Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 37



Đi đến cửa phòng học đàn, nhìn vào bên trong, Bác Phúc vốn định chào hỏi Tần tiên sinh một câu thế nhưng lại dừng lại không nói câu nào.

Trong căn phòng, cảnh tượng hai cha con đang ngồi cạnh nhau, cùng đàn một khúc nhạc thật sự là vô cùng du dương, hài hòa đến mức khiến người ta không nỡ làm phiền.

Quan sát cảnh tượng trước mắt, Bác Phúc mỉm cười, khẽ quay người rời đi, lúc rời đi còn đem theo sự hân hoan vui mừng.

– Tối qua ông vẫn còn nói bóng gió để nhắc khéo tiên sinh cố gắng hiểu thêm về hai đứa trẻ nhằm bồi dưỡng tình cảm với chúng. Hôm nay chẳng phải tình cảm đó đang được bồi dưỡng rồi đấy sao?

Trong phòng học đàn, kết thúc một khúc nhạc.

Nét mặt của Tô Bối hơi sửng sốt, trong đó còn đem theo nét kinh ngạc không thể giấu diếm.

Đoạn sau cô giáo còn chưa dạy, Tô Bối đã đàn theo sự hiểu biết của mình, trong đó chắc chắn có vài điểm chưa được đúng cho lắm, không ngờ sau khi đàn một lượt với Tần Thiệu, mấy chỗ bị vấn đề đó đã được trau chuốt đến mức không có bất kì một âm lỗi nào.

Có vẻ như đã phát hiện ra con gái đang nhìn mình, Tần tiên sinh khẽ cúi đầu xuống nhìn đôi mắt của Tô Bối đang mở to tròn nhìn mình lúc này, khuôn mặt đem theo một nụ cười rất tươi, trong đôi mắt đó đong đầy niềm vui.

Được con gái mình nhìn như vậy, một cảm giác hài lòng khó nói bằng lời bỗng xâm chiếm trái tim của Tần Thiệu.

Tần tiên sinh mỉm cười, đưa tay lên khẽ vỗ đầu của Tô Bối.

“Đi ngủ thôi.”

“Dạ.” Tô Bối ngoan ngoãn gật gật đầu.

Lúc đi tới phòng, đầu của Tô Bối còn thập thò ngoài cửa phòng, gọi giật Tần Thiệu lại:

“Bạ””

Tần Thiệu: “Hử?”

“Chúc ngủ ngon!”

Nghĩ tới câu “bồi dưỡng tình cảm” mà Bác Phúc nhắc nhở trước đó, ngày hôm sau, hiếm khi Tần Thiệu mới có thời gian rảnh, tiện thể đưa hai đứa trẻ Tô Bối và Tô Tiểu Bảo tới trường học.

Trong xe, Tô Bối đang cầm điện thoại lướt xem điểm xếp hạng mới nhất trên “giải đấu Hồng Khách”.

Chiến tích mới nhất của “q” đã có rồi, từ vị trí 137 lại vụt lên lại top 100.

Điều này không quan trọng, quan trọng là chiến tích của “q” tối qua đã khiến cho giải đấu từ trước tới nay xuất hiện thêm một kỷ lục mới: tổng cộng đã qua 12 tường lửa bảo về,”q” đã đột phá tất cả các cửa ải chỉ với 47 phút đồng hồ, tính ra thời gian cần dùng cho mỗi cửa là thời gian ngắn nhất so với tất cả những thí sinh dự thi khác, hơn nữa lại còn đạt điểm tối đa.

“q” cái tên này lại một lần nữa trở nên vô cùng hot ở trên diễn đàn giải đấu.

“0h my god, q đại thần thế này là dựa vào thực lực để bác bỏ tin đồn bỏ thi đó sao?!”

“Ông nội ngươi thì vẫn là ông nội ngươi, q thần vĩnh viễn là q thần.”(ý chỉ đây là điều bất biến không thể thay đổi được)

Tham Khảo Thêm:  Chương 88

“Ngại quá, với tôi hiện giờ,/q” chính là từ ngữ để hình dung thần linh a.”

“Vòng hai này, tôi nhất định cật lực ủng hộ q”

“vvv: Biến gấp biến gấp, q honey là của một mình ta, các ngươi đừng có một ai hòng cướp đi được.”

Đọc mấy dòng bình luận có chút buồn nôn của “vvvv” lẫn ở trong diễn đàn, bỗng nhiên Tô Bối không hiểu sao lại cảm thấy hơi ngứa tay, đột nhiên muốn biết cảm giác đánh người là như thế nào.

Không chỉ có điều này, trong số email công khai ngay lập tức cũng có thêm chục email mới gửi tới: có tin mời Tô Bối tham gia vào trại hè gì đó, có tin thì mời Tô Bối tham gia vào kế hoạch quản trị viên tập sự gì đó, còn xin cả CV cá nhân của cô…

Nếu không phải đã biết “giải đấu hồng khách” là một giải đấu chính quy, Tô Bối còn tưởng rằng liệu có phải thông tin của cô đã bị bán đi dưới dạng những mẩu tin quảng cáo rồi hay không.

Tô Bối mở box chat với “vvvv” ra.

“q”: Chào buổi sáng, cậu có đang online không?

“vvvv”: Ái chà mẹ ơi, đây hẳn là lần đầu tiên darling chủ động tìm ta đó, sao vậy, nhớ ta rồi sao? (Darling: em yêu/ anh yêu) Tô Bối:.. _

Lại một lần nữa cảm thấy sởn gai ốc với cách nói chuyện trơ trấn này của đối phương.

“q”: Muốn hỏi cậu một câu.

Tô Bối vừa nói xong câu này, thì không đánh thêm chữ nữa/vvvv” ở đầu bên kia đợi đến mức sắp vò đầu bứt tai, trong đầu đang hiện lên 1000 cái hoài nghỉ, có phải “q” nhìn bình luận của anh trên diễn đàn quá buồn nôn, thế nên mới làm vậy để trả thù anh?

Tình hình thực tế là, Tô Bối vừa muốn nói rõ vấn đề với “vvvv”, kết quả lại bị Tần tiên sinh ở ghế trước nhìn chằm chằm.

Thông qua gương chiếu hậu, nhìn chiếc điện thoại mà người ngồi ở ghế sau đang cầm đó, quan sát khuôn mặt đầy chăm chú của Tô Bối, Tân tiên sinh khẽ chau mày.

“Trên xe đừng có nghịch điện thoại.” Tần tiên sinh nhắc nhở.

Nghe vậy, Tô Bối cũng ngoan ngoãn thu lại điện thoại, ngồi ngay ngắn lại ở ghế sau.

Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh thấy Tô Bối đột nhiên ngoan ngoãn, mím mím môi, rất hiếm khi mới thầm nhủ ở trong lòng một câu: Tần Thiệu nói rất đúng.

Đấn lớp rồi, không còn sự giám sát của Tần tiên sinh, cuối cùng Tô Bối cũng lôi điện thoại từ túi áo ra.

Nhìn 99 cái tin nhắn chưa đọc “cao su” (do đợi lâu) ở bên cạnh avatar của “vvvv”, nét mặt Tô Bối sầm lại, phải rất cố gắng mới kiềm chế lại bản thân không bấm vào “xóa bạn bè”.

“vvvvv”: Tốt cuộc là có chuyện gì thì mau nói đĩ?!…

“wvvv”: Đại ca, đại hiệp, cha đẻ, cầu xin cậu, đừng có chơi tôi nữa, mau nói đi, nếu không ta sắp phát điên lên rồi!

“q”: Xin lỗi, vừa rồi không tiện.

Tô Bối chụp ảnh màn hình đoạn email mà mình nhận được trước đó gửi cho “vvvv”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 6: 6: Bánh Gạo

“vvvv”: Cái này à…

Ba chữ ngắn ngủi này, trong câu chữ đều lộ ra sự thất vọng.

“wvvv”: Đây chẳng phài là vì có một vài những người chuyên tìm kiếm nhân tài hoặc là một vài công ty nào đó thấy hồ sơ của cậu tốt, muốn chiêu mộ nhân tài đó, tôi cũng nhận được không ít.

“vvvv”: Gửi ảnh màn hình qua

“vvvv”: Khoan đã, đây chẳng phải là chuyện mới mẻ gì, không phải đây là lần đầu cậu tham gia giải đấu kiểu này đấy chứ?

“q”: Lần đầu.

“vvvv”: What! Q đại thần uy chấn trong bảng xếp hạng, lại là beginner mới toanh, ha ha ha.

“wvvv”: Yên tâm, anh v đây sẽ dẫn dắt cậu đàng hoàng.

“q”: Nói tiếng người đi.

“vvvv”: Thế này nhé, những giải đấu giống như thế này, thứ mà người dự thi muốn kỳ thực không phải là giải thưởng cuối cùng, mà là tiếng tăm, cơ hội và tài nguyên có được từ giải đấu đó. Tương tự vậy, rất nhiều doanh nghiệp cũng sẽ xem xét biểu hiện của các thí sinh ở thời điểm này, nếu như trong quá trình thi đấu cậu bộc lộ được hết tài năng, vậy thì sẽ có rất nhiều công ty tỏ ý muốn hợp tác với cậu. Tất nhiên, mọi thứ ban đầu đều sẽ không ổn định, những doanh nghiệp đó dù cho có xem trọng cậu đến mấy, thì họ vẫn sẽ duy trì trạng thái quan sát cậu trước, sẽ không tỏ rõ thái độ muốn cậu vào công ty họ làm…

Sau khi biết Tô Bối là một thành viên mới,”vvvv” hiếm lắm mới nói chuyện đàng hoàng một lần.

Chỉ là mấy lời này đối với Tô Bối mà nói hình nhưng chẳng có tác dụng lớn mấy cho lắm, thứ cô nàng muốn thật ra vẫn là 30 vạn cuối cùng kia.

Tại một góc khác ở trong lớp, lúc này Từ Dương Dương cũng đang ngồi lướt xem bảng số liệu mới nhất về “giải đấu hồng khách”.

Thấy Từ Dương Dương cứ ôm lấy cái điện thoại cười ngây ngốc, Lưu Giai ngồi ở đằng sau nhịn không được đá hắn một cái: “Lão Từ, tôi nói cậu này, sáng sớm ra cậu đã được nữ thần nào thổ lộ rồi sao?”

“Nông cạn”, Từ Dương Dương trợn mắt với Lưu Giai một cái, lại nói: “Tớ đang xem chiến tích mới nhất của q đại thần, cậu chẳng biết gì cả, q đại thần của tớ uy vũ đến nhường nào.” Từ Dương Dương mở box chat ra, còn mấy người Lưu Giai từ đầu đến cuối nghe lại chẳng hiểu mô tê gì.

Đỗ Nhất Minh: “q” đó có giỏi đến mức nào cũng là chuyện của người ta, kẻ bám đuôi như cậu vui nỗi gì.”

“Các cậu chẳng hiểu gì cả, vòng hai là thi đấu đồng đội, q thần sẽ đưa tớ cùng thăng hạng!”

Đám người không tin.

“Do cậu nghĩ nhiều rồi hay là vị q đại thần đó nghĩ không thông? Nếu không làm sao lại có thể quyết định tổ đội cùng một đứa tuyển thủ hạng 3 như ngươi chứ?”

Từ Dương Dương: “Thật đó, hôm đó q đại thần đã nói sẽ đưa tớ cùng thăng hạng, hơn nữa là q đại thần đã add tớ thật rồi, sao các cậu lại không tin chứ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 166

Đám người: Vẫn không tin.

“Lão Từ à, chúng ta bình tĩnh lại một chút để suy nghĩ, q đại thần rất là lợi hại đúng không? Cậu cũng như vậy sao? Người ta dựa vào cái gì mà trong số hai vạn người mà lại chọn trúng cậu cơ chứ? Hơn nữa lại còn đưa cậu cùng thăng hạng lên.”

Từ Dương Dương: “…”

Đây cũng là điều khiến cậu luôn thấy khó hiểu.

Ở phía bên kia, tại công ty.

Lúc này Tần tiên sinh đang ngồi trước bàn làm việc, lông mày nhíu lại.

Trân Đức ở một bên thấy vậy, không nhịn được bèn hỏi: “Tiên sinh, có chuyện gì khó giải quyết sao?”

Trân Đức vừa hỏi xong câu này, đã phát hiện ra sắc mặt của tiên sinh hình như càng sâm xuống hơn rồi.

Trân Đức đợi rất lâu, mới nghe thấy Tần tiên sinh hỏi: “Mấy đứa trẻ hiện giờ đều nghiện internet hết sao?”

Nghe thấy vậy, Trần Đức ngây ra một hồi, suy nghĩ một lát, nói: “Nghiện internet thì không đến nỗi, có điều trẻ con bây giờ, chính xác là dễ bị mê hoặc bởi internet.”

“Hay chơi những trò gì?” Tần tiên sinh lại hỏi.

Trần Đức: “Game, Weibo, Vlog, còn có vài đứa trẻ thích theo đuổi ngôi sao gì gì đó.”

Nói xong, thấy lông mày của Tần Thiệu nhíu lại, trong lòng Trần Đức có chút hồi hộp, hình như là nghĩ tới điều gì đó.

“Tiên sinh đang nói tới Tiểu Bảo và Tiểu Bối sao?”

Tần tiên sinh không nói gì, có điều, trên nét mặt đã chứng minh được điều Trần Đức vừa phỏng đoán là đúng.

“Tiên sinh, Tiểu Bảo và Tiểu Bối thật sự rất hiểu chuyện, thành tích cũng rất khá, trẻ con thỉnh thoảng lên mạng, tiêu khiển một chút cũng là bình thường…”

Trân Đức đang trấn an Tần tiên sinh, nhưng lại nghe đối phương hỏi lại: “Ngoài những thứ ở trên, còn có những gì nữa?”

Nghe thấy vậy, Trân Đức có vẻ lúng túng: “Cái này… hình như cũng chỉ có vậy, cái khác đương nhiên là vẫn có.”

“Ví dụ như yêu đương qua mạng?”

“Yêu đương qua mạng?” Trần Đức kinh ngạc.

“Yêu đương qua mạng điều này chắc chắn là không được phép xảy ra! Tiểu Bối, Tiểu Bảo mới bao nhiêu tuổi chứ.

Trong văn phòng, Tần tiên sinh và Trần Đức còn chưa bàn luận xong thì đã bị tiếng gõ cửa của trợ lý làm gián đoạn rồi.

“Tần tiên sinh, công tử của chủ tịch tập đoàn Lận gia đã đến rồi.”

Lận gia cho đến hôm nay mới qua đây, không phải là nhờ vả gì, cũng không bàn chuyện dự án với Tần tiên sinh, mà là gửi một tấm thiệp mời tới-Mừng thọ 80 của lão gia nhà họ Lận.

Lão gia của nhà họ Lận trong quá khứ cũng là một nhân vật lớn, cho đến giờ vẫn còn rất có tiếng tăm ở trong giới.

Nếu như không phải lúc trước mắc bệnh nặng, con trai duy nhất và con dâu xảy ra chuyện, Lận gia, chỉ e là cũng sẽ không kém hơn Tần Thị của bây giờ….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.