Mấy ngày sau, Thường Tề Tinh trở về nhà, nghênh đón y là một bàn đầy ắp những món ăn phong phú.
Dù sao Đào Lệ mỗi ngày đều tính toán cẩn thận, tiền bạc được sử dụng một cách chính xác, tuyệt đối không xài trước trả sau, càng không bao giờ xuống bếp.
Đào Lệ giải thích: “Ta cố tình học đó.”
Thường Tề Tinh ngạc nhiên, khẽ nói: “Ngươi không cần phải làm như vậy.”
Đào Lệ đã quen với sự xa cách của Thường Tề Tinh, cũng không phản bác mà tự cầm bát đũa ăn một mình.
Thường Tề Tinh cũng quen với tính cách của Đào Lệ, y bắt đầu ăn.
Kết quả, tối hôm đó hai người đều bị ngộ độc.
Thường Tề Tinh đang ngủ thì cảm thấy bụng đau quặn, dạ dày thì buồn nôn.
Y mơ màng tỉnh dậy, thấy Đào Lệ nằm bên cạnh đã toát mồ hôi, mặt mày tái nhợt.
Thường Tề Tinh đột nhiên nhận ra không ổn, muốn lao ra ngoài gọi người nhưng phát hiện tay chân đều mềm nhũn, y lăn xuống giường, bò ra ngoài từng chút từng chút một.
Theo lời kể của đại nương nhà bên bị Thường Tề Tinh gõ cửa lúc giữa đêm, khi y bò đến cửa nhà bà, y chỉ còn nửa cái mạng.
Câu đầu tiên y nói khi thấy bà là: “Cứu thê tử của ta.”
Đại phu chẩn đoán hai người bị ngộ độc thức ăn do ăn phải nguyên liệu không sạch, may mà Thường Tề Tinh kịp thời kếu cứu, nếu không chỉ sợ cả hai đã sớm hồn về cõi âm.
Đào Lệ hiểm hóc giữ lại được mạng sống, khi đại nương nhà bên mang cháo đến cho nàng, bà không ngớt lời khen Thường Tề Tinh, nói chưa từng thấy nam nhân nào tình sâu nghĩa nặng như vậy, còn khen Đào Lệ có phúc.
Đào Lệ yên lặng nghe, trông có vẻ không cảm xúc.
Sau đó, Đào Lệ xin lỗi Thường Tề Tinh, nói rằng mình quá chú tâm vào việc nghiên cứu hương vị, đến nỗi không nhận ra thịt heo mua về không tươi.
Thường Tề Tinh dĩ nhiên không trách nàng, thậm chí còn nói nếu Đào Lệ thích, nàng vẫn có thể tiếp tục nấu ăn, bất kể nấu gì, y cũng có thể ăn hết.
Đào Lệ nghe xong thì cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, cũng không rõ trên mặt nàng có thật sự động lòng hay không.
Đúng là, những lời chiều chuộng sâu sắc như vậy, ai nghe thấy mà không động lòng?
Dù người đó có xa cách hay lạnh nhạt, cũng sẽ có lúc chìm đắm trong tình yêu, cam chịu trong hạnh phúc.
Đào Lệ không nấu ăn nữa, Thường Tề Tinh tạm thời giữ được mạng sống.
Nhưng Thường Tề Tinh không biết bị vận xui nào chiếu rọi, y bắt đầu gặp phải những tai nạn đẫm mau’.
Gần đây Thường Tề Tinh gặp toàn tai nạn, khi thì bị đánh vào đầu lúc đi trên đường, khi thì bị đẩy xuống sông lúc đi qua đám đông.
Những vận xui đó giống như của các đồng môn cùng phòng cuối cùng cũng giáng xuống đầu Thường Tề Tinh, như nhắc nhở y rằng đại hạn sắp đến, có người muốn lấy mạng y.
Hôm đó, khi Thường Tề Tinh đi kiểm tra kho lương thực, không biết ai đã đổ dầu lên thang, làm y không cẩn thận ngã cắm đầu vào thùng gạo.
Gạo như những cát sỏi nặng nề, lại giống như vũng bùn kéo y vào chỗ sâu hơn.
Thường Tề Tinh càng vùng vẫy càng lún sâu, rất nhanh, không khí trong lồng ngực y bị khí tấn công của gạo ép ra ngoài, sự giãy giụa của y cũng yếu dần…
May thay Đào Lệ kịp thời đến, khó khăn lắm mới nắm được tay Thường Tề Tinh, kéo y ra khỏi thùng gạo.
Mặt và người Thường Tề Tinh dính đầy gạo, y kinh hãi nhìn Đào Lệ với vẻ mặt không thể tin nổi.
Đào Lệ thở hổn hển, nàng đột nhiên tát mạnh vào mặt Thường Tề Tinh.
Thường Tề Tinh bị đánh đến choáng váng, lúc này y mới nhận ra Đào Lệ đang run rẩy, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt đầy sợ hãi.
Thường Tề Tinh mới sâu sắc nhận ra rằng, dù nữ nhân trước mặt có tính tình kỳ lạ đến đâu, dù nàng có vô tình vô nghĩa thế nào, tình cảm của nàng dành cho y đã khắc sâu vào tận xương tuỷ.
Yêu và hận không ngừng đan xen trong lòng Đào Lệ, đó mới là nguồn gốc cho mọi nỗi đau của nàng.
Sau sự cố ở kho lương thực, Thường Tề Tinh cuối cùng nhận ra bên ngoài quá nguy hiểm, y xin nghỉ phép, ở nhà tĩnh dưỡng.
Mối quan hệ của y và Đào Lệ vì cái tát đó mà thay đổi một cách kỳ lạ.
Thường Tề Tinh không biết từ đâu mang về một chồng sách toán học cũ nát làm Đào Lệ nhìn mà mắt sáng lên.
Nhưng những sách đó đa phần đều bị rách nát, có chỗ còn không đọc được chữ, Đào Lệ lại buồn bực.
Thường Tề Tinh nhìn Đào Lệ cúi đầu, y dịu dàng nói: “Chúng ta cùng phục hồi chúng, được không?”
Lúc này đôi mắt Đào Lệ mới bừng sáng.
Việc phục hồi sách toán học không phải là chuyện đơn giản, ngoài việc chép lại, còn phải bổ sung nội dung, điều này đòi hỏi họ phải tính toán và suy diễn nhiều lần.
Thường Tề Tinh và Đào Lệ cuối cùng hiếm khi ngồi lại yên tĩnh cùng nhau, hoàn thành một việc mà cả hai đều yêu thích.
Họ sẽ vui mừng khôn xiết khi giải được một bài toán, thậm chí ôm nhau đầy mãnh liệt, mặc dù sau khi tách ra cả hai đều có chút ngượng ngùng.
Họ cũng sẽ cãi nhau đỏ mặt tía tai vì một vấn đề, ai cũng không thèm để ý đến ai, cuối cùng đều vì tiếng kêu của bụng mà nhìn nhau, nhịn không được đều chê cười sự ấu trĩ của đối phương.
Cuối cùng, Thường Tề Tinh nấu một nồi cơm thơm phức, rồi đến quán rượu mua nửa cân rượu vàng và nửa cân thịt bò. Hai phu thê hiếm khi ngồi xuống, vừa ăn vừa cười nói vui vẻ.
Đào Lệ uống một ngụm rượu, mặt đã đỏ bừng.
Nàng tựa cằm vào tay, mắt ánh lên vẻ kiên định: “Thường Tề Tinh, ngươi rõ ràng rất thích toán học.”
Thường Tề Tinh ngẩn ngơ nhìn Đào Lệ, có lẽ không ngờ nàng lại nói điều này.
Đào Lệ hỏi: “Chỉ khi giải toán, mắt ngươi mới phát sáng, mặt ngươi mới có nụ cười.
“Năm đó ngươi đứng đầu bảng vào Quốc Tử Giám, ngươi muốn làm quan, khi đó ta mới nghĩ toán học với ngươi chẳng qua chỉ là bàn đạp. Ngươi rõ ràng rất thích, nhưng lại không bao giờ nói ra sự yêu thích đó, tại sao vậy?”
Thường Tề Tinh cười, y nhìn vào mắt Đào Lệ, nhẹ nhàng nói: “Ta rõ ràng rất thích, nhưng chưa bao giờ nói ra, không chỉ là toán học.”
Đào Lệ đón nhận ánh nhìn của Thường Tề Tinh, hai má như bừng lửa, nàng hỏi: “Còn gì nữa?”
Thường Tề Tinh cử động miệng, lại cười nhẹ, nhưng tiếng cười mang theo chút đắng cay khó tả.
Thường Tề Tinh nói: “Có vẻ ta chưa từng kể cho ngươi về quá khứ của ta?”
Thường Tề Tinh từ khi sinh ra đã cực kỳ nhạy bén với số học và toán học.
Khi những đứa trẻ khác còn đang học đếm bằng ngón chân, y đã có thể đi học tư thục, tranh trả lời câu hỏi của tiên sinh trước những học trò trưởng thành.
Vị tiên sinh ở làng khen y có năng khiếu, khuyến khích y tiếp tục học, tuyệt đối không được bỏ cuộc.
Thường Tề Tinh cũng cảm thấy mình có tài năng này, có lẽ có thể nhờ vào khả năng này mà tiến bước, thay đổi bản thân, thậm chí thay đổi vận mệnh của cả làng.
Nhưng, hắn xuất thân nơi làng nghèo, sở trường chỉ là toán học mà thôi.
Khi Thường Tề Tinh chen lấn, thi đỗ vào Quốc Tử Giám, mới nhận ra rằng đỉnh cao trong cuộc đời y chỉ là một khởi điểm không đáng kể.
Xuất thân của y và ngành học đã định sẵn rằng: dù y có giỏi tới đâu cũng chỉ có thể làm một quan lại nhỏ.
Những điều về việc thay đổi bản thân và vận mệnh cả làng chỉ là người si nói mộng mà thôi.
Khi y làm toán, ở trong những biển đề nghiêm ngặt nhưng đầy thú vị, y cứ tưởng đưa tay ra là có thể chạm vào những vì sao trên bầu trời, nhìn thấy vũ trụ bao la.
Nhưng đó chỉ là những ảo giác đẹp đẽ giả tạo để thỏa mãn tinh thần.
Bụng y vẫn đói, trong lòng vẫn còn sự bất mãn, trên đầu vẫn còn bị đè nặng bởi tầng tầng lớp lớp giai cấp tựa như những dãy núi.
Từ trước đến nay, y chưa từng thấy bầu trời.
Đào Lệ nhíu mày, không hiểu sao lại lo lắng, mặt nàng đỏ bừng, nàng loạng choạng đứng dậy kéo tay Thường Tề Tinh lôi ra sân.
Thường Tề Tinh lo nàng ngã, cẩn thận đỡ lấy, Đào Lệ lại nắm chặt tay y, chỉ vào bầu trời đầy sao, gấp gáp nói:
“Bầu trời ở ngay đó! Chỉ cần ngươi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy! Những đám mây che mắt ngươi, chỉ cần ngươi muốn gạt chúng ra là có thể gạt đi!”
“Nếu ngươi vẫn không thấy, không sao, ta có thể giúp ngươi, ta có thang, ta dẫn ngươi lên mái nhà, ta…”
Thường Tề Tinh đứng lặng, trong mắt ngoài Đào Lệ đang gấp gáp nói chuyện với y, còn có bầu trời đầy sao, còn có vũ trụ.
Sau đó, y nhận ra những gì Đào Lệ mô tả là những thứ mà đời này y không bao giờ với tới được.
Nhưng Đào Lệ sống động trước mắt, nhiệt độ từ cơ thể nàng nhắc nhở y rằng đó là điều mà mình có thể sở hữu.
Không ai có thể chống lại sức quyến rũ của sự sống.
Thường Tề Tinh khẽ dùng lực kéo Đào Lệ vào lòng, nâng khuôn mặt nàng lên, cúi đầu hôn sâu đắm.
Đào Lệ mất một lúc không biết phải phản ứng thế nào, nàng chỉ cảm thấy Thường Tề Tinh ôm nàng ngày càng chặt, ngày càng chặt.
Nụ hôn của Thường Tề Tinh tràn đầy nhiệt độ và sức mạnh, còn mang theo sự mãnh liệt và đam mê chưa từng có, như một ngọn núi lửa ngủ yên trăm năm đột nhiên bùng nổ trong một đêm.
Sự mãnh liệt và cháy bỏng của Thường Tề Tinh thiêu đốt cơ thể Đào Lệ, cũng thiêu đốt trái tim nàng.
Đào Lệ lúc này mới nhận ra cảm giác kỳ diệu khi môi răng gần gũi nhau là điều mà nàng không bao giờ có thể tính toán ra được.
Thường Tề Tinh quấn lấy lưỡi nàng, vô cùng quý trọng mà liếm láp, Đào Lệ chỉ có thể phát ra tiếng rên khẽ.
Thường Tề Tinh cười nhẹ, nhưng tiếng cười đó phập phồng liên tục, nghe như đang khóc.
Quả thật có thứ gì đó ấm áp ướt át thấm vào mặt nàng.
Đào Lệ cảm thấy kỳ lạ, nàng mở mắt cố gắng nhìn Thường Tề Tinh, phát hiện không biết từ lúc nào, nước mắt y đã rơi đầy mặt.
Thường Tề Tinh dừng lại nụ hôn sâu, chuyển sang hôn nhẹ từng chút một vào khóe miệng Đào Lệ, như thể không bao giờ hôn đủ.
Đào Lệ để mặc y hôn, nàng cũng cảm thấy không bao giờ đủ.
Giọng Thường Tề Tinh khàn khàn, không biết là đang khóc hay cười, nói: “Ta sẽ không nỡ.”
Đào Lệ suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì đừng buông, sẽ mãi mãi có được.”
Thường Tề Tinh ngẩn ra, như thể từ một giấc mộng dài bừng tỉnh.
Y kéo Đào Lệ đang dựa vào mình, chỉ trong chớp mắt lại trở thành Thường Tề Tinh lạnh nhạt bình thản.
Thường Tề Tinh nhìn vào mắt nàng, đôi mắt còn chưa tan hết dục vọng và lưu luyến của y nhìn thẳng đôi mắt của Đào Lệ.
Y nói: “Nàng biết rõ, không thể mà.”
Thường Tề Tinh tiếp tục nói: “Trong mắt nàng đã có vũ trụ hồng hoang, thiên địa ngân hà, tại sao phải dành cả đời ở bên một kẻ nhỏ bé như ta?”
Đào Lệ còn đang ngẩn ngơ, cơ thể đã lạnh ngắt, giữa mùa đông giá rét không có gió, nhưng nàng lại cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương.
Thường Tề Tinh hít sâu một hơi, y nói: “Đào Lệ, chúng ta hoà ly đi.”
Đào Lệ im lặng, lâu lắm không nói gì.
Thường Tề Tinh lại nói: “Trong mối quan hệ của chúng ta, nàng luôn cố gắng tìm cách hòa giải, nhưng trong toán học cũng có khái niệm vô nghiệm. Tất cả đều do nhân quả luận lý tạo thành, không liên quan đến con người, chúng ta không nên ép buộc.”
“Ta biết, những năm qua, nàng luôn muốn giải tỏa những khúc mắc trong lòng ta, muốn trở lại những ngày đầu, nhưng thời gian luôn tiến về phía trước, những sai lầm đã phạm phải trong quá khứ không bao giờ có thể sửa chữa.
“Ta không đáng để nàng lãng phí thời gian, nàng vốn không cần phải như vậy.”
Lâu lắm, Đào Lệ mới cười khẽ.
“Đúng vậy.”
Nàng trả lời đồng ý.
Cuối cùng, nàng nói với Thường Tề Tinh: hãy làm bất cứ điều gì ngươi muốn, Thường Tề Tinh.
Thường Tề Tinh ngạc nhiên nhìn Đào Lệ, như nghe nàng nói một điều hoang đường.
Nhưng khi hắn hiểu ra, y chỉ có thể gật đầu sâu, vân đạm phong khinh* mà đáp lại:
“Đa tạ.”
* Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.