Thẩm Tích Nhược chớp mắt như không thể tin được, tay chạm vào má.
Nhưng cũng không thật sự chạm vào, giữ khoảng cách một chút, sững sờ ở đó.
Tưởng Thiên cũng sửng sốt.
Nàng không biết vì sao mình lại làm như vậy, làm vậy tựa như đang làm nũng với người yêu………
Trời biết Tưởng Thiên nàng thật sự chỉ xem Thẩm Tích Nhược là bạn, dù có chỗ nào đó không đúng lắm……..
Nhưng hiện tại, việc cấp bách là giải thích rõ với Thẩm Tích Nhược rằng mình thật sự không có ý kia.
Vừa nói mình không muốn bị bao dưỡng xong, kết quả lập tức chủ động đi hôn người ta, này thật sự không thể nói nổi.
“Tích Nhược, em không phải…….em không phải có ý kia, vừa rồi, chỉ là ngoài ý muốn, haha, ngoài ý muốn.”
Tưởng Thiên lấy mu bàn tay che mặt, vì gương mặt đỏ ửng nên cần mu bàn tay giúp nó hạ nhiệt.
Đồng thời nàng cũng không dám nhìn biểu cảm lúc này của Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược không biết sao lại thế này, một lúc lâu sau vẫn chưa trả lời, thời gian lâu đến mức Tưởng Thiên muốn buông tay, nhìn trộm chị.
Đến khi nàng không kìm nén được, giọng Thẩm Tích Nhược vang lên: “Chuyện này cũng có lúc không phải cố ý sao?”
Tưởng Thiên bị hỏi cứng họng.
Nàng thật sự không giải thích được, chuyện này……. chuyện này thật sự khẳng định là cố ý.
Nếu trong lòng không nghĩ đến, sao có thể theo bản năng làm như vậy?
Nàng cười gượng nói: “……Thật ra khi em đùa với bạn thân, cũng sẽ thường xuyên hôn một chút, xoa một chút.”
Nhưng Tưởng Thiên biết mình đang liều mạng nói dối, vì nàng là cong, nàng từng bị người khác hôn mặt, nhưng đây là lần đầu tiên bản thân hôn mặt người khác.
“Sao? Là bạn thân nào?” Thẩm Tích Nhược dịch nửa người, nhìn nàng.
Đôi mắt ngăm đen tựa như ấp ủ gió lốc mang theo tình cảm mênh mông mãnh liệt.
Tưởng Thiên không dám nhìn những tình cảm không biết tên này, chỉ cúi đầu, ngập ngừng nói: “Người bạn kia cũng không…… khi đó còn đi học, từng có này nọ……nhưng này cũng không quan trọng……”
Đột nhiên Thẩm Tích Nhược tắt máy, trong xe bỗng yên tĩnh lại.
Trực giác nói cho Tưởng Thiên biết tiếp theo sẽ xảy ra đại sự, nàng vội vàng theo bản năng thẳng lưng, ngồi thẳng.
Thẩm Tích Nhược trầm giọng hít thở, bên trong xe từ như ấp ủ một đợt gió lốc.
Tưởng Thiên lo lắng đề phòng nhìn sườn mặt cô, lại không nhìn ra bất kỳ điều gì.
Thời khắc chờ bị tuyên án luôn là khoảnh khắc khó khăn nhất.
Trái tim Tưởng Thiên từ nãy đến giờ vẫn không ngừng đập mạnh, bắt đầu có xu hướng nhảy lên cổ họng, nàng không dám động, tiếng tim đập dần chậm lại.
“Chị không rõ ý em lắm. Nhưng chị muốn nói với em Thẩm Tích Nhược chị chưa từng xem em là…….đối tượng bao dưỡng.”
Tim Tưởng Thiên chợt thả lòng, nàng cảm giác lưng mình toàn mồ hôi lạnh.
Lúc nãy, nàng thật sự sợ nghe Thẩm Tích Nhược nói “chúng ta không phải bạn”.
Loại quan hệ này có chút vi diệu, dù tiến một bước hay lùi một bước đều vô cùng vi diệu.
Vì thế nàng liên tục gật đầu, nói: “Đúng đúng đúng, ý em là như vậy. Em cảm thấy chúng ta là bạn, chị không cần phải luôn tặng quà cho em đúng không, giữa tình bạn không cần tặng quà…….”
Thẩm Tích Nhược ngắt lời nàng, khóe môi hơi cong, trong mắt không có ý cười: “Nhưng chị tặng quà cho em, không phải vì em, mà là vì chị vui.”
Tưởng Thiên sửng sốt: “Sao?”
Đáp án này nàng thật sự không nghĩ đến.
Ấn tượng của nàng về Thẩm Tích Nhược là nho nhã lễ độ, không giống như bây giờ, đột nhiên trở nên bá đạo.
“Chị vui cái gì?” Tưởng Thiên vô cùng thắc mắc hỏi.
“Chị không có nhiều bạn, em là người chị rất coi trọng, việc chị tặng quà cho bạn mình không liên quan đến việc em có thích hay không. Chị đưa, em chỉ cần nhận là được.”
Thẩm Tích Nhược nói xong, sau đó, đưa tay nắm tay Tưởng Thiên, nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay nàng.
Tưởng Thiên cảm thấy lỗ chân lông của mu bàn tay đều đang run rẩy.
Đầu ngón tay của Thẩm Tích Nhược lướt qua mu bàn tay nàng, nàng mê mang ngước mắt, nhìn nữ nhẫn bỗng trở nên xa lạ này.
Nữ nhân bá đạo cường thế, vô cùng có quyền này đến tận bây giờ vẫn luôn mang mặt nạ trước Tưởng Thiên. Cô không phải một con mèo dịu ngoan, cô là mãnh thú. Cô vốn tính tạm thời buông tha cho Tưởng Thiên. Nhưng cái hôn kia của nàng làm cô hoàn toàn thay đổi chủ ý. Một Tưởng Thiên điềm mỹ ôn nhu như này, cô nhất định phải có được!
Thẩm Tích Nhược ái muội sờ tay Tưởng Thiên, khóe môi cong lên, cười phong tình vạn chủng với Tưởng Thiên: “Đến nhà chị ngủ đi.”
Tưởng Thiên bị nụ cười của cô làm cho hoa mắt: “………..Sao? Không phải đi khách sạn sao?”
Thẩm Tích Nhược cười nói: “Khách sạn nào thoải mái bằng nhà.”
Vì thế khi Tưởng Thiên không thể hiểu được đã bị Thẩm Tích Nhược lái xe đưa đến Thẩm gia.
Nàng từng đến đây một lần, nó cũng ghi nhớ vân tay của nàng, vô cùng thông minh!
Nàng nhìn xung quanh, phát hiện trong nhà vẫn là bài trí nửa tháng trước, bật thốt hỏi: “Chị luôn không ở đây sao?”
Thẩm Tích Nhược thành thạo treo túi, áo khoác của Tưởng Thiên lên giá treo đồ, xoay người nói: “Đúng vậy.”
Tưởng Thiên lại hỏi: “Vậy bình thường chị ở đâu?”
Thẩm Tích Nhược: “Văn phòng trong công ty có giường.”
Tưởng Thiên đồng tình nhìn cô, thầm nghĩ đại lão cũng không dễ dàng, làm sếp lớn càng không dễ, mỗi ngày ngủ trong văn phòng, có nhà không thể về……..
“Về nhà chỉ có một mình cũng không vui.” Thẩm Tích Nhược lại nói.
Nội tâm Tưởng Thiên: Lời này của chị, em không thể tiếp.
Hai người rửa mặt xong, Thẩm Tích Nhược cong môi, cười nhìn Tưởng Thiên: “Đêm nay còn muốn ngủ phòng chính không?”
Trong lòng Tưởng Thiên có chút động tâm, lại có chút chờ mong khó hình dung, nhưng nghĩ đến tình cảnh trong xe tối nay, nàng thật sự không dám nghĩ nhiều.
Nàng cảm giác tối nay Thẩm Tích Nhược hơi đáng sợ.
Thẩm Tích Nhược thấy nàng không trả lời, cười nói: “Em vẫn ngủ phòng ngủ chính đi, lần trước em ngủ mọi thứ còn chưa đổi, nhưng dì đã đến hút bụi rồi.”
Tưởng Thiên rầu rĩ đáp: “Ừ.”
Nàng xoay người đi vào phòng ngủ chính, cảm thấy trong lòng vẫn không kiên định.
Chờ đến khi vào phòng ngủ, nàng tắt đèn, nhẹ nhàng khép cửa lại, nàng cũng không biết vì sao mình lại làm vậy.
Khi nằm trong chăn, trong đầu nàng có ngàn vạn suy nghĩ, nghĩ đến biểu cảm cùng ngữ khí vừa rồi của Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược sau khi bị nàng hôn, biểu cảm bỗng có chút đáng sợ….
Có lẽ đây là bá tổng, tuy là nữ phụ nhưng vẫn là bá tổng.
Không bao lâu sau, Tưởng Thiên mang theo những suy nghĩ ngổn ngang chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ vì tiêu hao nhiều tinh lực, sáng hôm sau, Tưởng Thiên ngủ đến 10 giờ mới duỗi eo lười tỉnh giấc.
Nghĩ đến phim đã đóng máy, hôm nay nàng không cần đi làm, trong lòng lập tức vui vẻ, chỉ muốn nằm ngủ nướng trên chiếc giường mềm như bông thôi.
Chuyện đầu tiên sau khi tỉnh dậy cần làm chính là gì?
Chính là chơi điện thoại!
Tưởng Thiên cầm điện thoại lướt Weibo, nhìn thấy hình tuyên truyền đóng máy của đoàn phim.
Đăng ảnh hậu trường và ảnh ngoài lề. Bên ảnh ngoài lề, Tưởng Thiên ôm hoa bách hợp, tươi cười xán lạn.
Weibo của đoàn phim: “Nữ chính Tưởng Thiên nhận được hoa và quà từ fans thần bí, rất vui vẻ, cũng rất cảm động.”
Tưởng Thiên dùng Weibo của mình chuyển phát, suy nghĩ một chút, ghi: “Cảm ơn mọi người đã yêu thương, gặp nhau ở Thân Mật Của Em là sự may mắn của tôi.”
Nàng viết xong, cẩn thận kiểm tra lỗi chính tả, lúc này mới đăng.
Weibo nàng vừa đăng, lập tức có vài bình luận, hài lòng nhìn các fans thảo luận một chút, nàng yên tâm chơi cái khác.
Không bao lâu sao, người đại diện Lý Hồng, đã gửi một hình chụp cho nàng: “Em quen cô ta sao?”
Ảnh chụp là nick của Tô Hương Tuyết đã chuyển phát Weibo Tưởng Thiên.
Tô Hương Tuyết V: “May mắn gặp qua Tưởng Thiên, Thiên Thiên là một người rất hoàn mỹ. Mong chờ biểu hiện xuất sắc của em trong phim.”
Tô Hương Tuyết là một đại hoa đán nổi danh trong giới giải trí, nhưng là trong mảng phim truyền hình, vẫn còn cách xa với mảng điện ảnh.
Nhìn như nàng đang khen Tưởng Thiên.
Nhưng Tưởng Thiên lại có cảm giác nói không nên lời.
Nàng nhắn lại: “Mặc kệ cô ta, em không biết cô ta.”
Lý Hồng nhắn về icon OK, cũng không hỏi nhiều, chỉ gửi đến ba kịch bản: “Em chọn một cái đi.”
Tưởng Thiên nhìn ba kịch bản, bỗng có một cái khiến nàng cảm thấy quen mắt.
Hình như là……một bộ phim có kinh phí thấp, Tô Hương Tuyết nhờ phim này mà nổi lên, trở thành chướng ngại lớn của nữ chính.
Sáng sớm đã gặp Tô Hương Tuyết, tâm trạng nàng không tốt lắm…..
Như vậy hiện tại mình vừa lúc có thể cạnh tranh vị trí nữ chính với Tô Hương Tuyết.
Ai bảo Tô Hương Tuyết giả mù sa mưa chuyển phát Weibo của mình? Ai mà không biết, trong lòng Tô Hương Tuyết thầm mắng Tưởng Thiên bao nhiêu lần rồi.
Chỉ bằng việc nam chính tự đưa hoa cho Tưởng Thiên, cũng đủ khiến Tô Hương Tuyết chua đến mười ngày, vị nữ phụ độc ác này là dạng vô cùng ghen tị trong các tiểu thuyết.
Tưởng Thiên nhắn cho Lý Hồng: “Em chọn bộ Lang Hành Biển Cát.”
Lý Hồng: “Điều kiện gian khổ, phải đến Tây Bắc đóng, em chịu được?”
Tưởng Thiên: “Chịu được!”
Lý Hồng: “icon OK.”
Người lợi hại luôn làm việc dứt khoát, lưu loát như vậy!
Tưởng Thiên duỗi người, tâm tình bị Tô Hương Tuyết phá hỏng cũng tốt lên. Nàng biết, nàng ra tay cạnh tranh kịch bản này nhất định sẽ lấy được.
Nguyên nhân vì trong tiểu thuyết, đạo diễn phim này ngỏ lời với Tưởng Thiên đầu tiên, sau khi bị nàng từ chối mới đến tìm người có phong cách tương tự là Tô Hương Tuyết.
Một khi đã như vậy, này còn không phải chuyện nắm chắc sao?
“Trời sáng rồi! Ôm mặt trời! Để bản thân tràn ngập ánh mặt trời!”
Tưởng Thiên tập một bài aerobics đơn giản trong phòng, nhỏ giọng cổ vũ bản thân.
Bỗng có người mở cửa phòng nàng.
Tưởng Thiên đang đứng nhảy nhót trên giường sợ đến mức đứng không vững, trượt chân ngã xuống đất.
“A……đau quá đau quá!”
“Em có sao không?”
Người đứng ngoài cửa chạy đến, đưa tay sờ soạng xương Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên bị cô sờ mất tự nhiên, vốn mông chỉ hơi đau, cũng không còn cảm thấy đau, chỉ còn thấy xấu hổ.
Thẩm Tích Nhược sờ xong, lúc này mới thở dài, kề tai nàng nói: “Chị đỡ em lên.”
Không đợi Tưởng Thiên phản ứng, Thẩm Tích Nhược đã đưa tay vòng qua lưng và đầu gối của nàng, ôm nàng lên.
Tưởng Thiên bị bắt dán sát vào lòng Thẩm Tích Nhược, cảm nhận tiếng tim đập mãnh liệt của chị.
Đôi mắt Thẩm Tích Nhược đen như vực sâu, động tác cực kỳ ôn nhu.
Tiếng tim đập thình thịch kia từng chút từng chút an ổn.
Tưởng Thiên nghe, bỗng có cảm giác an toàn khó tả, giống như nước ấm chảy toàn thân nàng.
Thẩm Tích Nhược ôm nàng đặt lên giường, thuận tay kéo chăn đắp cho nàng.
Tưởng Thiên cảm giác quanh mũi mình đều là mùi hương của Thẩm Tích Nhược, mùi lãnh hương như mùi gỗ rất dễ ngửi. Không biết cô dùng nước hoa hiệu nào, thật dễ ngửi. Về sau nên hỏi tên hiệu để mình cũng thử xem….
Đang suy nghĩ thì nàng nghe giọng ôn nhu của Thẩm Tích Nhược hỏi: “Em bị thương ở đâu?”
Tưởng Thiên vẫn còn chìm trong suy nghĩ của mình, theo bản năng nói: “Mông……”
Nói xong lập tức giơ tay muốn che miệng mình lại hoặc là che tai Thẩm Tích Nhược lại. Nhưng dù thế nào thì lời đã thốt ra không thể nuốt lại…..
Thẩm Tích Nhược nghe thấy, trầm mặc thật lâu.
Tưởng Thiên cố gắng cứu vãn nói: “Không sao, em không sao, chị không cần xem……”
Thẩm Tích Nhược im lặng đứng ở mép giường không động như không nghe thấy lời nàng.
Mặt Tưởng Thiên dần hồng lên, lúc này mông thật sự đang nóng vì đau nhưng nàng cảm thấy mặt mình còn nóng hơn.
Này là cái gì với cái gì vậy! Vì sao mình đã bị thương mà còn xấu hổ như vậy!
“Cởi ra.” Giọng thanh lãnh của Thẩm Tích Nhược truyền đến.
“Sao?” Tưởng Thiên cho rằng mình nghe nhầm, hỏi lại.
“Chị nói, cởi quần ra, chị kiểm tra giúp em.” Thẩm Tích Nhược nhìn chằm chằm mông nàng.
Mặt Tưởng Thiên đỏ ửng lên, nàng chậm rãi đưa tay cầm lưng quần, lại chậm chạp không động.
Đến khi Thẩm Tích Nhược nhướng mày, tà ác cười nói: “Sao? Còn muốn chị đến giúp sao?”
Tưởng Thiên: “…………” Thật giống ác bá cường đoạt dân nữ.
Sau đó nghe thấy ác bá Thẩm Tích Nhược nói: “Vậy cũng được, dù sao chỗ nào của em mà chị chưa nhìn thấy.”
Ngón tay mảnh khảnh của cô mềm mại, nhẹ nhàng duỗi đến.