“Thế nào, tình huống ổn không?”
Hiếm khi có dịp, Từ Sơn Tùng bốn giờ chiều đã về nhà.
“Ba ba, sao hôm nay ba ba tan làm sớm vậy ạ? Có phải hôm nay nhà chúng ta đi chơi công viên không?” Kiều Minh lộc cộc chạy tới ôm lấy đùi Từ Sơn Tùng.
Gần đây không biết ở đâu có một đàn vịt hoang chạy tới công viên, mỗi ngày vịt mẹ đều dẫn đàn con tới hồ bơi lội. Kiều Minh thích nhất là lấy bột ngô cho vịt ăn, đặc biệt là những con vịt con, miệng kêu quạc quạc rất vui tai.
“Được, đợi lát nữa ăn cơm xong sẽ dẫn con đi chơi.” Xoa xoa đầu nhỏ của con trai, đem hàng hóa lấy xuống, “Hôm nay buôn bán không tốt lắm, Trương Vĩ Cường bị phán tù ba năm, việc này cũng ảnh hưởng đến cửa hàng chúng ta.”
Sự kiện bán quần áo rác ảnh hưởng rất nhiều đến những cửa hàng bán quần áo ở phố Bạch Vân. Kết quả tốt nhất của việc này chính Trương Vĩ Cường bị bỏ tù nhưng nó cũng làm cho khách hàng nghi ngờ những cửa hàng ở đây.
Bất luận việc gì cũng có hai mặt, giải quyết được một tai họa ngầm sẽ xuất hiện ra một vấn đề khác. . Tiên Hiệp Hay
Chuyện tốt chưa chắc đã tốt mà chuyện xấu chưa chắc đã xấu ~
“Kia, làm sao bây giờ, cũng không thể ngồi không chờ c.h.ế.t được. Để cho khách hàng mất niềm tin là điều tối kỵ, chúng ta phải mau nghĩ cách để lấy lại sự tín nhiệm của khách hàng.” Kiều Hoa lo lắng nói.
Ngồi xuống rót một chén nước, Từ Sơn Tùng nhấp một ngụm nhỏ, không nói một lời, tựa hồ như đang suy ngẫm.
“Mẹ ơi, tín nhiệm là gì vậy mẹ?” Kiều Minh ôm bóng cao su, nghiêng đầu hỏi.
“Chính là…” Cái này là từ có chỉ sự tin tưởng, làm sao để giải thích cho con trai đây.
Kiều Hoa nghĩ một hồi, đem con trai ôm vào lòng, ngồi xuống giải thích, “Chính là,…. hiểu đơn giản thế này, nếu một ngày con đi mua mứt táo con thích ăn nhất nhưng trong đó có con gián, lần sau con sẽ tiếp tục mua chỗ đó sao?”
“A ~ Con gián? Con gián nó đáng sợ lắm.” Cậu nhóc làm bộ dạng muốn nôn mửa, ôm chặt cổ Kiều Hoa, “Con không muốn ăn con gián đâu, nó đáng sợ lắm, về sau con không ăn mứt táo nữa đâu.”
Con trai diễn rất nhập tâm, Kiều Hoa dở khóc dở cười, “Này là do cửa hàng đó không giữ vệ sinh, cho nên mới có con gián. Nhưng nếu có một cửa hàng khác bán mứt táo rất ngon, cửa hàng cũng sạch sẽ. Vậy sau này con chọn không ăn mứt táo nữa hay con chọn đổi qua cửa hàng sạch sẽ này ăn?”
“Con sẽ đổi qua cửa hàng bán sạch sẽ.” Dù sao thì mức táo ăn rất ngon, nếu nhà khác bán ngon lại vệ sinh thì sao không ăn, nhóc nghĩ đúng chứ? “Kia, nếu cửa hàng không vệ sinh kia sửa lại lỗi lầm, giữ gìn vệ sinh thì con có mua lại lần nữa không?”
Kiều Minh trầm mặc vài giây, lắc lắc đầu.
“ Ân….Con vẫn có chút sợ hãi.” Nói rồi, cậu nhóc còn không quên chà chà cánh tay, run lên một chút.
Con gián đó thật sự quá ghê tởm.
Hôn lên khuôn mặt nhỏ của con trai, Kiều Hoa cười nói: “Là vậy đó, như thế chính là khách hàng không còn tín nhiệm, tức là khách hàng không còn tin tưởng nữa. Nếu trong tình huống đó có một cửa hàng khác tốt hơn cho dù cửa hàng đó sửa sai thì khách hàng cũng sẽ không chọn cửa hàng đó nữa, con thấy đúng không?”
“ Ân.”
Kiều Hoa tiếp tục nói: “Hiện tại, cửa hàng của ba ba với mẹ cũng có nguy cơ không được khách hàng tín nhiệm nữa, khách hàng hoài nghi quần áo của chúng ta không chất lượng. Cho nên ba ba với mẹ cần phải nghĩ biện pháp để khách hàng tin tưởng chúng ta.”
“Tựa như cửa hàng bán mứt táo có con gián, nếu muốn khách hàng tin tưởng thì chúng ta phải dọn dẹp sạch sẽ cửa hàng lại một lần nữa hả mẹ?”
“ Ân…Không khác lắm, bất quá tình huống của chúng ta tốt hơn một chút, hiện tại khách hàng chỉ hoài nghi chúng ta bán quần áo bẩn thôi.”
“Vậy chúng ta nói cho mọi người chúng ta bán quần áo tốt là được rồi, chúng ta không bán quần áo bẩn. Hơn nữa nhà chúng ta vốn bán quần áo tốt mà.” Ở trong suy nghĩ của trẻ con mọi chuyện đều dễ dàng như vậy.
“Con trai ngốc, chẳng lẽ con nói gì mọi người cũng tin sao? Mẹ nói mẹ là phú hộ con tin sao?”
Cậu nhóc Kiều Minh chớp chớp mắt, vỗ tay nhiệt tình, “Con tin! Mẹ là phú hộ, mẹ sau này sẽ thành phú hộ thôi!”
Nhóc đối với mẹ mình thì có một niềm tin mãnh liệt!
Kiều Hoa dở khóc dở cười, đang muốn nói gì đó, Từ Sơn Tùng giống như phát điên ôm cô vào Kiều Minh vào trong lòng mình.
“Anh nghĩ ra rồi!” Từ Sơn Tùng ôm Kiều Minh hôn nhiệt tình, “Cảm ơn con trai!”
Vẻ mặt Kiều Minh đầy ngơ ngác, nhóc không hiểu là mình giúp được ba ba cái gì, nhóc vừa rồi chỉ nói chuyện phiếm với mẹ thôi mà!