Nói xong không hề trưng cầu sự đồng ý của cô nữa, nhanh chóng mở cửa phòng làm việc của mình, bế Tiểu Bảo đặt lên ghế từ trong lòng cô, dỗ đành nói:
“Tiểu Bảo ngoan, ba và mẹ sang phòng bên cạnh nói chút chuyện, con ở đây chờ một lát, không được chạy loạn đâu nha.’’
Tiểu Bảo ngáp một cái rồi gật đầu. Lục Kiêu lập tức kéo Tô Ngọc Kiều đi đến văn phòng bên cạnh. Cửa mở ra lại nhanh chóng đóng lại, Tô Ngọc Kiều nhíu mày hất tay hắn ra nói:
“Anh còn muốn nói cái gì nữa?”
“Không có, Kiều Kiều, anh biết em vẫn không chịu tin nhưng anh thật sự không muốn lừa em.”
“Anh xin lỗi, lúc trước anh quả thật vẫn không thể tin được em mà nguyện ý ở lại, là anh hiểu lầm sự chân thành của em.”
“Kiều Kiều, anh chưa bao giờ có bất kỳ một khắc nào giễu cợt tâm ý của em, nếu anh có một chút ý nghĩ không tốt đối với em, trời sẽ cho anh chết không…”
“Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Tô Ngọc Kiều lên tiếng cắt đứt lời anh.
Lông mày Lục Kiêu hơi nhíu chặt nhưng vẫn níu chặt trái tim nói tiếp: “Kiều Kiều, có lẽ đây không phải là thời cơ tốt nhất nhưng anh sợ bỏ lỡ cơ hội này, anh sẽ không còn cơ hội nói ra nữa.”
“Anh rất vui, anh thật sự rất vui vì em nguyện ý đi theo anh tòng quân, anh yêu em nhưng anh vẫn chưa thể tin được những thứ này đều là sự thật, em nói không sai, anh chính là sợ, anh sợ em sẽ rời đi, anh sợ địa vị của anh không bằng người nhà trong lòng em, anh sợ anh sẽ lại bị em chán ghét.”
“Nếu như có thể, anh chỉ muốn mọi lúc mọi nơi được nhìn thấy em ở trước mặt anh, trong khoảng thời gian này, là thời gian anh hạnh phúc nhất trong bốn năm qua, anh không xứng đáng nhưng anh vẫn hy vọng em có thể…”
“Phó đoàn? Phó đoàn? Anh có ở trong đó không?”
Cuộc nói chuyện của hai người đột nhiên bị tiếng gõ cửa truyền đến từ phòng bên cạnh cắt ngang.
Vẻ mặt Lục Kiêu do dự trong chớp mắt, vẫn xoay người mở cửa nhanh chóng hỏi: “Sao vậy?”
“Phó đoàn trưởng, thôn bên cạnh của thị trấn bị sạt lở núi, Chính ủy Tống đang điều người chuẩn bị tổ chức đi cứu viện, anh ấy để cho tôi tới đây kêu anh nhanh đi qua đó!” Tiểu chiến sĩ vội vàng đi truyền tin.
Hết lần này tới lần khác……
Lục Kiêu quay đầu lại, ánh mắt khẩn cầu nói:
“Kiều Kiều,…. Xin em đấy, chờ anh trở về.”
Nói xong, anh cũng không quay đầu lại liền bước nhanh theo tiểu chiến sĩ chạy vào trong mưa.
Tô Ngọc Kiều ngẩn người trở lại phòng làm việc bên cạnh, trong đầu cứ nghĩ lại lời Lục Kiêu vừa nói. Cô có nên tin hay không đây……
Nội tâm giãy dụa, Tô Ngọc Kiều chuyển hướng đến trước mặt con trai, cúi đầu chỉ thấy trong tay cậu bé cầm bút máy đang viết viết vẽ vẽ trên giấy.
Lo lắng cậu sẽ làm hỏng văn kiện gì, cô vội vàng giơ tay ngăn lại, cầm lấy tờ giấy cậu vẽ mới phát hiện là tờ giấy trắng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vừa rồi trong lòng tràn đầy giãy dụa rối rắm đã bị con trai phá hỏng, Tô Ngọc Kiều tạm thời cũng không muốn tự làm khó mình, cô liền nghĩ, dù sao trong chốc lát cũng đi không được, cô sẽ cho Lục Kiêu một cơ hội.
Chờ nghe xong lời giải thích cuối cùng của anh lại gọi điện thoại cho ba mẹ cũng không muộn.
Sau khi quyết định xong, Tô Ngọc Kiều liền chuẩn bị ôm lấy con trai trở về, nhìn thấy bên phải bàn làm việc có một ngăn kéo nửa mở, trong lúc lơ đãng liếc mắt một cái, tầm mắt nhất thời dừng lại.
Chỉ thấy bên trong, hơn mười phong thư có tên của cô, tất cả đều là trạng thái còn nguyên vẹn, chưa mở ra.