[Ủa, sao 10 top đầu im lặng chỉ donate vậy? Hay là streamer Fate dạy chưa đủ kỹ?]
[Ha ha ha, thất đức! Tỷ lệ kết đôi của quân thư ngoài đời đã thấp lắm rồi, buông tha cho họ đi ha ha! Chỉ có quân thư trong tác phẩm của Fate mới có thể cầm đề thi địa ngục mà tốt nghiệp.]
[Chắc chức vụ của anh và tôi khác nhau ~]
[…
Tôi tiến thêm vài bước, tôi tớ của Milan quỳ rạp xuống đất níu chân tôi lại.
Không hiểu sao anh lại có thể chính xác nhận ra tôi sắp mất kiểm soát, Milan lại hỏi tôi một câu: “Gia chủ biết cậu ở lãnh địa gia tộc giải quyết chuyện của tôi, cậu định viết báo cáo phản hồi thế nào?”
Cảm giác đó lại tới.
Milan sắc bén đâm vào điểm mấu chốt khiến tôi phải dừng lại.
Đúng vậy, tôi đã đuổi gia tộc anh đi, tôi còn phải viết một báo cáo quy trình cho thân sinh, để cả hai xem xét mối quan hệ hôn nhân của hai bên gia tộc nên tiếp tục duy trì ổn định như thế nào.
Chuyện này liên quan đến lợi ích gia tộc, lợi ích hợp tác giữa liên minh mới và các gia tộc thuộc phe quân đoàn. Khi đó sẽ có hợp đồng mới được đưa ra, gia tộc sẽ cử trùng đến tìm Milan để ký tên.
Joshko đã chết, Milan là cầu nối cuối cùng giữa Warsaw và liên minh mới.
Tôi không thể làm điều vô lễ với anh ngay tại đây.
Ý nghĩ đó vừa nảy ra trong đầu đã khiến tôi kinh hãi.
Tôi hất tay tôi tớ ra buông một câu, “không liên quan đến anh” rồi vội vã bỏ đi.
…
Tôi không còn ở địa bàn của gia tộc, viết xong báo cáo gửi đi trên phi thuyền trở về tiền tuyến.
Sau khi gửi báo cáo, tôi ra lệnh cho phó quan điều tra thông tin chi tiết về liên minh mới, tự liên hệ với hai anh cả anh hai đã lâu không gặp, hỏi họ có biết gia tộc của Milan hay không, có nghe qua về quá khứ của Milan hay không.
Anh cả và anh hai biết gia tộc Milan, tôi cũng nghe họ kể không ít tin tức nội bộ về liên minh mới.
Anh cả và anh hai không khỏi tiếc nuối: Nếu Josko không xảy ra điều bất trắc, thì đã dẫn dắt gia tộc Warsaw trở thành một trong những thế lực hùng mạnh trong liên minh mới.
Hai anh lớn vẫn không tin rằng liên minh mới sẽ phát triển như thế nào, họ thở dài mấy tiếng rồi bỏ qua.
Tôi đã tìm hiểu kỹ lưỡng, nắm rõ tình hình cụ thể của liên minh mới, tôi sẽ không nói thêm về điều này nữa, đến lúc đó cậu hãy thêm chú thích khi chỉnh sửa biên tập sách.
Nhưng thông tin về Milan mà tôi có được lúc đó lại vô cùng ít ỏi.
Anh như một làn sương mù mềm mại bí ẩn, tưởng chừng như ở ngay trước mắt, nhưng khi đưa tay ra chạm vào chỉ nắm được hư vô.
Khoảnh khắc ấy, tôi không thể nào quên. Trên đỉnh tháp đen, lời lẽ tàn nhẫn tuôn ra, tôi chuẩn bị tiến bước, anh quay đầu đã dễ dàng thấu hiểu ý đồ của tôi.
Ánh mắt ấy quá đỗi chắc chắn, quá đỗi dửng dưng, quá đỗi… tôi không thể nào diễn tả bằng lời. Cảm giác ấy giống hệt như lần đầu tiên tôi thấy anh, mọi thứ trong tôi như gào thét: Giống như, giống như…
Giống như trái tim tôi và anh ấy hòa làm một, anh thấu tỏ suy nghĩ sâu trong lòng tôi.
Điều này khiến tôi rùng mình.]
[Nghe bảo quý ngài cấp Thánh có khả năng tinh thần phi thường, chỉ cần dùng móc đuôi vươn sợi tinh thần trấn an là có thể cảm nhận được suy nghĩ của đối phương, từ đó đạt được mức độ trấn an hiệu quả nhất.]
[Thiếu thông tin hại trùng con ahaha! 50 năm sau khi thành lập Tòa án Bảo vệ trùng đực mới có phương pháp phân biệt cấp độ gen tương đối hoàn chỉnh cho quý ngài trùng đực, “Thánh” cũng mới xuất hiện vào thời điểm đó. Joshua cấp A đụng độ cấp Thánh, Thánh chưa bóp chết cậu ta cũng coi như nhân từ.]
[…
Mười năm căm hận, nay vỡ vụn thành những mảnh cảm xúc không tên, rồi quyện lại thành một sự tò mò khó hiểu, tạo nên một thứ cảm xúc méo mó, bẩn thỉu và bất ổn.
Tò mò là một bản tính ưa mạo hiểm, nó là sự kết hợp giữa nguy hiểm cao và lợi ích lớn, thôi thúc trùng tộc khám phá sâu thẳm vũ trụ.
Bây giờ chính sự tò mò của tôi về Milan đã thay đổi hoàn toàn.
Tôi muốn biết tại sao anh bị mù, tại sao anh lại liệt nửa thân dưới, tại sao anh lại nhạy bén như vậy, tôi muốn biết mọi thứ về quá khứ của anh.
Ngày ấy tôi không dám thừa nhận, nhưng giờ đây khi hồi tưởng lại, tôi có thể thản nhiên nói: Phải, lúc ấy tôi thật sự không dám gặp lại Milan. Anh quá nhạy bén, đến mức vẻ đẹp mê hoặc trái tâm hồn tôi cũng khiến tôi không dám nhìn thẳng. Khi đứng trước anh, tim tôi như đặt lên bàn cân, không thể che giấu bất cứ điều gì.
Tôi cũng biết, thứ tình cảm đó của tôi vi phạm pháp luật và trái đạo đức, ở một mức độ nào đó còn phản bội anh ba Josko.
Tôi chỉ có thể kiềm chế bản thân, đứng trong bóng tối âm thầm lặng lẽ lợi dụng quyền lực quân đội của mình để thu thập thông tin về quá khứ của Milan, cố gắng tìm kiếm trong những hồ sơ phủ bụi và dòng chảy thời gian một “Milan” mà tôi thể tiếp cận, một “Milan” mà luật pháp cho phép tôi đến gần.
Dù lý trí của tôi có gò bó cảm xúc này đến mức nào, dù trật tự và luật pháp có vững chắc và không thể xâm phạm đến đâu, trái tim tôi vẫn bùng cháy khao khát được chạm vào Milan.
Tôi không thể nào quên cảm giác ôm anh ấy.
Vì vậy, dù quá khứ của Milan đã bị cố ý xóa bỏ, che giấu và thanh lý, tôi vẫn chấp nhất kiên quyết tìm kiếm và điều tra, dùng mọi mối quan hệ có thể sử dụng.
Khoảng 9 tháng sau, tôi vận dụng mối quan hệ của gia tộc Warsaw, phát hiện ra một số manh mối ở Quân đoàn 2 tò vò.
Chỉ cần liên quan đến quân đoàn là dễ dàng! Lúc đó tôi là thiếu tướng đầy triển vọng, thêm vào đó là một số mối quan hệ tốt và tọa độ của một số dị thú có giá trị, quá khứ của Milan như viên ngọc trai trong vỏ sò, tôi dùng dao nạy mở vỏ sò sần sùi màu xám, cẩn thận nâng niu bằng cả hai tay.
…
Thông tin không phải dạng tài liệu giấy, mà gạn lọc từ lời kể của một vài cựu binh trùng tộc đang trong kỳ suy yếu.
Milan thông gia với gia tộc Warsaw, Warsaw là ngôi nhà thứ hai của Milan, tôi lấy tư cách là thân thuộc của Milan, cuối cùng cũng đã có được một số thông tin xác thực.
Quá khứ của anh khiến tôi không thể tin nổi.
… Anh đã đi lính?
Milan còn là một quân y, vậy mà đã tại ngũ trong 20 năm?
Lão binh tò vò này rất cảnh giác, miệng kín như bưng, nếu không phải tôi giả vờ là thân thuộc của Milan để gặng hỏi, họ sẽ không chịu tiết lộ.]
[Hai quân đoàn sắp chiến rồi mà Fate còn đang kéo khí thế cho quân tò vò, anh khiến tôi muốn khóc thét đấy!]
[
Lúc bấy giờ, liên minh mới đã phát triển ra loại trí não mới nhất, tính bảo mật trên mạng lại được nâng cao thêm một bậc.
Nhưng tôi vẫn chọn cách lưu trữ nguyên thủy nhất, tôi in tất cả những ký ức truyền miệng của các cựu binh về Milan ra giấy, lúc rảnh rỗi thì lật ra học thuộc.
Nhờ vậy, tôi có thể nắm bắt mọi thứ về anh, ghi nhớ anh trong lòng.
Những mảnh ký ức rời rạc, cũ kỹ từ lời kể của những cựu binh hiện ra trước mắt tôi, tái hiện một Milan xa lạ.
Một Milan quân y mà tôi có thể tiếp xúc hợp pháp, chào hỏi bình thường, thậm chí ôm lấy.
Quân y Milan trong ký ức càng thêm sắc bén và nổi bật. Anh lạnh lùng lại nghiêm khắc, lời nói còn độc địa hơn cả tôi, nhưng y thuật lại vô cùng cao siêu. Trong 15 năm liền luôn giữ vị trí đầu bảng tỷ lệ tử vong sau phẫu thuật thấp nhất của cả quân đoàn tò vò.
Trong lời kể của những cựu binh, anh như vị cứu tinh mang hình hài ác quỷ.
Tính cách, hành vi, phương thức quen thuộc và các mối quan hệ xã hội của anh đều dần phơi bày rõ ràng trước mắt tôi.
Tôi gặp anh lần đầu tiên ở tháp đen, nhưng chỉ thực sự biết anh qua những trang giấy.
Tôi nấp trong tối, dần dần ghép lại quá khứ của Milan từ những mảnh ký ức vụn vặt phủ đầy bụi thời gian. Việc ấy rất tai hại, chính điều này đã khiến tôi hoàn toàn sa vào con đường sai trái.
Khi ấy tôi đang trong thời gian tại ngũ, Milan trong những tài liệu giấy này cũng vậy.
Tối nào tôi cũng đọc những tài liệu này, dù đã thuộc làu làu, cũng không thể kiềm chế được dùng máy in trong phòng in ra một chồng tài liệu mới toanh, đêm đêm cầm trên tay, tỉ mỉ nghiên cứu suy đoán nếu lúc này anh vẫn là quân y, còn tôi là quân thư trong thời gian tại ngũ, chúng tôi sẽ xảy ra chuyện gì?
Theo thời gian, tôi bắt đầu mơ thấy Milan mặc quân phục. Anh bước ra từ trang sách, lịch sự nắm tay tôi, rồi đứng một góc phòng lạnh lùng nhìn tôi, không bao giờ đến gần.
Dường như Milan có thể nhìn thấu sự đồi bại và xấu xí của tôi ngay cả trong mơ.
Tôi lại bừng tỉnh khỏi cơn mơ, trên giường vương vãi những mảnh vụn giấy. Lúc này tôi mới nhận ra, mình đã vô tình nuốt vào bụng những trang giấy in về quá khứ của Milan.
Chính từ lúc ấy, tôi cảm thấy mình không được bình thường.]
[Tên nhóc kia, còn tưởng rằng sống lại hàng triệu lần đã khiến đầu óc mi loạn lạc, nào ngờ vừa gặp đã thế này!]
[Fan Milan hàng fake: Trưng bày dàn dao phẫu thuật. Fan Milan hàng real: In tất cả hồ sơ làm bữa khuya. Này Fate, sau khi viết xong cuốn này, phiên bản PDF về quá khứ của ngài Milan có phát hành như ngoại truyện không?]
[Khoan đã, không phải chứ phía trước!]
[…
Sau khi Josko qua đời, Milan buộc phải tham dự một số buổi tiệc tối giao lưu của liên minh mới và hệ thống quân đoàn với tư cách là cầu nối giữa hai thế lực.
Trước đây Josko sẽ là trùng tham dự những buổi tiệc rườm rà này, nhưng giờ đây Milan phải thay mặt anh ba tham gia với tư cách là đại diện mới.
Bởi vậy hùng phụ đã đích thân về nhà một chuyến để cùng Milan tham dự. Khi họ kết hôn năm xưa, cả thư phụ và hùng phụ đều biết rõ mọi chuyện.
Nghe tin, tôi đã vội vã quay về để cùng tham dự. Thư phụ và hùng phụ có hơi bất ngờ, nhưng tôi dễ dàng che giấu.
Tôi đã từng xem Josko là mục tiêu, tôi không muốn sau khi trùng khác phát hiện ra tình trạng cơ thể của Milan, họ sẽ chế giễu danh dự sau này của Josko. Tôi đã giải thích với thân sinh như vậy, cả hai cũng tin. Nhưng chỉ có tôi biết, tôi trở về là vì ai.
Theo lời kể của những cựu binh trong hồ sơ, Milan không có anh em cùng lứa, em trai kém anh 10 tuổi, 20 tuổi thì ghẻ lạnh với anh, gia tộc xem quá khứ của Milan là một vết nhơ.
Tại các buổi tiệc xã hội, mỗi tầng lớp đều có những mối quan hệ riêng, bố tôi không thể bảo vệ Milan mọi lúc mọi nơi, tôi trở về để thay thế vị trí của Josko.
…
Địa điểm tổ chức yến tiệc nằm ngay trong lãnh địa của gia tộc Warsaw.
Vào ngày trước buổi yến tiệc, tôi mang theo quà đến gặp Milan.
Đây là lần thứ ba tôi gặp anh, cũng là lần thứ ba tôi phá hỏng mối quan hệ giữa chúng tôi.
…
Hôm ấy, tôi đến báo cho anh biết yến tiệc đã bắt đầu, tôi sẽ thay Josko chăm sóc anh cả hành trình.
Milan vẫn ngồi bên cửa sổ, cửa sổ mở toang, ánh nắng mờ ảo của mùa đông rọi xuống mái tóc đen của anh, trông anh vừa lạnh lùng vừa dịu dàng, tựa sương mù khiến trái tim tôi rung động.
Milan lịch sự cảm ơn tôi, trò chuyện của chúng tôi cũng kết thúc.
Tôi không cam tâm.
Lúc này tôi gọi tôi tớ của anh đến, đưa món quà trên tay cho đối phương rồi ra lệnh cho tôi tớ mang nó đến bàn trước mặt Milan.
Tôi tớ đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.
Tôi hừ lạnh một tiếng, định giơ chân đá tôi tớ thì Milan quay mặt lại, nhỏ giọng hỏi đó là cái gì.
Tôi…
…
[Ký giả chú ý, khi kể đến đoạn này, lòng bàn tay đặt phẳng trên đầu gối của ngài Joshua siết chặt thành nắm đấm, cơ thể bỗng run lên lẩy bẩy. Ngài Milan ngồi cạnh ngài ấy lập tức nhận ra bèn vươn tay xoa nhẹ gáy ngài Joshua, xoa nhẹ vài lần rồi dịu giọng nói “không sao đâu”. Ngài Joshua hít sâu vài lần, rồi trở lại bình thường.]
…
Ngay lúc đó tôi nói, tôi…
Xin lỗi, tôi…
Thuở ấy tôi còn quá trẻ, chưa từng trải qua thất bại trong giao tiếp xã hội. Mọi trùng trong vòng xã hội đều nịnh bợ vị thiếu tướng Warsaw tài ba trẻ tuổi. Lúc đó tôi bị quyền lực và giai cấp làm cho kiêu căng, hoàn toàn không biết cách tiếp xúc bình đẳng và bình thường với trùng mà mình mến mộ.
Suốt 10 tháng ròng cả ngày lẫn đêm, tôi lật đi lật lại hồ sơ giấy tờ về quân y Milan. Tôi hiểu rõ mọi thói quen tính cách của anh, từ lạnh lùng, đam mê, tuổi trẻ, huy hoàng cho đến nghèo túng.
Tôi gấp gáp lại đương nhiên nghĩ rằng phải nói với Milan: Em hiểu anh, em thấu hiểu anh, em hiểu bản chất thật của anh, em cũng muốn quen biết bản chất thật của anh.
Vì vậy… Vì vậy, món quà tôi tặng anh ấy lúc đó là… là quân phục của Quân đoàn 2 tò vò.]
[Tại sao cậu ta nói chuyện như ngậm than lửa trong miệng vậy?]
[Có vấn đề ở đâu?]
…
[Milan sống trong tháp đen lâu như vậy, hẳn cũng nhớ nhung cuộc sống trước đây chứ nhỉ? Lần này Joshua biết lấy lòng trùng rồi! Lần trước còn xúc phạm thẳng mặt gia tộc Milan.]
[Hiểu rồi! Fate đang dạy chúng ta! Muốn tiếp cận quý ngài, bước đầu tiên là phải nắm bắt sở thích chân thực nhất của ngài ấy!]
[Khó đánh giá, không phải ai cũng có khả năng lấy được toàn bộ hồ sơ lưu trữ của quý ngài, đây không phải là xâm phạm quyền riêng tư sao? Theo luật hiện hành năm 2000, ai làm vậy thì Tòa án Bảo vệ có thể xử lý trước rồi mới xét xử, quyền riêng tư của quý ngài đã bị họ thần thánh hóa rồi.]
[… Hả? Chờ đã, chẳng lẽ nói?]
[…
Trong tất cả những ký ức của tôi, đây là lần giao tiếp và lấy lòng trùng tồi tệ nhất.
Bộ quân phục tò vò tôi tặng đã chọc giận Milan.]
[???]
[Fate sensei xin hãy nói tỉ mỉ! Lần trước hẹn hò em cũng gặp tình huống tương tự, ban đầu quý ngài còn lịch sự với em, đến giữa chừng bỗng dưng bỏ đi, em còn bị tòa án cảnh cáo nữa. Cứu em với!!]
[Milan quay người lại, đối mặt với tôi. Lần đầu tiên tôi hiểu được hình dung chất giọng của cựu binh thường hay nhắc đến qua lời kể.
Lão binh cười nói: Nếu cậu gặp bác sĩ Milan ngày xưa thì không dễ chịu đâu. Toàn quát mắng bằng cái giọng điệu lạnh lùng, làm binh sĩ bị thương đều không thể chịu nổi mà phải quỳ xuống đấy.
“Nóng lòng muốn khoe khoang quân bài trong tay, cậu muốn tôi diễn trò gì cho cậu xem?”
Giọng điệu này khác hoàn toàn so với hai lần trước, lần này khiến tôi liên tưởng đến cảnh tượng mổ xẻ dị thú bằng vũ khí lạnh.
Tiếng kim loại va chạm nhau vang dội, mang theo khí thế tấn công mạnh mẽ.
Nụ cười sau câu nói của Milan càng làm cho nó lạnh lùng hơn, như lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào trái tim tôi.
Anh nói: Joshua, bớt trò hề này lại đi. Joshko đã chơi nát cái trò này rồi.
Tôi choáng váng cả đầu óc.
[…]
[Hóa ra… Quý ngài cũng không thích trùng tỏ ra hiểu rõ về ngài ấy quá…]
…
“Ôi trời! Joshua! Cậu không thể nói vậy được!” Valentine ôm lấy trí não của Fasher Grimm, hô lên với dòng chữ trong trong phòng livestream.
Fasher Grimm ngồi bên cạnh cũng nhăn mặt, gật đầu nghiêm túc: “Milan rất quý trọng tò vò, hành động của Joshua xuất phát từ ý tốt, nhưng cách diễn đạt quá tệ hại.”
Hai trùng đực trẻ tuổi khác cũng đang lén lút đu truyện, xích lại gần rồi ghé vào tai nói: “Hình như quân thư đều thế ấy, suy nghĩ đơn giản, không khéo léo gì cả.”
“Hơn nữa còn rất thô lỗ nữa! Lần trước tớ hẹn hò với quân thư của Quân đoàn 8, đi dạo trong rừng cảnh quan, tớ nói hoa trên cành cây kia đẹp quá, muốn ngâm hai câu thơ, thế mà quân thư đó lại bế tớ lên, bảo tớ hái cành hoa đó.” Trùng đực tóc ngắn tỏ ra không thể tưởng tượng nổi: “Anh ta đang nghĩ gì vậy chứ!”
Chẳng biết tại sao, chữ trong livestream đến đây dừng lại vài phút, nhân vật pixel vẫn chưa bắt đầu viết chữ, Valentine cũng tham gia vào thảo luận: “Hẳn anh ấy nghĩ cậu muốn đóa hoa đó, nhưng anh ấy lại không chắc cậu muốn hái bao nhiêu, nên nhấc cậu lên luôn.”
Trùng đực tóc ngắn: “Gì cơ, tớ cũng đâu phải cây kéo!”
Họ trò chuyện vui vẻ, bật cười thành tiếng, mười phút sau một trùng đực tóc dài nhìn vào phòng livestream, thắc mắc: “Mới hơn 9 giờ, Fate không live nữa à? Sao vẫn chưa viết tiếp vậy?”