Editor: Toả Toả
Có chăn thì tốt hơn một chút, nhưng Giang Hành Thâm vẫn không thể ngủ say, chỉ là dù sao cũng chống đỡ được đến sáng hôm sau.
Sau khi thức giấc, cậu nhìn thấy Phó Chu đã trùm áo khoác dựa vào ghế sofa ngủ, Trình Kiệt Văn và Lê Bình thì vẫn chưa thức.
Bởi vì có rất nhiều người thuê quán net qua đêm, nên các phòng riêng đều được trang bị bồn rửa mặt đơn giản, Giang Hành Thâm không gọi ba người, sau khi rửa mặt qua loa thì chuẩn bị rời đi.
Nhưng lúc này lại có một vấn đề.
Sofa của Phó Chu đúng lúc chặn đường cậu đi ra ngoài, nếu muốn đi qua thì chỉ có hai lựa chọn.
Một: Đánh thức Phó Chu.
Hai: Bước qua đùi hắn.
Nếu là trước đêm qua, Giang Hành Thâm sẽ không do dự mà chọn một, nhưng khoé mắt cậu liếc nhìn chiếc chăn lông được gấp gọn gàng trên ghế sofa phía sau, cuối cùng vẫn quyết định không đánh thức Phó Chu.
Bước qua cũng không khó, chỉ cần bước lớn một chút là được.
Mặc dù vóc dáng Giang Hành Thâm có hơi gầy, nhưng chiều cao cũng là một mét tám, việc bước qua không hẳn là khó, chỉ cần cẩn thận đừng chạm vào Phó Chu là được.
Cậu dang rộng chân, bước qua đầu gối của Phó Chu, sau khi đặt chân phải xuống vững, chân trái sau đó cũng nâng lên theo.
Ngay lúc Giang Hành Thâm đang chuẩn bị thở phào, chân trái đặt xuống đột nhiên giẫm lên một chai nước không biết lăn từ đâu ra, lập tức mất thăng bằng nghiêng về phía sau.
Để tránh bị ngã xuống, cậu theo bản năng nắm lấy tay vịn sofa của Phó Chu, lúc này mới có thể ổn định xu hướng ngã về phía sau, nhưng vẫn không kiểm soát được chân của mình, không biết đã va vào cái gì mà phát ra tiếng vang lốp bốp.
Tiếng động này khá lớn, Giang Hành Thâm có hơi ảo não, lập tức cụp mắt xuống, nhìn Phó Chu.
Phó Chu đang ngủ cau mày lại, rõ ràng đã bị làm phiền, Alpha nhướng mi, vẻ mặt trở nên đầy tức giận và khó chịu.
Nhưng khi ánh mắt của hắn đang muốn tìm xem người đã đánh thức mình là ai, thì lại bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt của Giang Hành Thâm đang ở phía trên mình.
Hắn hạ ánh nhìn xuống, thấy bàn tay của cậu vẫn còn đặt trên tay vịn của ghế sofa.
“Xin lỗi.” Trong giọng nói lạnh nhạt của Giang Hành Thâm có chút áy náy, cậu thu tay lại: “Không đứng vững nên vô tình đụng phải cái gì đó.”
Phó Chu mím môi, chỉ nhìn nét mặt của hắn cũng có thể thấy rõ sự bực dọc khi bị làm phiền, giọng của hắn khàn khàn: “Cậu không đi đường khác được à mà phải đi đường này?”
“Tôi chỉ có thể đi từ đây, đúng lúc bị cậu chặn.” Giang Hành Thâm bắt đầu thu dọn những thứ rơi vương vãi do mình đụng đổ.
Phó Chu nghe xong không lên tiếng nữa, trên mày hội tụ nếp nhăn, khoé mắt nhìn thấy chiếc chăn được xếp gọn gàng, tuỳ ý đưa tay cầm lấy rồi mở ra, trùm lên mặt mình, rất có ý nhắm mắt làm ngơ.
Giang Hành Thâm thu dọn xong, quay đầu lại liền thấy Phó Chu đã đắp chiếc chăn nhắm mắt ngủ lần nữa.
Cậu nhìn chiếc chăn kia, vẻ mặt có hơi phức tạp, sau đó thu hồi sự chú ý, mở cửa ra rời khỏi phòng riêng.
Hôm nay là thứ ba, kết quả bài thi giữa kỳ tuần trước sẽ có vào hôm nay.
Khi Giang Hành Thâm đến lớp Ngô Tưởng đã ngồi ở chỗ của mình, vừa thấy cậu đến liền hỏi: “Anh Giang, sao tôi nghe có người nói tối hôm qua nhìn thấy cậu và đám Phó Chu đi cùng nhau vậy?”
Cậu ta quan sát Giang Hành Thâm từ trên xuống dưới, ít nhất không nhìn thấy vết thương nào trên gương mặt tuấn tú đó.
Giang Hành Thâm kéo ghế ngồi xuống, gật đầu: “Đúng là đi chung, nhưng không có chuyện gì.”
“Thế à.” Ngô Tưởng lấy sách ra, cảm thấy mình có hơi giống người mẹ già.
Nhưng cũng không thể trách cậu ta luôn suy nghĩ quá nhiều, Giang Hành Thâm mới chuyển đến không lâu, không hiểu rõ tình hình, nhưng cậu ta đã tận mắt nhìn thấy cảnh Phó Chu đánh nhau, không chỉ ra tay tàn nhẫn, mà còn không sợ bản thân mình bị thương, cậu ta chưa bao giờ thấy một Alpha nào mà không sợ chuyện như vậy.
Mấu chốt là Phó Chu người này bình thường nếu không kiếm chuyện với hắn thì hắn cũng rất tốt, nhưng nếu chọc phải hắn thì hậu quả sẽ không gánh nổi, mà Giang Hành Thâm thì lại trở thành trường hợp phía sau.
Ngô Tưởng rầu rĩ thở dài một hơi, nếu ngày đó không nhờ cậu giúp trực nhật thì tốt rồi, sẽ không kéo việc này tới cho Giang Hành Thâm.
Sau hai tiết học là giờ giải lao, phía trước Giang Hành Thâm là mấy bạn học bình thường có mối quan hệ tốt với Ngô Tưởng, quay đầu lại nói chuyện với cậu ta.
“Nè Ngô Tưởng, cậu đoán được lần này cậu có thể được bao nhiêu điểm không?”
Nhắc tới chuyện này, Ngô Tưởng lập tức làm mặt buồn bã: “Bài thi lần này khó quá, tôi đoán cao nhất có lẽ chỉ hơn 400 thôi.”
Lớp của bọn họ là lớp tự nhiên, điểm của Ngô Tưởng ở mức trung bình, nếu lần này thực sự chỉ có hơn 400 điểm, vậy đúng là kém hơn so với bình thường.
Nói xong cậu ta nhanh chóng thoát khỏi tâm trạng chán nản, tò mò hỏi Giang Hành Thâm: “Anh Giang, nếu cộng lại thì cậu có thể đạt được bao nhiêu điểm?”
Mấy bạn học phía trước cũng lập tức nhìn cậu: “Học sinh giỏi nhất định sẽ đạt điểm khá cao ha?”
Giang Hành Thâm không biết đang viết viết vẽ vẽ cái gì trên giấy, nghe vậy dừng lại: “Không rõ lắm, có lẽ sẽ giống với những lần trước.”
Mấy bạn học kia đột nhiên cảm thấy hơi chán nản, cái này vừa nhìn là biết không muốn nói cho bọn họ, chỉ là đang có lệ mà thôi. Độ khó của các bài thi do lớp tổ chức thường thấp hơn nhiều so với bài thi giữa kỳ, hoàn toàn không thể so sánh được.
Bọn họ quay đầu đi, Ngô Tưởng cũng cảm thấy có lẽ Giang Hành Thâm cũng không chắc chắn về điểm số của mình, vừa định nói vài câu an ủi đã nhìn thấy tay cậu đang cầm bút, trên bàn là một quyển sổ còng đang mở ra.
Cậu ta quên luôn việc mở miệng, bị cậu khích lệ nên cũng dâng trào nhiệt huyết tìm một quyển bài tập để làm, trong lòng còn cảm thán, Giang Hành Thâm quá chăm chỉ rồi, ngay cả mười phút giải lao cũng không lãng phí.
Giang Hành Thâm vẽ xong con mèo béo đơn giản cuối cùng trên giấy, nhìn Ngô Tưởng ở bên cạnh đột nhiên bắt đầu học tập, có chút khó hiểu.
Giờ giải lao này là giờ giải lao lớn, thời gian khá dài, cậu đặt bút xuống cất tờ giấy đi, đứng dậy ra khỏi lớp, đi đến nhà vệ sinh.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cậu nhìn thấy trên hành lang có hai bóng người khá quen thuộc, là Trình Kiệt Văn và Lê Bình.
Giang Hành Thâm đi theo phía sau bọn họ với khoảng cách vài mét bằng tốc độ bình thường, thấy khi hai người chuẩn bị bước vào lớp học thì bị một bạn nữ ở phía đối diện đi tới chặn lại.
Bạn nữ hình như là Omega, trên tay đang cầm một ly trà sữa, lúc này Giang Hành Thâm đúng lúc đến gần, nghe được những gì bạn nữ nói.
“Ly trà sữa này, có thể nhờ các cậu giúp để lên bàn của Phó Chu không?”
Trình Kiệt Văn và Lê Bình liếc nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu.
Trình Kiệt Văn mở miệng: “Bạn học, trước đây Phó Chu đã từng nói nó có người mình thích rồi, hơn nữa nó cũng đã nói đừng tặng đồ cho nó nữa rồi mà.”
Giang Hành Thâm vốn đang định lên tiếng bảo bọn họ nhường đường, nghe vậy, khựng bước chân.
“Được rồi.” Bạn nữ trông rất thất vọng: “Vậy người mà cậu ấy thích là Omega có phải không?”
“Cái này thì không thể nói được, bạn đi đi, bây giờ Phó Chu cũng không có ở trong lớp.” Lê Bình nói được nửa chừng, đột nhiên nhìn thấy Giang Hành Thâm đang bị chặn lại: “Ối? Học sinh giỏi.”
Trình Kiệt Văn cũng chú ý tới, tránh ra khỏi cửa: “Sao cậu không nói gì hết vậy?”
Bạn nữ kia đã đi rồi, lúc này Giang Hành Thâm mới mở miệng: “Tôi vừa mới đi tới.”
Cậu đi qua hai người, trong đầu nghĩ đến lời của Trình Kiệt Văn lúc nãy, chợt nảy ra ý tưởng, cậu dừng lại sau đó quay đầu hỏi với vẻ mặt tự nhiên: “Các cậu từ chối người khác thay cho Phó Chu, cậu ấy sẽ không tức giận chứ?”
“Không đâu.” Trình Kiệt Văn buột miệng, dường như muốn nói thêm gì đó, nhưng nghĩ đến mối quan hệ không hoà hợp giữa Phó Chu và Giang Hành Thâm, lại lập tức ngậm miệng.
Cái này thật sự có chút xấu hổ, thực ra bọn họ không thấy con người Giang Hành Thâm có gì đáng ghét, nhưng bọn họ luôn tuân thủ nguyên tắc “đứng về phía anh em, không đứng về phía lý lẽ”, nếu Phó Chu có ý kiến, vậy thì bọn họ cũng sẽ không qua lại với đối phương.
Nhưng tối hôm qua Giang Hành Thâm đã chơi game với bọn họ, chơi rất hoà hợp, kết quả là biến thành tình thế khó xử lúc này.
Vẻ mặt Giang Hành Thâm không có thay đổi rõ ràng, lông mày khẽ động: “Vậy à.”
Vừa rồi cậu nghe Trình Kiệt Văn nói Phó Chu đã có người mình thích, còn định dùng điều này để nói vài câu, nếu người Phó Chu thích đang học ở trường này, có lẽ cậu có thể giúp xe duyên cho bọn họ, như vậy nhất định sẽ nhanh chóng giải quyết mâu thuẫn giữa mình với Phó Chu, cũng có thể gỡ bỏ app sớm.
Nhưng bây giờ xem ra, không còn cơ hội nữa.
Trình Kiệt Văn thầm nghĩ may mà Giang Hành Thâm không tiếp tục đặt câu hỏi, thở phào nhẹ nhõm, đang định bước vào lớp, Lê Bình ở phía sau nhìn về phía hành lang, dừng lại, nói về một hướng: “Anh Phó, không phải mày nói sáng nay sẽ không tới sao?”
Trong tay Phó Chu đang cầm áo khoác đồng phục, lúc này đúng lúc là giờ vào lớp, hắn bước lên tiếng chuông đi qua vài bước: “Ngủ được một nửa thì nhớ tới hôm nay Lão Tiền sẽ phát phiếu điểm.”
Không giống như kỳ thi hàng tháng, điểm của cả lớp được dán lên tường để mỗi cá nhân tự xem, kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ mỗi người đều phải nhận một phiếu điểm, Phó Chu vốn không định đến, nhưng hắn nghĩ nếu mình không đến, Lão Tiền nhất định sẽ cằn nhằn.
Phó Chu thấy Lê Bình không nhúc nhích, khó hiểu ngước mắt lên: “Vào học rồi, mày cứ đứng ở cửa sau làm gì?”
“Còn không phải tại nó chặn đường à?” Lê Bình thúc giục Trình Kiệt Văn: “Mày đi nhanh coi.”
“Không phải là đang chuẩn bị đi sao?” Trình Kiệt Văn lẩm bẩm nhường đường, sau đó đi về chỗ ngồi của mình.
Sau khi Trình Kiệt Văn nói xong, Phó Chu mới biết cậu ta cũng đang ở phía sau, nâng mắt lên vừa thấy Trình Kiệt Văn, lực chú ý đã chuyển sang bóng lưng đang rời đi của Giang Hành Thâm ở phía trước.
Hắn nhìn hai giây, sau đó đi đến chỗ của mình ngồi xuống.
Chỗ ngồi của Phó Chu là một chỗ ngồi đơn ở hàng cuối cùng cạnh cửa sổ, Trình Kiệt Văn và Lê Bình ngồi cùng một bàn, ngay phía trước hắn.
Sau khi Lê Bình cũng ngồi xuống, Phó Chu ra hiệu cho hai người quay đầu lại, hỏi: “Cậu ấy vừa mới tìm tụi bây à?”
“Ai cơ?” Người Trình Kiệt Văn nghĩ đến đầu tiên là bạn nữ tặng trà sữa: “Mày biết cô ấy à?”
“Mẹ, tao với mày đang nói cùng một chuyện hả?” Phó Chu vừa nghe là biết Trình Kiệt Văn và mình không ở cùng một kênh, ánh mắt nhìn vào vị trí của Giang Hành Thâm: “Tao nói cậu ấy.”
Lê Bình nhìn theo, lúc này mới sáng tỏ: “Giang Hành Thâm à.”
Cậu ta hơi cạn lời: “Anh Phó, mày muốn nói Giang Hành Thâm thì cứ nói thẳng đi, còn thần bí như vậy, người không biết còn tưởng là chúng ta đang nói xấu người ta đó.”
“Cơ mà nếu nói xấu người ta thì mày cũng nên nói trực tiếp trước mặt người đó.” Trình Kiệt Văn đồng tình một câu, sau đó mới trả lời câu hỏi trước đó của Phó Chu: “Lúc tụi này quay về lớp thì tình cờ gặp cậu ấy, có chuyện gì à?”
Phó Chu xua tay: “Không có gì, tao tưởng cậu ấy tìm tụi mày để kiếm chuyện.”
Khoé miệng Trình Kiệt Văn giật giật, mỗi ngày làm gì có nhiều người kiếm chuyện như thế, huống chi cậu ta là Alpha thêm Lê Bình là Beta nữa, Giang Hành Thâm cũng là Beta, nếu muốn kiếm chuyện thật thì vừa nhìn là biết ai chiếm ưu thế rồi.
Cậu ta thấy là Phó Chu cố ý kiếm chuyện với Giang Hành Thâm thì có.
Vào học được mấy phút, Lão Tiền mang một chồng phiếu điểm bước vào, trong lớp vốn đã ầm ĩ, bây giờ lại càng huyên náo hơn.
Lão Tiền có một sở thích, đó là cố ý không phát phiếu điểm ngay từ đầu, mà lấy bài thi ra giải đề trước.
Nhân lúc giải đề, Lê Bình quay đầu lại, nói với Phó Chu: “Giờ giải lao lúc nãy có một cô gái mang trà sữa cho mày, tao với A Văn từ chối giúp mày rồi.”
“Được.” Phó Chu đáp lại, nửa người nằm trên bàn, ngón tay buồn chán nhấn game Anipop trên màn hình.
Trình Kiệt Văn nghe vậy cũng quay đầu lại, bắt đầu tán gẫu: “Anh Phó, từ khi tụi tao quen biết mày vào năm lớp 10, mày đã tuyên bố là mày đã có người mình thích, giờ đã hơn một năm trôi qua rồi, mà chẳng thấy mày có động tĩnh gì cả.”
Phó Chu dừng một chút, sau đó thay đổi tư thế chơi điện thoại, thuận miệng nói: “Thế thì phải có động tĩnh gì mới được?”
“Ồ tao hiểu rồi.” Lê Bình vỗ đầu, ra vẻ uyên thâm nói: “Chắc chắn là vì để tránh người ta theo đuổi, cho nên anh Phó mới nghĩ ra một lý do như vậy.”
Nghe nói như vậy, Trình Kiệt Văn lập tức hiểu ra.
Chiêu này đúng là một chiêu hay, kể từ khi Phó Chu tuyên bố như vậy, đã hiếm khi có người tặng quà hay thư tình.
Phó Chu nhẹ nhàng đá một cái vào ghế của Lê Bình, cười mắng: “Cút qua một bên đi, tao ăn no rồi rảnh rỗi như vậy chắc.”
“Vậy người đó là học sinh của trường chúng ta đúng không?” Hai người nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Theo lý mà nói, Phó Chu xem xét từ bất kỳ phương diện nào cũng là một Alpha vô cùng ưu tú, nếu chủ động theo đuổi thì chắc chắn sẽ theo đuổi được.
Phó Chu mím môi không nói gì.
Được rồi, nếu hắn không muốn nói, hai người cũng không ép buộc.
Trình Kiệt Văn thả lỏng tay, hỏi một câu cuối cùng: “Sơ sơ là mẫu người như thế nào vậy, Omega hay là Beta?” Cậu ta với Lê Bình thật sự rất tò mò về việc Phó Chu sẽ thích kiểu người như thế nào.
“Con gái, Omega.” Phó Chu đặt điện thoại xuống, dường như nhớ tới gì đó, đáy mắt vô thức có thêm ý cười: “Nói chuyện không nhiều lắm, trông có vẻ yên tĩnh, nhưng thật ra rất đáng yêu, hơn nữa đầu óc lại thông minh, thơm thơm mềm mềm, vừa ngoan vừa đẹp.”
Hai người nghe xong cạn lời liếc nhìn nhau.
Chậc, điều kiện như vậy là tìm tiên nữ à?