Không chờ Tưởng Thiên làm gì, nhân viên công tác xung quanh đã sôi nổi bàn luận.
“Tôi đã nói mà….. quả nhiên đến.”
“Lúc trước tôi đã từng thấy, tường đông gì đó, rất bá đạo!”
“Nhưng cô ấy ở đoàn phim cũng không có thể hiện gì…..”
“Hiện tại chuyện này cũng nhiều, nữ minh tinh nào mà không có kim chủ…. cạnh tranh khốc liệt….”
Sắc mặt Tưởng Thiên lạnh xuống, đứng tại chỗ muốn mắng người, muốn ném bó hoa này đi nhưng nàng biết hành động này rất ngốc.
Nhưng nếu nhận không phải chứng minh giữa nàng và Thẩm Tích Chu là quan hệ đó sao?
Nên làm sao bây giờ! Thẩm Tích Chu chết tiệt, có nghe thấy không, đồ chết tiệt!
Đúng lúc này, một giọng nói truyền vào tai Tưởng Thiên: “Cậu ta vì chúc mừng đoàn phim đóng máy mà có tâm như vậy, đồ đặt bên này đi.”
Thẩm Tích Nhược đứng lên, cong môi cười như không cười.
Nhân viên tiệm hoa vốn muốn nói vài câu vì Thẩm Tích Chu đã bảo hắn phải trực tiếp đưa cho Tưởng Thiên.
Nhưng khi hắn nhìn Thẩm Tích Nhược, lập tức sợ đến run người, đưa hoa và quà đến cho cô, xoay người chạy như bay.
Thẩm Tích Nhược đặt hoa lên bàn, nói với mọi người: “Gần đây, tôi và em tôi có vài chuyện, cậu ta đưa hoa đến muốn chúc mừng cho hạng mục của tôi lại không muốn trực tiếp viết tên tôi, thật sự có chút ngạo kiều.”
Tất cả nhân viên công tác đều im lặng, không ai dám lên tiếng, chỉ đành mỉm cười.
Nếu Thẩm tổng đã nói vậy thì chính là việc nhà của Thẩm gia, thật sự phủi sạch quan hệ với Tưởng Thiên.
Thẩm Tích Nhược nhìn mọi người, cười nói: “Giải trí Khuynh Thành chúng ta đối xử với các nhân viên trung tâm rất tốt, nhưng nếu có người không thích tiêu chí của chúng tôi, vậy thì có thể rời đi.”
Lời này là uy hiếp rõ ràng, những nhân viên vừa rồi còn lắm miệng bàn luận, lập tức sợ hãi cúi đầu, vờ không tồn tại, cũng không dám nói lung tung.
Thấy mọi người yên lặng, Thẩm Tích Nhược đưa mắt ra hiệu với Chúc Ngư.
Chúc Ngư cầm ly, bắt đầu kính rượu mọi người để khuấy động bầu không khí.
Thẩm Tích Nhược cười đứng lên, gật đầu nói với Chúc Ngư: “Tôi đi vệ sinh chút.”
Cô nhìn thẳng, không nhìn Tưởng Thiên, đi lướt qua nàng.
Tưởng Thiên trông mong nhìn dáng yểu điệu của cô rời khỏi phòng, không biết đối phương có ý gì.
Nàng có nên đi theo sau hỏi không?
Nhưng người ta lại không ra hiệu để mình ra theo…..
Hơn nữa lúc này mình cũng ra chẳng phải giấu đầu lòi đuôi sao…..
Rối rắm mãi, Thẩm Tích Nhược cũng trở lại, tốc độ nhanh chóng, Tưởng Thiên muốn đưa mắt ra hiệu với Thẩm Tích Nhược nhưng mắt nàng muốn giật gân, Thẩm Tích Nhược vẫn không nhìn về phía nàng, biểu hiện tựa như bạn bè bình thường.
Mọi người lo lắng tiếp tục ăn.
Tưởng Thiên mê mang, ăn thật nhiều thịt, bụng của nàng cũng phồng lên.
Khi gần hết tiệc, lại có người phục vụ mở cửa, biểu cảm kinh ngạc cảm thán nói: “Lại có người đưa hoa đến cho cô Tưởng Thiên!”
Tưởng Thiên:……….Chị gái à, vẻ mặt hóng hớt của chị quá rõ ràng rồi!
Phía sau là một nam nhân trẻ tuổi mặc tây trang, tay ôm một bó hoa trắng thật lớn, bên trên còn có túi quà của nhãn hiệu cao cấp của Châu Âu.
“Oa! Trong một đêm lại có hai người đến đưa hoa!”
“Tưởng Thiên thật lợi hại!”
Mọi người cũng không dám nghị luận điều gì, vỗ tay rồi thôi.
Tưởng Thiên nhìn hoa, trầm tư.
Đây không phải là hoa bách hợp sao?
Nhìn bó bách hợp trong tay Tưởng Thiên, lại nhìn hoa hồng đỏ bên cạnh Thẩm Tích Nhược, mọi người đều cảm thấy hoa hồng đỏ diễm tục rất khó có thể đập vào mắt.
“Mở xem quà bên trong là gì đi!”
“Hiệu này tôi đã từng thấy trên tạp chí, nữ hoàng Anh cũng có dùng!”
“Nhìn cao cấp thật, hộp thôi cũng thấy đẹp….”
Tưởng Thiên mở hộp quà ra, bên trong là một kim cài áo hình thú một sừng.
Ánh sáng lóa mắt, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Tích Nhược.
Cách một đám đông, ánh mắt hai người chạm nhau, đều thấy được cảm xúc trong mắt đối phương.
Của Tưởng Thiên là cảm ơn và vui vẻ, của Thẩm Tích Nhược lại là trân trọng và thương tiếc.
“Đây không phải là kim cài áo phiên bản giới hạn sao? Nghe nói nhà thiết kế làm cho người yêu của mình, không phát hành bản quốc tế, trong nước vốn không mua được….”
“Vậy khẳng định có người ra nước ngoài mua lại mang về đây! Quà tặng như vậy cũng thật có tâm!”
“Cũng không biết người tặng quà chuẩn bị bao lâu, so với cái này, món quà vừa rồi cũng không thú vị.”
“Đúng vậy, nếu so sánh thì cái này có tâm ý hơn cái kia.”
Quà Thẩm Tích Chu đưa đến cũng bị Thẩm Tích Nhược hủy đi, chỉ là một bộ mỹ phẩm dưỡng da của nhãn hiệu cao cấp, tuy rằng rất đắt nhưng cũng không khó mua.
Mọi người vừa bàn luận vừa trộm nhìn Thẩm Tích Nhược, thấy cô không nói gì, càng nghị luận vui vẻ hơn.
Con gái vốn thích những thứ này, đến tận lúc tàn tiệc, các nàng vẫn còn bàn luận về chuyện kim cài áo, chẳng hạn như nữ tinh minh nào mua được kim cài áo đến tham dự tiệc tối, hay những tin tức liên quan.
Tưởng Thiên nghe thấy cũng ngượng ngùng, sao những người này có thể so hạng tép riu như mình với các đại minh tinh?
“Thiên Thiên, cô đừng không tin, về sau, cô nhất định cũng sẽ là đại minh tinh! Chờ khi cô phát đạt rồi, nhất định đừng quên chúng tôi!”
Tưởng Thiên xấu hổ gật đầu.
Cơm nước xong, Tưởng Thiên cùng mọi người ra ngoài, lại trò chuyện vài câu với đạo diễn Chúc Ngư, sau đó thì tiễn mọi người.
Trịnh Dương đứng cạnh Tưởng Thiên, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta cùng bắt xe về nha?”
Tưởng Thiên nói: “Không được, mình còn có việc, cậu về trước đi.”
Trịnh Dương thoáng thất vọng, không nói gì, xoay người bắt xe rời đi.
Chờ khi không nhìn thấy bóng Trịnh Dương, Tưởng Thiên quay lại khách sạn, xuống bãi đỗ xe.
Thẩm Tích Nhược đang đứng ở đó chờ nàng.
Vừa rồi Tưởng Thiên đã nhắn tin cho Thẩm Tích Nhược, bảo chị chờ mình một chút, có chuyện muốn nói.
Lúc này, Thẩm Tích Nhược mặc váy dài đỏ rượu, tựa vào chiếc Maserati màu trắng của mình, dáng người yểu điệu, gương mặt minh diễm.
Đậm chất mỹ nhân.
Tưởng Thiên hít sâu một hơi, ôm lấy bó bách hợp lớn kia, trên tay cầm quà, đi đến trước mặt Thẩm Tích Nhược, xấu hổ cười.
Thẩm Tích Nhược mở cửa xe, cho hoa vào xe, nói với Tưởng Thiên: “Lên xe đi, chị đưa em về ký túc xá.”
Tưởng Thiên không từ chối, ngồi vào xe, ánh mắt phức tạp: “Em có vài lời muốn nói với chị.”
Thẩm Tích Nhược đóng cửa xe, nổ máy: “Em nói đi.”
Xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe, đèn đường sáng lập lòe chiếu lên gương mặt kiều diễm của Thẩm Tích Nhược.
Tưởng Thiên nhìn mặt cô, không biết nên nói thế nào.
Một lúc lâu, nàng hít sâu một hơi nói: “Hoa và quà là chị đưa sao?”
Thẩm Tích Nhược gật đầu: “Đúng vậy.”
Tưởng Thiên lấy đủ dũng khí hỏi: “Vậy….chị có ý gì?”
Thẩm Tích Nhược cong môi, mắt vẫn nhìn trước: “Muốn làm em vui.”
Tưởng Thiên yên lặng không nói gì nhìn tay Thẩm Tích Nhược lái xe.
Đôi tay cong cong dài dài kia thật đẹp.
Nàng nhớ đến ở khách sạn đã từng thấy đôi tay này.
Khi đó, đôi tay này cũng không quen thuộc như hiện tại mà là một đôi tay xa lạ.
Cũng không biết từ khi nào, người này, đôi tay này đã biết thành hình ảnh nàng thường xuyên thấy.
Luôn là người ở cạnh mình, luôn thầm lặng chăm sóc mình, bảo vệ mình.
Tưởng Thiên rất mê mang, nàng cũng không biết nên nói gì, đành im lặng vươn tay kéo tay Thẩm Tích Nhược.
Nàng kéo tay Thẩm Tích Nhược, quơ quơ: “Chị đối tốt với em như vậy, em rất áp lực, chị đưa kim cài áo cho em, em có thể không nhận không?”
Thẩm Tích Nhược kinh ngạc nhìn nàng, giảm tốc lại, ôn nhu hỏi: “Vì sao không nhận? Không thích sao?”
Tưởng Thiên cảm thấy lời này rất khó nói nhưng hiện tại nàng không nói, về sau có thể sẽ không thể nói ra.
Nàng mở to mắt, nói: “Em cảm thấy như vậy rất giống bị bao dưỡng, em không muốn như vậy!”
Xe đột nhiên dừng lại ven đường.
Tưởng Thiên sợ đến mức ôm lấy Thẩm Tích Nhược, như koala bám trên người chị.
Nàng không dám nhìn Thẩm Tích Nhược nhưng dựa vào thân thể, nàng có thể cảm nhận được uy thế đối phương tỏa ra.
Thẩm Tích Nhược nhất định rất không vui…. Lời này dù nói với mình hay Thẩm Tích Nhược đều nhất định sẽ gây tổn thương.
Nhưng đây thật sự là những lời nàng muốn nói.
Nàng không thể tự an ủi mình rằng Thẩm Tích Nhược đưa lễ vật cho mình không liên quan đến đêm kia.
Nàng cũng không thể vì Thẩm Tích Nhược và Thẩm Tích Chu khác nhau mà cho rằng mình có thể thoải mái nhận quà của Thẩm Tích Nhược.
Nàng không thể tiếp thu được, tuy rằng ngày thường nàng thường trêu đùa, thậm chí nghĩ nếu xảy ra chuyện như đêm đó cũng không sao.
Nhưng trong lòng nàng không muốn loại giao dịch này, chỉ cần là giao dịch nàng sẽ không muốn, nàng cảm thấy mình không phải người dùng thân thể để giao dịch.
Nàng cũng không cho rằng, Thẩm Tích Nhược là người như vậy.
Cho nên, nàng muốn nói rõ, muốn Thẩm Tích Nhược hiểu được ý mình.
“Thẩm tổng……….” Tưởng Thiên yếu ớt ngồi dậy, về lại chỗ ngồi của mình, nhìn Thẩm Tích Nhược.
“Gọi tên chị.” Thẩm Tích Nhược trầm giọng nói, giọng trầm thấp khiến Tưởng Thiên kinh ngạc.
“Tích Nhược, chị đừng giận mà…..” Tưởng Thiên rụt rè nói.
“Chị hiểu ý em, về sau chị sẽ chú ý.” Thẩm Tích Nhược nói.
Tưởng Thiên cả người chợt lạnh.
Nàng chưa từng nghe Thẩm Tích Nhược nói bằng giọng như vậy, giọng lạnh băng đầy xa cách và đạm mạc.
Tựa như đang nói với người hợp tác.
Đột nhiên, quan hệ của hai người bị xa đến mức chỉ là bạn bè bình thường, thậm chí chỉ ở mức xã giao.
Thẩm Tích Nhược ngồi trên xe, hít sâu vài cái, mở máy: “Chị đưa em về ký túc xá.”
Tưởng Thiên thoáng nhìn điện thoại, ngạc nhiên nói: “Trễ thế này rồi sao, ký túc xá đã đóng cửa rồi…..”
Thẩm Tích Nhược dừng một chút, chân đạp lên chân ga, không đạp xuống.
Sau một lúc lâu, cô nói: “Vậy chị giúp em đặt phòng khách sạn.”
Tưởng Thiên ngây người.
“Em trả tiền phòng.”
Tưởng Thiên bị giọng lạnh băng của chị là cả người run lên.
Thẩm Tích Nhược chuẩn bị lái xe.
Tưởng Thiên bỗng bắt lấy tay chị, đột nhiên nhướng người, hôn lên má chị một cái: “Đừng giận mà, em thật sự không có ý đó.”
Nụ hôn mềm mại, ẩm ướt dừng trên má tựa như cánh bướm nhẹ nhàng phất qua.