Cô thậm chí không nhịn được nghĩ đến điều gì đó ác độc hơn, có phải Lục Kiêu đang trả thù cô hay không, cô một lòng đem chuyện trong ác mộng trở thành sự thật, lại một lần nữa trải qua việc được anh hùng Lục Kiêu cứu mỹ nhân liền hoàn toàn tin tưởng Lục Kiêu trong tưởng tượng của mình.
Anh yêu cô, có lẽ cũng không phải, chỉ là trước kia anh từng bị cô tổn thương, cho nên muốn trả thù lại cô mà thôi.
‘’Tôi phải rời đi, Lục Kiêu, tôi không muốn ở lại cái nơi rách nát này nữa, hôm qua anh mới đồng ý với tôi, sẽ cho tôi sống cuộc sống mà mình muốn, bây giờ tôi muốn rời khỏi nơi này!”
Tô Ngọc Kiều ném tất cả hỗn loạn ở sau lưng, ép buộc chính mình tỉnh táo lại, hiện giờ cô không còn suy nghĩ một thứ gì nữa, một lòng thầm nghĩ rời đi nơi này, trở về bên cạnh ba mẹ của cô.
‘’Không… Kiều Kiều, tha thứ cho anh một lần, anh…”
Giọng nói của Lục Kiêu hoàn toàn khàn đi, mệt mỏi trên thân thể hoàn toàn không chống lại được sự bối rối trong lòng, cảm giác khủng hoảng vô lực giữ lại trong đáy lòng gần như sắp nhấn chìm anh.
Tô Ngọc Kiều tại giống như đã hoàn toàn tỉnh táo tại nói: “Lục Kiêu, chẳng lẽ ngay cả những lời này cũng là anh gạt tôi sao?”
“Được…”
Nếu đây là cuộc sống hạnh phúc mà cô muốn, anh nguyện ý buông tay, cố gắng thuyết phục chính mình buông tay.
Lần này, Tô Ngọc Kiều nhẹ nhàng đẩy một cái liền rời khỏi vòng tay của anh.
“Ngày mai, tôi muốn đi gọi điện thoại cho ba mẹ, phiền anh đưa tôi đến nhà ga, đến lúc đó mua giúp tôi chuyến xe nhanh nhất.”
“…… Theo ý em.”
Yêu cầu của cô anh đều đáp ứng, chỉ cần cô có thể vui vẻ.
Lục Kiêu cúi đầu, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh ở chung mấy ngày nay, khoảnh khắc tốt đẹp trôi qua rất mờ nhạt.
Tô Ngọc Kiều mặt không chút thay đổi đi qua bên cạnh anh, ngón tay buông xuống bên cạnh Lục Kiêu giật giật, cuối cũng không giữ được cái gì cả.
…..
Sáng sớm, Tô Ngọc Kiều lần đầu tiên không cần người khác gọi đã sớm tỉnh lại, hốc mắt sưng tấy rất khó chịu, tối hôm qua trở về cô lại chui vào chăn khóc khe khẽ, không biết mệt mỏi từ lúc nào mà ngủ thiếp đi. Tô Ngọc Kiều nhìn cửa sổ còn chưa lắp rèm, kéo môi nở nụ cười, nghĩ thầm, mưa ngoài cửa sổ thật đúng là hợp với lúc này.
Cả đêm Lục Kiêu không về phòng ngủ, ngồi ở phòng khách cả đêm, gần rạng sáng mới chợp mắt một lát. Khi cô mặc quần áo tử tế đi ra, Lục Kiêu bưng nước ấm vừa pha xong đặt dưới mái hiên.
“Rửa mặt trước đi, lát nữa dẫn em đến đoàn bộ gọi điện thoại.”
Lục Kiêu lạnh nhạt nói, khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn khi quay đầu khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ. Trong lòng Tô Ngọc Kiều khó chịu nhưng rất nhanh bị cô đè xuống cũng quay mặt đi.
Lục Kiêu im lặng một lúc mới nói tiếp:
“Anh đi gọi Tiểu Bảo dậy.”
Nói xong xoay người rời đi. Bên ngoài trời vẫn đang mưa, từ hôm qua đã không ngừng, lúc này còn muốn to hơn.
Trong nhà chỉ có một chiếc áo mưa tối hôm qua Lục Kiêu mặc về, anh khoác lên người mẹ con Tô Ngọc Kiều, dầm mưa đưa cô tới đoàn bộ. Lúc đi tới cửa phòng làm việc, Tô Ngọc Kiều rũ mắt nhìn chằm chằm vạt áo nhỏ giọt của anh một lúc lâu, cuối cùng vẫn yên lặng dời tầm mắt. Tay cầm chìa khóa của Lục Kiêu dừng lại giữa không trung, sau vài lần giằng co trong lòng, đột nhiên quay đầu, giọng điệu khẩn cầu:
“Kiều Kiều, chúng ta nói chuyện thêm được không?”
Tô Ngọc Kiều do dự hai giây, Lục Kiêu lại như nắm được cơ hội nói: “Chỉ vài câu thôi, nếu nghe xong em vẫn muốn về, anh nhất định sẽ đích thân đưa em về.”
“Anh muốn nói cái gì?”
Tô Ngọc Kiều đè ép vẫn không nhịn được ngẩng đầu hỏi. Lục Kiêu lại hít sâu một hơi, cúi đầu tới gần cô nói:
“Đến văn phòng bên cạnh rồi nói chuyện.”