng các đề cho phép sai số nhỏ hơn, như vậy có thể giảm bớt phần nào khả năng đối phương may mắn đáp trúng. Thế nên, đề thứ ba cô nàng chọn là một đề đạo hàm. Đề rằng:
“Có một đoàn quân hộ tống nạn dân qua một vùng nguy hiểm. Mỗi lần có thể giúp tối đa 60 người. Biết giá tiền mỗi người phải trả đoàn hộ tống bằng 3 trừ đi số khách chia cho 40, tất cả bình phương (1). Hỏi mỗi lần vận chuyển bao nhiêu nạn dân thì thu được tổng số tiền lớn nhất, và số tiền thu được này là bao nhiêu?”
[1: Tức là (3-(x/40))^2, vì đây là Hà diễn đạt cho các đại nho hiểu được nên hơi lòng vòng tí]
Trần đại nho toan trả lời:
“Chả phải cứ hộ tống tối đa 60 người thì lợi nhuận sẽ lớn nhất sao?”
Song, lão ngày lúc đó lại nghĩ, có thể lời của Đỗ Thải Hà có bẫy, bèn cẩn thận suy tính một phen. Sau một hồi suy ngẫm, lão chuyển sang ngờ vực bẫy của tam đồ đệ cổ viện chính là muốn lão nghĩ có bẫy nên không dám chọn phướng án đơn giản nhất. Theo như lão thấy, giá tiền thu được từ mỗi người có vẻ giảm dần khi lượng người tăng dần, song còn phải xét đến việc thu nhập cuối cùng là tích của số người và số tiền mỗi người phải trả nữa.
Suy đi tính lại, Trần đại nho bắt đầu thử thay số vào phương trình tính phí. Tính được lần lượt thứ nhập trong các trường hợp từ 1 đến 35 khách thì họ Trần đã bắt đầu váng cả đầu, nhưng lại cũng nhận ra số tiền có vẻ tăng dần. Thế là, lão liền khẳng định Đỗ Thải Hà cố tình lừa lão, và mạnh dạn đưa ra đáp án là 60 người, mỗi người phải trả 2.25 lượng bạc, tổng phí là 135 lượng bạc.
Đỗ Thải Hà nở nụ cười. Đáp án này sai! Đáp án đúng phải là 40 người, mỗi người trả 4 lượng bạc, tổng tiền là 160 lượng bạc. Sau khi nàng ta công bố đáp án này và cho các vị thượng khách trong phòng thời gian để thay số vào tính toán, ai nấy đều mặt xám xịt như nuốt phải con ruồi. Đặc biệt là Trần trường lão thì càng hận thối cả ruột. Ban nãy, nếu lão ta chỉ cần kiên nhẫn thử thêm 6-7 con số nữa thì có lẽ đã phát hiện ra tổng thu nhập thế mà chỉ tăng dẫn đến 40, sau đó lại giảm dần xuống. Thế nhưng, lão rất nhanh tự an ủi bản thân, rằng Đỗ Thải Hà chả qua là ăn may được một lần, dùng mánh khóe để lừa lão ta mà thôi.
Cuộc thi lại tiếp diễn. Lúc này, do đã có kinh nghiệm từ ba câu trước, nên bảy câu tiếp theo, Đỗ Thải Hà dùng hoàn toàn là đề đạo hàm, tích phân, thỉnh thoảng có vài câu chỉnh hợp, tổ hợp, và toán gia tốc khó hơn đề ban nãy. Trần trưởng lão của Lam Ba thư quán giờ đây không còn may mắn như khi trước nữa, sai liên tục các câu. Càng sai nhiều lão ta càng mất mặt, càng lo lắng, mất tập trung, rồi vì vậy mà càng dễ sai sót trong tính toán hơn. Cuối cùng, ngoại trừ hai câu đầu trả lời đúng ra, toàn bộ tám câu còn lại họ Trần đều trả lời sai.
Trần đại nho chật vật mà trả ra 25 vạn 6 ngàn lượng, mua được một quyển sách về. Tuy vẫn là giá khá cao, song tính ra thì cũng vẫn là giảm gần một nửa so với giá gốc 50 vạn Đỗ Thải Hà báo ra, cũng coi như an ủi phần nào.
Sau đó, một vị tiến sĩ họ Lê trong phòng tiến lên thi đấu. Vì có kinh nghiệm đấu với Trần trưởng lão của Lam Ba thư quán mới rồi, lần này cả mười đề Đỗ Thải Hà sử dụng đều là các dạng toán học cao cấp. Không đạo hàm thì tích phân, không tích phân thì cũng các loại toán gia tốc tức thời, dễ nhất chắc cũng chỉ có chỉnh hợp, tổ hợp, nhưng thường cô nàng lại xen thêm một chút xác suất thống kê vào các bài “dễ” này.
Thậm chí, có một câu, cô nàng gần như dùng lại đề đạo hàm ban nãy đã đố Trần trưởng lão, chỉ thay công thức tính phí mỗi người phải trả thành (30-5x/2)^2. Lê tiến sĩ đáp là 40 người, lại không ngờ rằng đáp án của đề này lại là 60 người.
Thế là cuối cùng, vị tiến sĩ họ Lê xấu số kia sai cả mười câu, không những không giảm được giá, mà còn phải trả gấp đôi giá tiền, bỏ ra hơn 102 vạn mua về một cuốn sách.
Kế tiếp, lần lượt hai lão phu tử họ Đông Phương và họ Trương lên thi đấu, nhưng cuối cùng không may mắn hơn Lê tiến sĩ chút nào, thất bại hoàn toàn, cả hai đều phải bỏ ra 102 vạn mua sách.
Sau thất bại của Trần đại nho, Lê tiến sĩ, và hai lão phu tử họ Trương và Đông Phương, những người khác trong phòng cũng có phần ngại ngùng, sợ sệt. Dù sao, cũng chẳng có ai muốn tiến lên chỉ để mất mặt. Lúc này, Lam Ba quán chủ chợt lên tiếng:
“Đỗ tiểu thư, các đề của Bích Mặc tiên sinh quả nhiên là trác tuyệt! Tại hạ tin mọi người ở đây đều đã biết tiên sinh là bậc đại trí, cũng chỉ đành cam bái hạ phong. Thế nhưng, nếu nói đến so tài, thì thế này cũng chẳng thể tính là tiểu thư cùng chúng ta so tài, tiểu thư nói có đúng không?”
Ý tứ cậy già lên mặt rất rõ ràng: Đề của nhà ngươi là lấy từ Bích Mặc tiên sinh, chúng ta tuy thua nhưng cũng là thua sư phụ ngươi, chứ không phải thua con nhóc vắt mũi chưa sạch nhà ngươi.
Trong phòng không thiếu kẻ ngày bình thường nhìn Lam Ba quán chủ không vừa mắt, hay chửi hắn dựa vào quan hệ mà lên chức, không có chân tài thực học, chỉ giỏi cáo mượn oai hùm, cậy già lên mặt, nghe được câu này cũng thầm rủa hắn là “chó chê mèo lắm lông”. Thế nhưng, lúc này là lúc hợp sức chống kẻ thù chung, lời này không thể nói ra. Lại nói, “chó chê mèo lắm lông” cũng được, dù sao cũng phải cám ơn Lam Ba quán chủ: May mà có hắn ở đây để nói ra một câu như vậy, vớt vát lại mặt mũi cho Nho môn.
Đỗ Thải Hà nghe vậy thì thoáng ngạc nhiên, song rất nhanh cười khẩy, đáp:
“Quán chủ nói đúng lắm. đấu tiếp thế này tiểu nữ có thắng cũng không võ. Vậy thì hay là thế này đi, chúng ta đổi phương thức so tài một chút. Các vị ai thách đấu thì liền có thể ra đề cho tiểu nữ giải. Chỉ cần tiểu nữ sai dù chỉ một câu, sách liền biếu luôn cho người thách đấu. Nhược bằng tiểu nữ trả lời đúng cả mười câu, thì mỗi câu đúng, giá sách liền nhân đôi. Giá khởi điểm vẫn là 1000 lượng. Lần này các vị không còn ý kiến gì nữa chứ?”
“Cuồng vọng!”
Có người trong phòng không nhịn được quát.
Tuy bốn người Lê tiến sĩ đều đã thua trước Đỗ Thải Hà, song đúng như Lam Ba quán chủ nói, không ai trong phòng nguyện tin tưởng đây là bản lĩnh thật sự của cô nàng cả. Tất cả các vị thượng khách chỉ cho đây là bản lãnh của Nguyễn Đông Thanh, còn Đỗ Thải Hà chả qua là cáo mượn oai hùm, có cơ hội tiếp xúc với các đề bài khó này trước họ mà thôi.
Nhất là Trần đại nho. Theo như lão ta nghĩ, nếu cho lão ta thêm thời gian, chắc chắn có thể hiểu rõ các đề này hơn Đỗ Thải Hà. Thành thử, lão thua mà không phục. Những người khác trong phòng tuy không có tự tin này của lão, song cũng không cho là một con nhãi như Đỗ Thải Hà thật sự có thể hơn được bọn họ nếu chỉ dựa vào bản lĩnh cá nhân mà không dựa hơi Bích Mặc tiên sinh. Thành ra, khi nghe cô nàng nói ra lời “cuồng ngạo” như vậy thì vô cùng tức giận.
Đỗ Thải Hà chỉ khẽ cười:
“Có cuồng vọng hay không chả phải cứ đấu thì sẽ biết sao?”
“Được, đã vậy thì để lão phu cho con nhóc nhà ngươi biết thế về bác đại tinh thâm của Cửu Số!”
Người lên tiếng là phó quán chủ của Lam Ba thư quán, cũng là anh họ của Trần đại nho khi nãy. Lão họ Trần, tên Dần, tự là Dự Chi.
Lời biên tập: mười mấy năm không phải giải đạo hàm, tích phân, vi phân rồi, xác suất thống kê thì cũng phải thi đến mấy lần mới qua môn (mặc dù chủ yếu hồi ấy là tại phải thi bằng chương trình cụ thể trên máy lại ko nhớ hết các câu lệnh nên mới fail chứ chính ra mảng kiến thức lại ko sợ lắm), nên viết chương này tí thì khóc thét. Nếu có sơ sót gì trong mấy chương đoạn này thì mong bà con bỏ qua cho… Ngoài ra thì do ko đủ thông tin về Cửu Số cũng như những gì có thể và không thể tính được chỉ dùng kiến thức Cửu Số, nên anh em tự hiểu là Cửu Số của Huyền Hoàng giới có thể không giống với Cửu Số của Địa Cầu nhá.