Ta biết, trong bọc chỉ có một bộ quần áo để thay.
Hắn cùng người của nha môn đến U châu.
Hoàng đế triều Đại Ninh ngu ngốc vô đạo, cả ngày chỉ lo luyện đan cầu tiên, không màng chính sự, để mặc cho bọn hoạn quan lộng quyền, từ lâu đã khiến dân chúng oán thán.
Mấy năm nay, long thể của hoàng đế đã bị các loại “đan dược” bào mòn, con nối dõi lại ít ỏi, chỉ có một tiểu thái tử mới lên sáu, bị bọn thái giám dạy dỗ hư hỏng.
Hoạn quan ngoại thích can chính, khiến cho các vị hoàng thân quốc thích tự ý chiêu binh mãi mã, thừa cơ chiếm cứ địa phương.
Trong số các vị hoàng thân, An vương ở U châu, Sở vương ở Bình Châu, Tề vương ở Dự Nam, Thành Đô vương ở Lương Châu là có thế lực mạnh nhất.
À không, còn có Quảng Lăng vương đã ra khỏi ngũ phục, đất phong nhiều núi non hiểm trở, quân lính đông đảo, vũ khí thuốc s.ú.n.g đầy đủ.
An vương không phải là vị phiên vương xuất chúng nhất, nhưng hắn lại có huyết thống chính thống nhất, là con trai út của tiên đế Hồng Tông.
Bởi vậy, Chu Ngạn đã bán mình cho An vương phủ làm nô tài.
Hắn xưa nay là người có chủ kiến.
Một tháng sau khi hắn đến U châu, ta cũng đuổi theo.
Người Vũ Định, phủ trực thuộc Lệ Châu, vào phủ tháng ba, quả nhiên có một nội thị đổi tên thành Trường An.
Hắn nghe tin ta đến, từ trong phủ đi ra, mặc áo xanh, dáng người cao ráo, phong thái thiếu niên.
Đôi mắt vốn dĩ thờ ơ lãnh đạm, khi nhìn thấy ta, bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa giận dữ.
“Sao muội lại đến đây?! Ai cho muội đến!”
Ta ôm bọc đồ, rụt rè nhìn hắn: “Ta cầu xin Tô chưởng quầy tìm xe ngựa đưa ta đến đây.”
“A Ngạn ca ca, ta chỉ có mình huynh thôi, huynh ở đâu, Tần Kiệm ở đó.”
Hắn biết tính ta bướng bỉnh, ngốc nghếch, trước kia ở Chu gia, mỗi khi ta phạm lỗi, bá mẫu phạt quỳ ba canh giờ, ta sẽ quỳ đủ ba canh giờ.
Cho dù sau đó Lý ma ma có kéo ta dậy, ta vẫn khăng khăng nói chưa đủ giờ.
Bá mẫu không cho ta ăn cơm tối, cơm canh Lý ma ma bưng đến, để đến ngày hôm sau vẫn còn nguyên.
Vì thế, Chu bá mẫu thường nói: “Không ngờ con bê con này lại là một con bò nhỏ cứng đầu, còn cứng đầu hơn cả A Ngạn.”
Chu Ngạn thỉnh thoảng nghe thấy, liền cười khẩy một tiếng: “Vừa ngốc vừa đần.”
Bốn năm ở Chu gia, hắn rất rõ ràng sự cứng đầu của ta.
Bởi vậy, hắn im lặng, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Tần Kiệm, đây là con đường muội tự mình lựa chọn, đừng hối hận.”
Sau đó, hắn nắm tay ta bước vào An vương phủ.
An vương phủ thật lớn, nguy nga tráng lệ, mái hiên cao vút, chạm khắc tinh xảo.
Ta cũng đổi tên, gọi là Xuân Hoa.
Tôn ma ma quản sự thường nói: “Tiểu Xuân Hoa, cúi đầu xuống, đừng có nhìn thẳng vào người khác, ngươi có thể ở lại An vương phủ là không dễ dàng gì đâu, nếu không phải ca ca ngươi cầu xin Ngô công công, Ngô công công từ bi, thì lão thân sẽ không bao giờ nhận ngươi vào đây.”
Ta biết, bà ấy chê ta ngốc, không đủ lanh lợi.
Nhưng ta cảm thấy mình cũng có chút đầu óc, ta biết Ngô công công không phải người tốt bụng như vậy.
Chu Ngạn, à không, Trường An đã đưa hết bổng lộc một tháng của mình cho Ngô công công, thiếu niên vốn kiêu ngạo bất khuất, cúi gằm mặt xuống, trên mặt thể hiện nụ cười lấy lòng.
Hắn còn hứa sau này, bổng lộc của hai huynh muội chúng ta, sẽ trích một phần dâng cho Ngô công công.
Ngô công công là thái giám được sủng ái nhất bên cạnh An vương.
Ta vào An vương phủ, bị đưa đến một góc khuất ở hậu viện, không thấy ánh mặt trời, cũng không gặp được Trường An.
Vương phủ quy củ nghiêm ngặt, không khí ngột ngạt, cả ngày ta cùng một đám tỷ tỷ vùi đầu giặt giũ, không được rảnh rỗi nửa bước.
Ta luôn cúi gằm mặt xuống, bởi vì Giang ma ma cũng nghiêm khắc như Tôn ma ma, ai dám lười biếng trốn việc, gây chuyện thị phi, sẽ bị đánh đòn.
Chỉ khi nào bọn họ không có mặt, các tỷ tỷ mới dám lén lút nghỉ ngơi một chút, buôn chuyện phiếm.
Chủ đề muôn hình vạn trạng.
Thái phi nương nương lại ốm rồi, vương gia hiếu thuận, cho người về kinh thành mời danh y.
Vương phi xuất thân thế gia, tính tình nghiêm nghị, coi trọng quy củ, nhưng cũng có khí độ của tiểu thư khuê các, chỉ cần là nữ nhân vương gia thích, nàng ấy đều bằng lòng tiếp nhận.
Như phu nhân xuất thân kỹ nữ lại rất hay ghen tuông, nha hoàn bên cạnh chỉ cần liếc mắt nhìn vương gia một cái, cũng bị nàng ta tát cho một bạt tai.
Vương gia phong độ ngời ngời, tuấn tú lịch lãm, kỳ thực cũng có sở thích Long Dương, mấy tiểu thái giám được Ngô công công chọn đến hầu hạ đều rất tuấn tú.
Các tỷ tỷ phần lớn đều có dung mạo bình thường, nhưng cũng thích mơ mộng hão huyền:
“Giá như ta có cơ hội gặp vương gia một lần, biết đâu được vương gia nhìn trúng, từ nay bay lên cành cao, không cần phải giặt giũ nữa…”
“Ngươi không sợ Như phu nhân tát ngươi sao?”
“Vương phi còn chẳng quản, nàng ta chỉ là một ả thiếp thất thì có tư cách gì mà xen vào, hơn nữa, bị tát thì bị tát, dù sao cũng hơn là ở đây chịu khổ chịu cực, tay ta ngâm nước đến nứt toác cả ra rồi.”
“Đừng mơ mộng nữa, mau giặt đồ đi, không giặt xong thì không có cơm ăn đâu.”
Chủ nhân trong câu chuyện của bọn họ, ta chưa từng gặp qua, vương phủ rộng lớn như vậy, ngay cả Trường An nhưng ta cũng rất ít khi gặp được.
Ta chỉ có thể nhìn trộm mảnh trời xanh bé nhỏ trên đỉnh đầu, xanh thẳm, thỉnh thoảng có đàn chim nhạn bay qua, cũng không biết chúng sẽ bay về phương nào.
Trường An làm việc dưới trướng Ngô công công, là tiểu tư dắt ngựa vén rèm cho hắn.
Mùa đông nước lạnh buốt, tay ta lạnh cóng đỏ ửng, sưng tấy lên.
Cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý, y phục được phân phát mà giặt không hết, thì đến cơm cũng chẳng có mà ăn.
Mỗi lúc như vậy, Tiểu Nhã tỷ tỷ đều cố gắng giặt xong y phục của mình, rồi lại giúp ta giặt.
Tỷ ấy hơn ta tám tuổi, rất quan tâm chăm sóc ta.
Tay Tiểu Nhã tỷ tỷ đầy vết nứt nẻ do lạnh giá, nhưng dường như tỷ ấy không cảm thấy đau, vẫn nhanh chóng giặt giũ.
Tỷ ấy nói: “Nhanh lên Tiểu Xuân Hoa, lát nữa bánh bao bị bọn họ lấy hết bây giờ.”
Thế là hai chúng ta ra sức giặt giũ, sau khi giặt xong, tỷ ấy kéo ta chạy một mạch, may mắn thì còn có thể xin được bánh bao và canh rau.
Có lúc bánh bao và canh rau cũng không còn, Phân Ngọc tỷ tỷ sẽ đắc ý lấy từ trong tay áo ra hai chiếc bánh ngọt.
“Cho nè, ta cố ý để dành cho hai người đấy.”
Ta vừa định đưa tay ra nhận lấy, thì bị Tiểu Nhã tỷ tỷ vỗ vào tay: “Không được ăn, bẩn.”
Nói xong, tỷ ấy kéo ta đi.