Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 111: Khán giả: Này! Joshua! Cậu mới là fan cuồng Milan chính hiệu!



[Đã hiểu ra rồi! Phải chăng đây cũng là một phần trong kế hoạch của Tòa án Bảo vệ Mắt Mèo? Quyền riêng tư của trùng đực đẩy lên cao tột bậc bởi pháp lý, nhưng họ không bao giờ giải thích lý do, luôn khiến các trùng khác đoán già đoán non. Vì lo lắng xúc phạm quý ngài mà khiến quý ngài phiền lòng, nên mỗi trùng cái trước khi hẹn hò đều dành nhiều thời gian suy ngẫm thông tin hạn chế, mà Tòa án cung cấp để thấu hiểu tâm tư của quý ngài. Đệt đây khác nào một vòng lặp khép kín!]

[Tôi đã bảo Fate có anh em là trùng đực mà!]

[Chuyện gì vậy? Mạng của Fate lại lag hả?]

[Đường truyền của công ty giải trí mấy người có ổn không vậy! Streamer lại bị lag mạng vì hiệu ứng quà tặng rồi!]

[Mạng rác rưởi, server thủ công hả?] 21:25

[Chibi pixel của streamer vẫn còn đang online, lẽ nào lại đi xem tin nhắn riêng à?]

[Thật chịu không nổi top 10, mấy anh mấy chú có thể ngừng quấy rối streamer bằng tin nhắn riêng lúc đang livestream hăng say được không!]

[Ngài Milan Milannnn!]

Thêm một phút nữa, nhân vật pixel tiếp tục gieo chữ, đa số khán giả đều rất chờ mong, bình luận và donate như thác đổ.

Số ít nghi ngờ streamer gặp vấn đề về Starnet, bình luận đoán IP vùng sao của streamer đều bị ẩn.

[…

Đó thực sự là một cảm giác rất kỳ lạ.

Trong gia tộc thuộc hệ thống quân đoàn vào năm 1600, được trùng khen ngợi là “cậu anh dũng như thư phụ”, “cậu chính trực như hùng phụ”, “cậu mạnh mẽ và quyết đoán như anh trai” đều thuộc về những lời khen ngợi vinh quang.

Đây là minh chứng cho sự lột xác hoàn toàn của tôi từ một sinh mệnh yếu đuối thành một chiến sĩ mạnh mẽ khoác giáp như bậc trưởng bối, trở thành một chiến binh đầy trách nhiệm. Tất cả các chiến binh đều sẽ chào đón vào vương quốc hùng mạnh, nhưng khi Milan so sánh tôi với Josko, tôi không còn thấy vui và tự hào như khi được những trùng khác khen ngợi.

Tôi không phải Josko, tôi cũng không muốn bắt chước cách làm của anh. Việc tôi tặng quân phục Quân đoàn Tò vò làm quà hoàn toàn là ý của tôi.

Trải qua mười tháng ngày đêm miệt mài, tôi đã hòa mình vào thế giới của quân y Milan trong quá khứ. Bám lấy những hồ sơ cũ kỹ mục nát, tôi dồn hết tâm tư và suy nghĩ của mình, để thấu hiểu từng con chữ, từng mốc thời gian, từ đó hình thành nên cách nhìn nhận của riêng mình.

Tôi chưa bao giờ có ý định lợi dụng Quân đoàn Tò vò hay những cựu binh còn sống sót để làm gì cả. Sau khi hỏi họ xong, tôi đã thả họ đi, còn giúp họ xoá bỏ mọi điểm đáng ngờ.

Khi tôi tra cứu tài liệu vào thời điểm đó, tôi đã phát hiện ra một điều: Tất cả mối quan hệ xã hội của quân y Milan đều đã chết trong hồ sơ, số ít mối quan hệ còn sót lại đều do gia tộc Milan kiểm soát.

Tìm mấy lão binh này quả là mò kim đáy biển, nếu không phải vì năm sau tôi sắp lên trung tướng, quyền lực trong quân đoàn được mở rộng hơn nữa, thì tôi cũng không thể tìm ra những trùng còn sống sót.

Tóm lại, tôi không có trốn tránh hay trách móc Milan, nhưng lúc đó tôi thực sự quá tự phụ, cho rằng chỉ cần tìm đúng mục tiêu và thể hiện thiện chí, có lẽ Milan sẽ giống như lần trước, hiểu được ý định thực sự của tôi.

Tôi không biết Milan nghĩ gì khi thấy Quân đoàn Tò vò, biểu cảm khuôn mặt của anh khiến tôi rùng mình.

… Cái gì?

Không, mắt anh vẫn mù, chưa được chữa khỏi.

Nhưng vào lúc đó, tôi thực sự rùng mình vì thần thái của anh.

Môi anh mỏng, gò má, sống mũi và hốc mắt hiện rõ vì gầy yếu, lâu ngày không thấy ánh nắng khiến da anh trắng như hoa hồng trắng, mà mái tóc anh lại đen nhánh được tôi tớ chăm sóc cẩn thận, buông xõa trên vai như lụa dệt bằng màn đêm.

… Tại sao tôi lại cảm thấy nguy hiểm?

Đúng vậy, đáng lẽ đây là những đặc điểm hấp dẫn.

Nhưng trước tiên, tôi muốn nhắc nhở cậu rằng Milan đã từng tại ngũ trong Quân đoàn Tò vò 20 năm, khối lượng công việc lớn khiến anh trở thành chuẩn tướng với tư cách là một quân y á thư cấp trung, nói cách khác hàng ngàn sinh mạng đã nằm dưới dao phẫu thuật của anh.

Milan khác với chiến binh xông pha trận mạc như tôi, anh chiến đấu bằng từng nhát dao với từng sinh mạng, có trùng được cứu sống, có trùng phải bỏ mạng.

Anh tước đoạt sinh mạng cũng ban tặng sự sống cho trùng, là thần chết nhân từ nhất nhưng cũng là sứ giả phục sinh đáng sợ nhất. Ngày qua ngày, năm qua năm, anh hiểu rõ cách thức giết chóc, đe doạ và khiến quân thư khuất phục như thế nào.

Anh đã mài giũa bản thân trên con đường này suốt 20 năm.

Tuy đôi mắt đã mù, nhưng anh lại lộ ra vẻ sắc bén và hung ác đặc trưng của “quân y Milan”, chỉ dựa vào biểu cảm gương mặt, tôi cũng có thể cảm nhận được mình sắp bị mổ xẻ.

Dù ở trong tháp đen, tôi là trùng mạnh nhất, có thể giết chết bất cứ tôi tớ trong vòng một phút, nhưng về mặt khí thế, tôi vẫn bị Milan khiến cho khuất phục, anh khiến tôi không thể cử động.

Sắc đẹp của anh tựa mái tóc đen nhánh, tuyệt mỹ lại sâu thẳm khôn cùng.

Khi ấy tôi không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng cặp râu của tôi ngoan ngoãn dựng đứng, cong lại thể hiện trạng thái cảnh giác xen lẫn hoảng sợ]

[Quân y của you nhắc nhở: Hiểu rồi, vậy cạo đầu ngay đây, tôi cạo trọc đầu xem còn ai ảo truyện sáp tới quân y!]

[Bản lĩnh đâu!]

[

Tôi im lặng chính là lời đáp trả cho lời nói lạnh lùng của anh.

Milan lắng nghe một lúc, rồi lạnh lùng gọi tôi tớ tiễn khách.

Khi tôi rời khỏi tháp đen, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, ít khi tôi rơi nước mắt vì những cảm xúc cá nhân.

Nhưng lúc ấy, lòng tôi trĩu nặng lại hoang mang, mắt cay xè, toàn thân tê rần nhức nhối. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tôi như biến thành một sinh vật không vỏ, bị ánh sáng chiếu vào khiến toàn thân khó chịu.

Trong chốc lát, tôi mong mỏi trút bỏ lớp vỏ “anh trai”, trở thành sinh mệnh nhỏ bé trước mặt Milan mà bày tỏ: Em không phải Josko, món quà này xuất phát từ tâm ý của chính Joshua.

Nhưng tôi và Josko quá giống nhau, cả khuôn mặt, vóc dáng, thậm chí cả cánh vẩy cũng y hệt.

Thật khó để trút bỏ lớp vỏ ngoài này, đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy mơ hồ về tương lai.

[Ký giả ghi đến đây, ngài Milan đề nghị tạm dừng phỏng vấn 5 phút, tâm trạng ngài Joshua có chút dao động, nhưng không khó giải quyết như phỏng vấn trước, chẳng mấy chốc phỏng vấn lại tiếp tục.]

Buổi tiệc hợp tác giữa liên minh mới và Warsaw diễn ra đúng giờ, tôi cũng đến dự đúng hẹn.

Không ngoài dự đoán, hình ảnh lần đầu tiên Milan xuất hiện trong giới thượng lưu với tư cách quý ngài đã bị lời ra tiếng vào.

Anh mặc bộ lễ phục dày dặn, đội mũ voan đen, ngồi trên xe lăn, tôi đứng sau anh vừa là vệ sĩ vừa lời cảnh cáo răn đe.

Gia tộc Warsaw sẽ không thiếu tôn trọng ngài Milan vì cái chết của Josko.

Ngài Milan vẫn là một thành viên quan trọng của gia tộc Warsaw.

Gia tộc Milan cũng đến, họ có chút ngạc nhiên trước sự coi trọng của gia tộc Warsaw dành cho Milan, tức thì nở nụ cười tiến sát lại.

Hùng phụ, anh cả, anh hai và cả hùng chủ của hai anh cũng tới, hình thành một vòng tròn xã hội lấy Milan làm trung tâm. Tôi biết, họ đang muốn hậu thuẫn cho Milan.

Tôi đã báo cáo hành vi của gia tộc Milan từ mười tháng trước.

Thư phụ vốn không thích liên minh mới, hùng phụ xót thương cho số phận của Milan, anh trai khinh thường hành động của liên minh mới, hùng chủ của hai anh lớn tuổi hơn Milan, cả hai chăm sóc Milan như chăm sóc con cháu của mình.

Sau khi họ đến, tôi đứng đây không còn phù hợp nữa, dù sao tôi cũng không phải Josko.

Cảm giác này khiến tâm lý tôi bùng lên ham muốn phá hoại, tôi nói với hùng phụ, kết thúc rồi thì gọi tôi đến, sau đó hằm hằm tách khỏi nhóm trò chuyện của họ.

Thính giác của tôi vô cùng nhạy bén, cách xa một nửa vẫn nghe thấy trùng bàn tán về tính khí nóng nảy của tôi.

Việc Warsaw coi trọng Milan là một chuyện, nhưng bắt tôi đích thân quay lại làm vệ sĩ lại là chuyện khác. Họ bảo rằng tôi có thể trút giận lên Milan vì chuyện của Josko, thậm chí có thể ra tay bạo hành Milan.

Tôi đã từng nói, tôi và Josko giống nhau, không chỉ ngoại hình mà còn có tính cách. Ví dụ như cả hai chúng tôi đều nóng nảy và tàn bạo trên chiến trường.

Vài câu nói văng vẳng bên tai, tôi liền dừng bước, quay lại nhìn chằm chằm trùng vừa buông lời rằng tôi sẽ đánh Milan.

Lúc đó trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Phải xé nát miệng tên đó, rút cái lưỡi thối nát của tên đó ra, rồi dùng kim trị liệu chữa trị, sau đó tra hỏi kỹ càng xem tại sao tên đó lại có suy nghĩ này? Nếu câu trả lời không khiến tôi thỏa mãn, tôi sẽ tiếp tục rút thêm vài lần nữa, cho đến khi tên đó khai ra nguyên nhân cụ thể.

Tham Khảo Thêm:  Chương 21: 21: Hung Thủ Thật Sự Đằng Sau Vụ Việc

Hùng phụ là trùng đầu tiên phát hiện tôi dừng bước, ông lập tức trừng mắt nhìn tôi, ra hiệu bằng ánh mắt cho tôi ra ban công, nếu không sẽ gọi anh trai hoặc thư phụ sang vặn tay tôi.

Tôi lớn lên bên cạnh hùng phụ đến năm 10 tuổi, tôi hiểu ý nghĩa qua từng ánh mắt của ông.

Nhưng tôi không ra ban công mà quay trở lại, mắt tôi biến thành mắt thú, ánh sáng biến đổi trong tầm nhìn của tôi, tôi nhìn chằm chằm vào trùng đó, đó là trùng đực thuộc gia tộc nào đó trong liên minh mới cũng đến dự tiệc, lúc đầu đối phương không nhận ra tôi đang nhìn chằm chằm.

Đến khi đối phương nhận ra thì sắc mặt đã tái nhợt, nhóm trùng đang trò chuyện xung quanh Milan bỗng xôn xao, vài quý ngài lớn tuổi nhíu mày nhìn sang, vệ sĩ buổi tiệc cũng đi vòng từ bên cạnh tới.]

[Chờ đã? Joshua muốn rút lưỡi của một quý ngài???]

[Trước đây cậu ta còn cầm súng xông vào tháp đen! Có thể làm ra chuyện này thật đúng là không phải trùng! Cậu ta bẩm sinh đã điên rồi! Cái gì trời sinh đã ác đấy?! Cậu ta không có chút e dè nào khi xúc phạm quý ngài, bản năng di truyền tìm kiếm bạn đời trong DNA của cậu ta đã hoàn toàn hướng về Milan rồi sao? Những trùng đực khác trong mắt cậu ta không còn giá trị gì hả???]

[Trách oan cho 1 triệu kiếp sống rồi, từ đầu Joshua đã là một hạt giống méo mó.]

[Trùng bình thường ai làm được chứ!]

[Fate thích dùng tài liệu thực tế, đoạn này có lấy ấn ký chân ái làm tư liệu không? Trong lịch sử có một cặp đôi nổi tiếng, ví dụ như cặp đôi trốn chạy khỏi nhà của “ai kia”, nhưng nghiên cứu di truyền học và khoa học hormone cho thấy ấn ký chân ái chỉ tác động giữa trùng yêu nhau, chưa có trường hợp nào trùng cái do ấn ký chân ái ảnh hưởng mà tấn công các quý ngài khác. Fate cố tình bôi nhọ ngành học hormone!]

[Cười quá ba! Lấy lý luận lịch sử ra cãi hả? Vậy thì anh hãy giải thích cho tôi hành động điên rồ của “ai kia” đi!]

Thoáng chốc khu bình luận đã gió tanh mưa máu.

Khán giả đi ngang qua: [Đây là khu bình luận của Fate à? Sao toàn là kiến thức phổ thông về lịch sử và sinh học, bài giảng đại học của xxx tối nay tổ chức tại khu bình luận của Fate à?]

Giữa bầy trùng hỗn loạn, các quý ngài đứng lộn xộn, tôi trông thấy Milan bị bao vây ở trung tâm.

Anh yên lặng ngồi trên xe lăn, hai tay chắp lại đặt trước bụng, trên tay đeo găng tay ren đen.

Nhìn thấy cảnh này, tôi lại nghĩ đến đôi găng tay đen thuộc da mà anh thường đeo khi còn là bác sĩ quân y.

Lời nói của lão binh vang vọng bên tai tôi một cách ma quái: Ngài Milan nổi tiếng ưa sạch sẽ, một ngày có thể dùng đến 16 hộp găng tay phẫu thuật! Ngay cả trong thời gian riêng tư, ngài cũng luôn đeo găng tay. Trước đây, ai cũng không thích đeo găng tay vì găng tay da thời đó làm từ da của thú xx, vừa nóng vừa bí, nhưng bất kể xuân hạ thu đông, ngài Milan luôn đeo găng tay, cúc áo khoác luôn cài đến nút trên cùng, hệt như ngài không bao giờ đổ mồ hôi.

Khoảnh khắc ấy, tiếng ồn ào trong buổi tiệc như tan biến khỏi tai tôi. Tôi thấy Milan khẽ nghiêng đầu về phía tôi, lắng nghe để xác định vị trí từ tiếng động, mái tóc đen tuyền như sương như mây che khuất khuôn mặt, chỉ để lộ đôi tai trắng tái nhợt bên phải.

Anh nghe thấy vị trí của tôi liền quay mặt lại, tấm màn đen che đi vành tai đó, đôi mắt vô hồn của anh ẩn sau tấm màn, ánh đèn trong buổi tiệc sáng rực, ánh sáng khiến tôi không thấy rõ vẻ mặt của anh.

Bóng trùng xung quanh lay động, ánh sáng chiếu lên Milan, trong chốc lát tôi như xuyên qua thời gian, thấy quân y Milan ẩn sau tấm màn đen, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi bỗng bình tĩnh lại.

Hùng phụ gọi tên tôi mấy lần, tôi đáp lời rồi quay lưng rời khỏi trung tâm tiệc. Chẳng mấy chốc, bữa tiệc lại trở nên náo nhiệt, hệt như sự bất thường của tôi chưa bao giờ xảy ra.

Tôi rời khỏi buổi tiệc, bước ra ban công. Chẳng bao lâu sau, một số quân thư thuộc các gia tộc quân đoàn khác đã đến chào hỏi tôi.

Tiệc tối nay mang tính chất lợi ích, nhằm gắn kết các thế lực, có nhiều gia tộc thuộc phe quân đoàn tham dự, những quân thư quen biết tôi và Josko đều đến.

Tôi không có tâm trạng trò chuyện với họ, họ bèn quay sang tán dóc chuyện khác, tỏ ra thân thiết như rất hiểu tôi.

Khi đó tôi là trùng có giá trị lợi dụng, họ làm vậy cũng không có gì lạ, tôi cũng chẳng buồn quan tâm, tựa vào lan can ban công hút thuốc, cho đến khi nghe họ nhắc đến Milan, linh hồn bay đi mới trở lại xác.

Có quân thư thấy tôi hoàn hồn liền dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào tôi rồi nói: Vì chuyện này mà đặc biệt từ tiền tuyến quay về, thật vất vả.

Một quân thư đầu đinh nói: Bọn họ bảo cậu quay lại có ích gì? Josko đã cống hiến hết mình cho liên minh mới, cuối cùng vì tai nạn mà bỏ mạng phải rút lui. Theo tôi gia tộc Warsaw nên chia cổ phần của liên minh mới, thay vì tiếp tục đầu tư và ủng hộ để bảo vệ một vị quý ngài , cuối cùng lợi ích từ sự ủng hộ này cũng sẽ không quay trở lại gia tộc Warsaw của cậu.

Tôi không nhớ quân thư đầu đinh này thuộc gia tộc nào, rõ ràng hắn cũng có tư duy của quân thư hệ thống quân đoàn, vô cùng ghét liên minh mới, mang ác ý với mọi thứ của liên minh mới.

Hắn nói: Thay vì để lại lợi ích cho ngài Milan đã ký kết, tốt hơn thì cậu nên tước bỏ quyền của ngài ấy. Dù sao Josko chết rồi, gia tộc cũng không hộ ngài ấy, ngài ấy cũng không có anh em ruột. Cổ phần cũng vậy, chỉ là một phần di sản của anh trai cậu, bây giờ quân đội của cậu đang tạm thời thay thế Josko, hãy coi ngài ấy như một phần di sản mà tiếp quản…

Tôi không cho hắn nói hết.

Đột nhiên tôi tát cho tên quân thư đầu đinh này một cái khiến hắn ngã lăn ra đất.

Quân thư xung quanh ngạc nhiên lại khó hiểu, vội muốn can ngăn nhưng tên quân thư đầu tiên lao vào can ngăn bị tôi đấm một phát ngã lăn, bọn họ lập tức thụt tay lại rồi đứng xa hơn một chút.

Quân thư đầu đinh bị đánh ngã xuống đất, ngỡ ngàng một lúc, sau đó đứng dậy, mặt đầy tức giận đưa ra lời giải thích.

Nhưng lúc đó tôi rất bình tĩnh, tôi lấy găng tay trắng ra từ túi áo khoác quân phục rồi nói: Quỳ xuống, há miệng ra.

Thậm chí giọng tôi còn có chút dịu dàng.

Tại sao lại dịu dàng?

[Ký giả ghi chú: Vấn đề này ngài Joshua im lặng gần năm phút, ký giả cho rằng ngài ấy đang điều chỉnh tâm lý. Sau năm phút, ngài ấy nắm lấy tay ngài Milan, thành thật nói ra suy nghĩ của mình vào năm đó.]

Bởi vì lời của quân thư đầu đinh đã đâm thủng những ý nghĩ xấu xa mà tôi từng có trong lòng.

Trong những ngày khao khát nhất, tôi như phát điên muốn thừa kế toàn bộ tài sản của Josko, bất chấp mọi thứ mà cướp đoạt.

Bản tính tôi không hề tốt, tôi tự nhận thức rõ. Tôi dễ nổi nóng, bất cứ điều gì liên quan đến Milan đều khiến tôi nhạy cảm như bong bóng xà phòng, không cần chọc, chỉ cần thổi nhẹ là nổ tung.

Lời của quân thư đầu đinh đụng chạm đến khao khát điên cuồng ẩn sâu trong lòng tôi, dù chỉ là nhất thời mất lý trí, tôi cũng bị trùng này đâm trúng điểm yếu chí mạng.

Một quân thư bên cạnh lên tiếng, tôi không nhớ là ai, anh ta do dự khuyên tôi: XX chỉ quan tâm đến lợi ích của cậu thôi, không có ý xúc phạm danh dự của Josko.

Ai cũng nghĩ tôi nổi giận vì danh dự của Josko.

Cả thế giới đều coi tôi là Josko thứ hai đều cho rằng tôi nổi giận vì danh dự của Josko.

Vị chua chát lại một lần nữa siết chặt trái tim tôi, các người coi Milan là cái gì?

Tôi đeo găng tay cẩn thận, chìa tay ra, các khớp ngón tay hoạt động, phát ra tiếng răng rắc do xương ngón tay hơi biến dạng. Găng tay trắng căng phồng, các ngón tay cong lại như móc câu săn mồi.

Tôi bắt chước nụ cười của Josko, tôi nói, nếu tôi nhắc lại thêm một lần, sẽ không chỉ là lưỡi nữa.

Các quân thư im lặng, quân thư đầu đinh táI mặt và tức giận, nhưng hắn thực sự không dám chọc giận tôi nữa.

27 tuổi tôi đã được phong thành thiếu tướng, tất cả nhờ vào chiến tích dũng mãnh trên chiến trường, bọn họ thể đánh lại tôi.

Quân thư đầu đinh cúi đầu ngửa mặt há miệng, tốc độ của tôi quá nhanh, không cho hắn phát ra tiếng, hắn cũng không thể phát ra được.

Khoa học y tế năm 1600 không phát triển vượt trội như sau này, quân thư đầu đinh tự lành, mọc lại lưỡi và dây thanh quản, giọng nói cũng không còn như trước, hắn khó có thể lấy lòng được quý ngài nào nữa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 24

Tôi tháo găng tay, lau sạch vết máu trên đầu ngón tay lên vai hắn, bình tĩnh nói: Các người nên tôn trọng quý ngài một chút, nếu tôi còn nghe thấy những lời đồn đại tương tự nữa…

Tôi không nói nhiều, vỗ lên cơ vũ trang, nơi cất giấu vũ khí và hoa văn tìm bạn đời đầy kiêu hãnh của quân thư.

Quân thư đầu đinh quỳ trên mặt đất, che miệng lại. Các quân thư khác im lặng không nói gì.

Có lẽ họ đã bị tôi dọa sợ. Hình phạt này vào năm 1600 không quá nặng, nhưng lại vô cùng nhục nhã. Trong buổi yến tiệc lớn, tôi cũng không thể gây ra quá nhiều tiếng vang, điều khiến họ sợ hãi là sự thất thường và thái độ quyết đoán không thương lượng của tôi.

Để buổi tiệc diễn ra suôn sẻ, tôi đành phải lịch sự đề nghị họ tiếp tục trò chuyện. Họ lại bắt đầu nói chuyện, bầu không khí lạnh lẽo như nghĩa trang. Tôi cảm thấy nhàm chán, nhưng cũng không thể tỏ thái độ gì, vì tôi vừa cử động họ đã ngừng nói.

Đó là một tín hiệu, từ đó về sau, các gia tộc thuộc hệ thống quân đoàn tổ chức bất cứ buổi tiệc xã giao nào, cũng không còn trùng nào dám làm khó Milan.

Lần nữa tôi quay về quê hương khi đã 29 tuổi.

Khi đó tôi đã là trung tướng, nửa năm sau sẽ được phong thượng tướng, chỉ còn một bước nữa là đạt được quân hàm nguyên soái trong hệ thống cũ của quân đoàn, cũng là danh xưng mà các thế hệ sau gọi là tổng tư lệnh phân đoàn.

Hồi đó, việc ấy nghe rất kiêu, thư phụ và hùng phụ của tôi vô cùng vui mừng, họ sắp xếp cho tôi rất nhiều buổi hẹn hò. Có buổi tôi đi, có buổi tôi không đi.

Nhưng không có vị quý ngài nào khiến tôi rung động.]

[Đùa hả mạy!?] [Thời đại phong kiến ​​với quyền lực quân sự tối cao, bất cứ trùng mạnh mẽ nào cũng có thể trở thành bạo quân. Ở thế giới hiện đại, có lẽ Joshua còn tích cực đi check in trên hành tinh tù binh hơn là đi làm!] [Chắc phải nhắc lại lời cảnh báo ảo của Fate hahaha!] [Sinh viên ngành luật: Cảm ơn câu hỏi! Khoa chúng tôi đã không nghiên cứu luật thời cũ trong hơn mười năm rồi, vì giảng viên nói luật thời đó không có giá trị nghiên cứu gì, nhưng bây giờ hahaha, ai là trùng phải nộp hai bài luận dài 30.000 chữ về luật quân sự năm 1600 trước tuần sau!!! Luật pháp năm 1600 không đủ 10.000 chữ!! Tôi đi đâu sao chép 60.000 chữ để làm bài tập đây!!!]

[Thân sinh tôi vì thế mà ưu sầu, họ bắt đầu sợ sau này tôi sẽ thiếu hormone trấn an, dẫn đến thời kỳ suy yếu đến sớm.

Tôi luôn từ chối bằng lí do mình đã có cân nhắc.

Từ lâu trong lòng tôi đã có một làn sương lạnh giá.

Mỗi ngày đêm, làn sương đó đều cùng tôi chìm vào giấc ngủ, nó ẩn náu trong tay tôi, trong mắt tôi, trong miệng tôi, trong dạ dày tôi.

Mộng ảo đẹp đẽ này gần như đã lấy đi toàn bộ sinh mệnh của tôi làm bạn bên tôi, làm sao tôi có thể rung động trước quý ngài khác được?

Mấy năm nay, tôi không ngừng nỗ lực tiến lên, giành lấy thêm quân quyền để xây dựng quân đoàn và khu vực ảnh hưởng của riêng mình, trong lòng tôi vẫn luôn ấp ủ một tia hy vọng.

Bước trên con đường hiu quạnh và cô độc này, tôi sắp trở thành thượng tướng, tôi nghĩ mình đã có đủ tư cách gặp lại Milan.

Có thể lại có chuyện để nói với anh.

Ngày giáng sinh, tôi chọn lên tháp đen.

Thời gian của Milan như bị ngưng đọng bởi tòa tháp này. Anh khoác tấm chăn ấm ngồi bên cửa sổ, hướng mắt ra ngoài, lắng nghe tiếng gió và tiếng tuyết rơi.

Lần này tôi cũng mang theo quà, là đặc sản dị thú từ tiền tuyến: Một số ngà, một số tấm da thú mềm mại và một số món đồ chơi tinh xảo mới thịnh thành trong giới thượng lưu.

Từ khi tôi dùng thế lực quân đoàn của tôi thay thế Josko cung cấp một phần hỗ trợ vũ trang cho Liên minh Thủ đô, tôi cũng kiểm soát chi tiêu cho cuộc sống của Milan. Tôi cung cấp toàn bộ tài nguyên cấp tướng, cuộc sống của anh tốt hơn so với khi Josko còn ở đây.

Tuy tôi biết anh không cần tôi cung cấp những thứ này cũng có thể sống tốt, lợi ích thu hồi từ sự hợp tác giữa liên minh mới và Josko đều thuộc về Milan, anh xử lý việc phân chia cổ phần và lợi ích này rất tốt, thậm chí còn tốt hơn bất cứ trùng nào trong gia tộc chúng tôi.]

[Haizz quý ngài Milan của tôi, giá mà tôi có thể cầm dao chém nát cái gia tộc thối nát sau lưng ngài ấy.]

[Ngay lập tức nhập ngũ vào Quân đoàn 2, giết sạch liên minh xx ngu xuẩn!]

[Mỗi nửa năm tôi lại đổi một đội cận vệ mới về bảo vệ anh, nhưng Milan chẳng đi đâu cả, anh côi cút sống trong tháp đen như một đóa hoa bất tử không có sức sống.

Buổi tối hôm đó, trò chuyện giữa chúng tôi vẫn nhạt nhẽo.

Mọi chủ đề tôi gợi ý, Milan đều chỉ đáp lại đôi câu cho qua rồi kết thúc một cách lịch sự. Anh đối đáp với tôi một cách tự nhiên đến mức tôi không biết nên bắt đầu chủ đề mới từ đâu.]

[Ha ha ha nhóc con! Cuối cùng cũng ăn quả đắng rồi! Nhóc tưởng mình giỏi lắm à! Nhóc tưởng mình ngon à! Vậy mà vẫn bị ngài Milan phớt lờ đến mức không biết phải làm gì!]

[Fate sensei mở lớp ngay đi! Hướng dẫn bọn em cách xử lý tình huống này! Lần hẹn hò trước em tìm chủ đề gì ngài ấy cũng không hứng thú, hẹn cả ngày mà trưa em đã về TAT]

[Milan đuổi khéo tôi đi, tôi bị mời về.]

[Hahahahahahaha!!!] xN

[Tôi ngồi trên ghế không nhúc nhích.]

[Mông mày mọc rễ rồi à? Đứng lên coi!]

[Nếu mà mọc rễ được, tôi nghĩ cậu ta muốn mọc vào ngài Milan.]

[Hết chuyện để nói rồi, nhưng tôi không muốn đi bèn lấy chuyện phong hàm thượng tướng vào năm sau ra nói.]

[Joshua lại giẫm bom rồi! Ngài ấy đâu có thích nghe mấy chủ đề như trao huân chương thăng hàm hay giết bao nhiêu dị thú trên chiến trường!]

[Không hẳn! Ngài Milan từng là quân y, chắc chắn ngài ấy sẽ hiểu!]

[Việc này giống như lần gặp trước Joshua tặng quân phục tò vò vậy, ngài Milan đã xa rời quân đội lâu như vậy, Joshua nói vậy chẳng phải là xát muối vào vết thương hay sao!]

[Trời ơi, cái cậu này, thiệt sự, tôi xem lại, đến đoạn này họ gặp nhau tổng cộng 5 lần, 5 lần đấy… 5 lần đều giẫm bom, Joshua, sao cái cậu này có thể đảo ngược lên top thế hả?]

[Joshua là cỗ máy tội phạm di động! Chỉ có Fate thích lươn lẹo, mọi nguy hiểm đều do ký ức dựng lên, hoàn toàn hư cấu haha, cứ nghĩ đến cảnh trùng Toà án vừa lật luật pháp vừa xem livestream là tôi lại bật cười!]

[…

Lúc đầu, Milan không phản ứng gì, chỉ im lặng lắng nghe.

Tôi sợ rằng nếu tôi ngừng nói, tôi sẽ lại nghe thấy câu tiễn khách, vì vậy tôi cứ nói mãi.

Nói đến cuối cùng, tôi lấy luôn tuổi tác của mình ra nói.

Tôi nói: Năm nay em 29 tuổi, chỉ mất 2 năm để từ trung tướng lên thiếu tướng dự bị chỉ cần thêm hai năm nữa, em có thể trở thành nguyên soái của phân đoàn.

Tôi kể về những trận chiến mình đã trải qua, khô khan như đang báo cáo nhiệm vụ, tôi cố gắng kéo dài thời gian ở đây càng lâu càng tốt.

Song tôi vẫn không còn gì để nói nữa, tôi liền lấy “bản thân” làm thành ngọn nến, châm lửa, mong mỏi hơi ấm trong ngọn tháp đen đừng vội vã xua đuổi.

Tôi nói: Em bị thương mặt và lưng trong một trận chiến vào tháng 4 năm nay.

“Do loại thuốc tiêm chữa trị lúc đó không tác động đến da mặt, nên trong bốn tháng sau đó, em không để ý đến vết sẹo này.”

“Vết sẹo kéo dài từ cằm, qua môi rồi kết thúc dưới mắt trái em.”

“Cánh vẩy của em cũng bị thương, nọc độc của dị thú ngấm vào cánh vẩy, quân y đã giữ lại gốc cánh vẩy cho em, cạo đi một phần màng vảy, nên khi bung cánh ra sẽ có độ dài ngắn khác biệt, vào những ngày sương giá, cột sống và cơ vũ trang của em sẽ đau nhức.”

Tôi nói: “Bây giờ, gương mặt và cánh vẩy của em đều khác với Josko.”

Lần này Milan không đuổi tôi đi.

Cuối cùng anh đã chủ động nói chuyện với tôi như trong mơ của tôi.

“Lang băm nào phẫu thuật cho cậu? Giữ lại gốc cánh vẩy? Trong lúc cậu bị nhiễm nọc độc của dị thú? Sợ cậu sống lâu quá à?”

Tôi rất vui.]

[Tên này giả vờ đáng thương đúng không!!!]

[Hình như đã hiểu được một chút tinh hoa… Toàn nói về cuộc sống quân ngũ nhàm chán sẽ bị tiễn khách, nhưng xen lẫn một chút về bản thân một cách tinh tế sẽ khiến quý ngài tò mò về tôi hả?]

[Giả vờ đáng thương có thể cân nhắc, nhưng không nên quá mức. Nếu không, trước khi ngài thương hại tôi, chắc chắn tôi sẽ bị trùng giám sát của Toà án đuổi đánh ra ngoài!]

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

[Ký giả quan sát thấy, khi ngài Joshua nói đến câu này ngài Milan liền cốc đầu ngài ấy.]

[…

Chủ đề tôi dày công chuẩn bị thì Milan chẳng buồn để tâm, nhưng tôi cố nói ra chút thảm hại của mình lại khiến anh tò mò.

Anh hỏi tôi về tình hình tiếp theo của y học cánh vẩy, sau khi xong ca phẫu thuật cánh vẩy tôi không còn quan tâm nhiều đến lĩnh vực này nữa. Giờ tôi đã là trung tướng, không cần phải thường xuyên ra trận, cũng không cần phải trực tiếp chiến đấu tay đôi.

Cả đời này tôi không bao giờ dùng đôi cánh vẩy để thu hút một trùng đực nào khác nữa, nên hoa văn trên cánh có đối xứng hay không cũng không còn quan trọng mấy.

Bọn chúng đã không được bác sĩ chăm sóc tốt, tôi cũng chẳng còn quan tâm, nên khi Milan hỏi, tôi không trả lời được gì cả.

Milan hỏi một hồi rồi im lặng, tôi đoán chắc trong lòng anh ấy đang đánh giá lại sự ngu ngốc của tôi.

Lúc đó tôi bỗng cuống quýt liền tung ra cặp cánh vẩy xấu xí. Lưỡi dao xương trên gốc cánh đập mạnh xuống đất, quét đổ mấy chiếc ghế.

Tôi tớ vốn yên lặng hoảng sợ, lập tức muốn xông lên ngăn cách tôi và Milan.

Tôi cũng vội vàng đứng dậy, lập tức nói rằng tôi không có ý uy hiếp.

Milan vỗ nhẹ lên vai tôi tớ, bảo họ lui xuống. Anh vẫy tay với tôi, bảo tôi thả cánh vẩy ra.

Milan nói: “Để tôi xem vết sẹo phẫu thuật của cậu.”

Đầu óc tôi trống rỗng, nhất thời quên béng mắt anh có vấn đề. Tôi ngơ ngác đứng dậy, sau đó quay lưng về phía anh, hơi ngồi xuống đưa đôi cánh ra trước mặt anh.

Tay Milan mò cánh vẩy bị thương của tôi. Trước khi tôi kịp phản ứng, anh đã chạm vào vết sẹo bị cạo vảy, ngón tay tìm đúng vị trí ấn xuống, tôi đau đến mức toát mồ hôi lạnh toát.

Đôi tay lạnh lẽo ấy không ngừng lại, tiếp tục kiểm tra những vết sẹo phẫu thuật khác.

Anh bắt đầu nói chuyện với tôi, hỏi dị thú đã làm tôi bị thương lớn cỡ nào, hỏi độc tố của dị thú trong những năm qua có tiến hóa trở nên độc hơn hay không, hỏi loài dị thú đó là gì, hỏi tôi dụng cụ của quân y hiện nay có được cập nhật và đổi mới hay không, v.v…

Tôi run rẩy trả lời từng câu, có những điều tôi không hiểu rõ, chỉ biết cố gắng nhớ lại, không biết chừng nào mà cảm giác đau đớn cũng dần vơi bớt.

Lâu quá tôi không nhớ được, Milan bảo tôi thu cánh vẩy lại, sau đó nói anh sẽ gửi cho tôi một lá thư trong thời gian tới.

Anh nói: “Cánh vẩy của cậu bị nhiễm trùng sau phẫu thuật, cậu không xử lý tốt, giờ một số mạch máu và dây thần kinh dính vào nhau. Gần đây về thử tốc độ bay và độ linh hoạt của đao xương. Một thời gian sau tôi sẽ chuẩn bị một số thứ, gửi cho quân y của cậu, để họ phẫu thuật lại cho cậu, cánh vẩy của cậu có thể mọc lại một phần.”

Lúc đó đầu óc tôi còn đang trống rỗng, sau này có thời gian suy ngẫm tôi mới hiểu ra, đó chỉ là bản năng của một bác sĩ khiến Milan quan tâm tôi mà thôi, nhưng lúc ấy tôi chẳng suy nghĩ được gì, chỉ có một cảm xúc duy nhất.

Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên Milan dành cho tôi những cảm xúc và sự quan tâm gần gũi nhất với “thương hại”.

Tim tôi run lên, như thể quay trở lại nhiều năm trước, khi lần đầu tiên thấy tình cảnh của anh.

Trái tim tôi, cảm xúc của tôi và mọi niềm vui đều như một vốc nước, vội vã đổ ra ngoài, không thể thu hồi lại.

Chẳng hiểu sao, tôi lại nói với anh rằng hôm nay là sinh nhật của tôi.

Tôi muốn một món quà.

Tôi cảm nhận được sự thương hại gần như ảo giác, vì vậy tôi trở nên tham lam.

Tôi quay lưng về phía Milan, khẽ nói một câu. Milan không đáp lại, tôi lại nhỏ giọng nói thêm lần nữa.

“Milan, hôm nay là sinh nhật em.”

Đó là lần đầu tiên tôi thực sự gọi tên anh.

Milan không im lặng nữa: “Hôm nay là giáng sinh, sinh nhật của cậu đúng là một ngày tốt lành.”

Anh vỗ nhẹ vào vai tôi, bảo tôi thu cánh lại. Giọng anh có vẻ nhẹ nhàng hơn đôi chút, hoặc có thể do tôi tưởng tượng.

Anh nói: “Năm nay cậu 29 tuổi, sang năm 30 sẽ trở thành thượng tướng, cậu cũng có thể trở thành nguyên soái của một phân đoàn trước tuổi 40.”

“Giáng sinh luôn là ngày sẽ xảy ra kỳ tích, Joshua, chữa khỏi đi, xương cánh vẩy của cậu rất tốt, hồi phục hoàn toàn sẽ không ảnh hưởng nhiều đến chức năng. Đừng phụ lòng kỳ vọng và may mắn mà số phận đã trao tặng cho cậu, cậu xứng đáng với chúng.”

Tôi tưởng cánh vẩy của mình đã vô dụng, nhưng Milan lại nói với ta rằng vẫn còn cơ hội.

Lúc ấy tôi sững sờ, vừa vui mừng khôn xiết vừa như số phận lại dang rộng vòng tay với tôi.

Tôi liền muốn quay sang ôm Milan, nhưng Milan lập tức siết chặt gáy tôi, ấn đầu tôi xuống giữ nguyên tư thế quỳ.

Lần đầu tiên tôi trải nghiệm sức mạnh của quân y Milan. Da anh tái nhợt, gầy đến chỉ còn da bọc xương, nhưng khi bàn tay anh kẹp chặt gáy tôi lại cứng rắn như thép. Tôi không nghi ngờ gì nữa, chỉ cần tôi có một hành vi vượt quá giới hạn, anh có thể bóp nát xương cổ của tôi chỉ bằng tay không.

Là tôi chủ động quỳ gối, là tôi chủ động quay lưng lại với anh, là tôi dâng hiến cổ và cánh vẩy cho anh nắm lấy.

Tôi chính là một trùng dơ bẩn như vậy.

Tôi là kẻ trộm, cắp đoạt sự kiểm soát tuyệt đối mà Milan vốn dĩ nên dành cho Josko.

Tôi quá kích động, nước bọt lập tức trào ra khỏi miệng.

Nhưng tôi không dám để Milan phát hiện, tôi nhận ra mình không thể kìm được nước bọt trong miệng, nên không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi tháp đen một lần nữa.]

[Nếu ngài Milan đích thân bóp chỗ yếu hại như cổ, ừm quân thư nào không horny cũng horny hết nhỉ?]

[Joshua có từng trải qua huấn luyện chống lại pheromone không?? Nếm máu của ngài Milan thì horny, bị ngài Milan bóp cổ cũng horny, chỗ nào cũng khiến cậu horny hay gì!?]

[…

Đêm ấy, lòng tôi trào dâng dũng khí. Tôi vạch ra kế hoạch cho mọi thứ trong đêm ấy. Tôi nhất định phải thăng thành nguyên soái phân đoàn sớm hơn, chiếm lấy một khu vực tự trị trong vùng sao.

Khi ấy tôi sẽ mời Milan đến sống ở vùng sao của mình. Dù anh muốn gì, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng.

[Ngài Joshua tạm dừng phỏng vấn nửa giờ.]]

Chibi pixel trong livestream dừng lại đột ngột.

Ban đầu, fandom trong khu bình luận còn đang tranh cãi nảy lửa, vài phút sau mới có những bình luận phàn nàn việc Fate lag.

[Sao lại ngừng? Kênh kiến thức mấy người có thể sửa cái server khoai tây của mấy người được không!? Lấy bao nhiêu tiền hoa hồng mà không làm gì hết vậy!?]

[Lạ nhỉ, hồi trước Fate chỉ nghỉ giữa chừng một lần, hôm nay nghỉ hai lần, có chuyện gì ngoài đời thực vậy?]

[Vừa xem thông báo trên kênh kiến thức, đường truyền mạng không vấn đề gì, chắc chắn mạng của Fate có vấn đề?]

[Fate không phải ở Liên minh Thủ đô sao? Gần đây Liên minh Thủ đô còn dám chơi trò tắt trạm phát sóng à?]

[Fate không ở Liên minh Thủ đô, nếu nói tắt trạm phát sóng, gần đây vùng Nam Thập Tự đang xin tạm thời đóng cửa.]

[Không chỉ Nam Thập Tự xin tạm đóng cửa, mà sao Bắc Cực cũng xin luôn! Tò vò và ong vàng đã bắt đầu giao tranh nhỏ lẻ ở các khu vực phi chiến tranh sơ tán, phiền chết đi được! Nhà tôi ở trước chuỗi 20 hành tinh của sao Bắc Cực cũng bị ảnh hưởng.]

[Chẳng phải đã phân chia khu vực giao tranh rồi sao?]

[Cũng chẳng sao cả, hai quân đoàn đã giao tranh nhỏ lẻ trước khi chính thức khai chiến, nhưng may mắn là những trận chiến nhỏ đó chỉ xảy ra ở các hành tinh đóng quân của tò vò và ong vàng, nếu họ dám ảnh hưởng đến các hành tinh khác, Quân đoàn 1 sẽ cảnh cáo.]

Trước khi làn sóng suy đoán IP và bình luận về trận chiến giữa hai đoàn sắp trở thành tâm điểm, quản trị viên kênh đã nhanh chóng xóa các bình luận, đồng thời chibi pixel trong phòng livestream lại bắt đầu gieo chữ.

[…

Nào ngờ đêm ấy chỉ là sự thương xót cuối cùng của số phận dành cho tôi.

Sang ngày thứ hai giáng sinh, Milan đột ngột bước vào thời kỳ suy yếu.]

[Hả???]

[Khoan khoan chờ tí???]

Câu chuyện bất ngờ chuyển hướng, tấn công thẳng vào tất cả khán giả đang theo dõi khiến khu bình luận im lặng trong 2 giây!

Hơn 1 tỷ lượt xem, bình luận bỗng chốc biến mất, sau đó lại bùng nổ dữ dội hơn khiến hệ thống bình luận của kiến thức quá tải rồi sập hoàn toàn.

Bộ phận kỹ thuật của công ty kiến thức tức giận rồi: Chính bọn bây làm hỏng mạng internet!

Tất cả khán giả bỗng rớt mạng, chỉ xem chứ không bình luận được: ??? Tổng công ty, bộ phận công nghệ của các người nghỉ việc tập thể đi bán dép lê đi!

Livestream vẫn đang diễn ra, thời gian hiển thị ở góc trái trên màn hình là 23 giờ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.