Sau Khi Giả Ngu Kết Hôn Với Vai Ác Bị Mù

Chương 27



Ngày hôm sau.

Bùi Ý ngồi trước bàn ăn, vì buồn ngủ mà mí mắt dán chặt vào nhau, đến mức khó có thể mở ra.

Chú Khải đưa bánh sandwich mới làm đặt trước mặt cậu: “Tiểu tiên sinh, sandwich tôm, cậu muốn ăn không?”

Bùi Ý thấy bên trong đầy tôm đã được bóc vỏ, vị giác kéo theo cơn đói quay trở lại, chậm rãi cầm lên ăn, chẳng qua mí mắt vẫn có dấu hiệu rũ xuống.

Chú Khải nhìn thấy dáng vẻ này của Bùi Ý, nhịn không được cười: “Tiểu tiên sinh tối hôm qua cậu làm gì vậy? Sao lại buồn ngủ thế này? Dưới mắt đã có quầng thâm rồi kìa.”

Bạc Việt Minh đối diện nghe thấy lời này, khẽ nhíu mày: “Thức đêm?”

Bùi Ý làm bộ không nghe hiểu, cúi đầu cắn một miếng thật mạnh.

Quả thật tối hôm qua là cậu thức đêm.

Từ lần trước thảo luận về  ” đôi mắt ” Bạc Việt Minh, Bùi Ý cảm thấy mình phải cấp tốc đi kiếm tiền.

Hợp tác với Lê Vu An vẫn còn quá chậm, tạm thời sẽ không có hiệu quả, vì vậy thứ duy nhất có thể kiếm tiền vẫn luôn là dự án nhỏ mà cậu đã tạo ra trước đó.

Tối hôm qua Bùi Ý viết trò chơi mới đến bốn giờ sáng, ngủ chưa đầy năm tiếng, kết quả sáng sớm Tham Trường đứng bên cạnh đầu cậu ngao ô kêu to, còn thỉnh thoảng sẽ dùng đệm thịt nhỏ vỗ vỗ lên gương mặt cậu——

Một con mèo con có thể có ý đồ gì xấu?

Nhưng chỉ là mình không ngủ được, cũng không nghĩ chủ nhân chỉ muốn ngủ mà thôi.

Bùi Ý bất lực trước Tham Trường nghịch ngợm cố chấp, đành phải rời giường đi mở cửa, sau đó được Bạc Việt Minh ra khỏi phòng cùng lúc gọi xuống tầng ăn sáng.

Bùi Ý ăn xong bánh sandwich, lại uống non nửa ly sữa đậu nành làm dịu cổ họng, có lẽ là dạ dày ấm hơn, tinh thần mệt mỏi cuối cùng có một chút tỉnh táo.

Chú Khải nhìn thoáng qua thời gian, hỏi: “Tiểu tiên sinh, cậu muốn lên ngủ một lúc không?”

Bạc Việt Minh cùng lúc ăn xong bữa sáng, lấy khăn ướt lau tay, ngăn cản: “Mới ăn xong bữa sáng không thể trực tiếp nằm ngủ, sẽ không tốt cho sức khoẻ.”

“…”

Bùi Ý hừ một tiếng không nói chuyện.

Cậu luôn có cảm giác Bạc Việt Minh giống như đang cố ý quản mình.

Ít nhất, chuyện uống rượu tối hôm qua đặc biệt rõ ràng, chỉ có “một chút” rượu, đúng là đồ độc ác không có tình người!

Chú Khải cười cười, nhắc tới một chuyện: “Tôi có ý tưởng này, nếu tiểu tiên sinh không buồn ngủ thì có thể đi sửa soạn một chút, tôi gọi lão Phó đưa cậu đến gặp cô Thư?”

Bùi Ý nghe thấy mấy câu cuối cùng, nhìn về phía chú Khải.

“Thứ sáu tuần trước tôi nhận được cuộc gọi của Bùi tiểu thư, nhưng cuối tuần lại có tiệc khánh thành, cho nên tôi mới không nhắc tới, Bùi tiểu thư nói nhà mới đã được sắp xếp xong.” Chú Khải nói, còn cố ý nhìn Bạc Việt Minh một cái.

“Nếu tiểu tiên sinh muốn tới, tùy thời gian có thể qua chơi.”

Nhà mới?

Ánh mắt Bùi Ý hơi sáng lên.

Thân phận Nguyên chủ đều ở đây, cậu lúc nào cũng phải ngụy trang, có những công việc cậu không phải lúc nào cũng ra tay hỗ trợ được, cũng may có chú Khải giúp đỡ chăm sóc.

“Đi.”

Bùi Ý lời ít mà ý nhiều.

Cậu biết Thư Uyển đã sống trong dày vò đau khổ chờ đợi con trai mình hơn hai mươi năm, bây giờ nếu có thể phá vỡ trói buộc nhà họ Bùi, cậu có thể thay nguyên chủ dành nhiều thời gian hơn cho gia đình cũng tốt.

Bạc Việt Minh nghe thấy quyết định của Bùi Ý, không chút để ý hỏi một câu: “Lâm Chúng, tôi nhớ cuộc họp chiều nay đã được chuyển sang sáng ngày mai?”

“…”

Lâm Chúng vừa nuốt một miếng trứng luộc cuối cùng, sửng sốt hai giây, mơ hồ nói: “Bạc, Bạc tổng?”

Cuộc họp hội nghị được chuyển từ khi nào thế?

Tại sao mình lại không nhớ gì hết nhỉ?

Bạc Việt Minh vẫn như cũ bình tĩnh nói: “Không phải sao?”

Lâm Chúng trong khoé mắt nghiêng người thoáng nhìn đối diện Bùi Ý, đột nhiên ngộ ra, anh ta vội vàng nuốt xuống đồ ăn trong miệng: “Đúng, đúng vậy đã chuyển qua sáng ngày mai, Bạc tổng, anh hôm nay không có lịch trình nên có thể nghỉ ngơi.”

Bạc Việt Minh có được câu trả lời mình mong muốn, tầm mắt nỗ lực tìm đúng vị trí Bùi Ý trong tầng tầng lớp mờ ảo của ánh sáng và bóng tối.

Bùi Ý nhìn thấy ánh mắt Bạc Việt Minh, đầu óc đang buồn ngủ bay sạch: “Em, em ăn no rồi.”

“…”

Ánh mắt Bạc Việt Minh ngơ ngác không hiểu.

Chú Khải chứng kiến toàn bộ quá trình, có chỗ nào mà nhìn không hiểu tâm tư thật sự của nhị thiếu gia nhà mình, vội vàng trợ công: “Tiểu tiên sinh, nếu nhị thiếu gia hôm nay nghỉ, hai người muốn đi cùng nhau không? Tôi nhớ rõ lúc trước cô Thư có nói qua muốn gặp nhị thiếu gia.”

Dù sao cũng là chồng trên danh nghĩa của con trai út nhà mình, Thư Uyển lại là mẹ cậu, muốn tự mình gặp qua mới có thể yên tâm được.

Bùi Ý cũng nhớ tới có chuyện này.

Lần trước ở đầu hẻm bạch dương, cậu từng có ý định mời Bạc Việt Minh vào cùng, nhưng nhớ lại điều kiện vệ sinh trong con hẻm cùng với cách bài trí đơn sơ trong ngôi nhà cũ——

Cậu sợ Bạc Việt Minh sống trong nhung lụa từ nhỏ không kịp thích ứng, cũng sợ dọa đến Thư Uyển và Bùi Nguyện không kịp chuẩn bị, cho nên đành phải thôi.

Bất quá, lúc này có lẽ nên thử xem?

Rốt cuộc nhà mới là do chú Khải ra mặt giúp đỡ tìm, phỏng chừng trong quá trình này không thể thiếu cái gật đầu từ Bạc Việt Minh, hai bên gặp nhau với danh nghĩa ” cảm ơn ” sẽ không thấy mất mặt, mục đích quan trọng là để Thư Uyển hoàn toàn an tâm với mối hôn sự này.

Bùi Ý im lặng hồi lâu, cũng không biết là nghe hiểu hay không.

Chú Khải thấy sắc mặt Bạc Việt Minh dần dần nhạt đi, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu tiên sinh?”

“Vâng.”

Bùi Ý hoàn hồn nhìn về phía Bạc Việt Minh, hạ quyết tâm cậu giả vờ thật cẩn thận mời: “Nhị ca, anh không đi…”

Trước khi từ cuối cùng ” sao ” thốt ra khỏi miệng, Bạc Việt Minh dứt khoát lưu loát mà trả lời: “Đi.”

“…”

Bùi Ý bị tốc độ trả lời làm cho kinh ngạc hai giây, cảm thấy giọng điệu của hắn như vậy có một tia không thích hợp.

Không chờ cậu suy nghĩ sâu hơn, Bạc Việt Minh đối diện bình tĩnh đứng dậy.

“Tôi lên tầng thay quần áo trước khi ra ngoài đã.”

Ánh mắt Bạc Việt Minh tránh đi cái nhìn của Bùi Ý, ho khan một tiếng: “Chú Khải.”

Chú Khải nhìn thấu mọi chuyện mà không nói gì, đỡ hắn dẫn lên tầng.

Bùi Ý nhìn hai người lên tầng, lại nghiêng người nhìn trợ lý còn ngồi trong góc.

Thông qua câu chuyện ” hội nghị ” vừa rồi, Lâm Chúng cảm thấy cái gì đó đặc biệt trong mối quan hệ liên hôn này, giả vờ bối rối nói: “Tiểu tiên sinh, cậu không lên tầng thay bộ đồ ngủ ư? Lát nữa cậu mặc đồ ngủ ra ngoài à?”

“…”

Bùi Ý cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào bộ đồ ngủ gấu con mà mình đặc biệt chọn hai ngày trước để ” phù hợp với nguyên chủ “, lỗ tai đỏ bừng vì xấu hổ, không nói một tiếng đi lên tầng.

Tầng hai phòng ngủ chính.

Tham Khảo Thêm:  Chương 36: 36: Ngủ Cùng

Chú Khải nhìn quần áo sắp hàng chỉnh tề trong phòng thay quần đồ: “Nhị thiếu gia, cậu hôm nay muốn mặc bộ nào ra ngoài?”

Tuy rằng Bạc Việt Minh hai mắt không nhìn thấy, nhưng hắn không bao giờ cầu kì trong việc ăn mặc, hắn nhớ hầu hết các kiểu quần áo mà mình tự chọn trước đây, mỗi lần đều chỉ cần nói cho chú Khải biết sẽ giúp đỡ tìm chúng.

“…”

Bìn thường Bạc Việt Minh luôn nhanh chóng  quyết định quần áo, nhưng hôm nay do dự nửa ngày cũng không có quyết định.

Chú Khải nghi hoặc: “Nhị thiếu gia?”

Bạc Việt Minh dựa vào cửa, giữa lông mày và trong mắt hiện lên một tia rối rắm hiếm thấy, không chắc chắn nhưng thận trọng nói: “Chú Khải, đây có tính là chuẩn bị ra mắt trưởng bối  không?”

Tuy rằng hắn cùng Bùi Ý chỉ là vỏ bọc ” liên hôn ” đơn giản, cũng không có quan hệ tình cảm, nhưng người sắp gặp chính là mẹ ruột của đối phương, vậy nên ăn mặc hắn cũng phải chú ý một chút về ngoại hình?

Ít nhất, đừng làm cho Thư Uyển hiểu lầm hắn là một người không đáng tin cậy.

Là người từng trải chú Khải thúc kinh ngạc cười khẽ, có chút trêu chọc: “Vậy phải xem nhị thiếu gia nghĩ như thế nào đã?”

Bạc Việt Minh hỏi: “Có ý gì?”

Chú Khải không cố kỵ nói thẳng: “Nếu cậu vẫn giống như trước đây, chỉ coi tiểu tiên sinh thành đối tượng liên hôn thì không sao cả, cậu có thể dựa theo ý muốn mình muốn làm, không cần so đo nhiều như vậy.”

Suy cho cùng trong mắt đại đa số người ngoài, cuộc hôn nhân ” giữa tên mù và tên ngốc ” này đồng nghĩa với việc Bùi Ý phải dựa vào Bạc Việt Minh để sống hết quãng đời còn lại.

Lời nhận xét lạnh nhạt của chú Khải chuyển sang nụ cười từ người đã có gia đình: “Nhưng nếu nhị thiếu gia coi tiểu tiên sinh như một người ” bạn đời ” thì đương nhiên không thể gặp người lớn trong nhà tuỳ tiện như vậy được.”

“Không chỉ có cách ăn mặc, ngay cả khi tới cửa phải chuẩn bị quà gặp mặt.”

“…”

Bạn đời?

Bạc Việt Minh im lặng đọc lại câu nói đã từng cách xa với mình này, đáp lại ngay cả bản thân hắn chưa ý thức được mình khẩu thị tâm phi*: “Không đến mức đó đâu.”

*口是心非 Khẩu thị tâm phi nghĩa là miệng thì nói vậy nhưng tâm lại không phải vậy, miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo.

Ấm áp và ủng hộ, khích lệ mà Bùi Ý vô tình mang lại khiến trái tim hắn có một chút mềm mại, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Cho đến khi tầm nhìn của cả hai mắt phục hồi, đối phó xong Bạc Quan Thành và đám người kia, Bạc Việt Minh tạm thời không có ý định xem xét những mặt khác của việc mở rộng tình cảm.

Chú Khải nghe thấy hơi nhíu mày khi nghe câu trả lời bình tĩnh đến không ngờ này, nhưng cũng im lặng không hỏi thêm.

Xuyên qua khe cửa ông nhìn thấy Bùi Ý ngoan ngoãn thay quần áo ở ngoài phòng khách nhỏ, cố ý nhắc nhở: “Cậu chủ hôm nay mặc quần áo đơn giản màu xanh nước biển, nhìn rất sáng sủa.”

Bạc Việt Minh trầm mặc vài giây, quyết định lựa chọn.

Trong phòng khách nhỏ, Bùi Ý ngồi xổm chơi với Tham Trường bằng cây gậy mèo.

Từ phòng ngủ chính vang lên tiếng bước chân, sau khi Bùi Ý nhìn thoáng qua màu sắc quần áo của Bạc Việt Minh, cậu lại nhịn không được ngước mắt lên nhìn lần hai ——

Bạc Việt Minh mặc một chiếc áo sơ mi mỏng phủ lụa băng, càng làm lộ ra bờ vai rộng của hắn, tấm vải màu xanh đậm thỉnh thoảng phản chiếu một tia ánh sáng, phản chiếu màu sắc gần giống như màu mắt của hắn.

Rõ ràng là thiết kế đơn giản, nhưng lại toát lên vẻ sang trọng mê người mà một thương hiệu xa xỉ nên có trên người mình.

Bạc Việt Minh cố gắng hết sức tìm kiếm thân ảnh, cậu ngồi xổm trên mặt đất trong bóng tối mờ ảo: “Bùi Ý?”

Bùi Ý dưới đáy lòng âm thầm thưởng thức một phen, đứng dậy nói đơn giản: “Nhị ca, đẹp lắm.”

Nói đến cũng khéo, hai người mặc quần áo cùng màu, chẳng qua là một đậm một nhạt, cho thấy khí chất khác biệt rõ ràng.

Thân ảnh rốt cuộc ở trong tầm nhìn của hắn, vẽ ra một đường nét mơ hồ, tuy rằng thấy không rõ, nhưng sự thay đổi này cũng đủ để cho Bạc Việt Minh cảm thấy tâm tình mình tốt hơn: “Đi thôi.”

Bùi Ý đưa cây gậy mèo trước ánh mắt trông mong của Tham Trường: “Ngoan, giữ nhà cho anh nha.”

Trợ lý Lâm Chúng sẽ ở trong biệt thự nên cậu không lo lắng Tham Trường sẽ kẻ xấu hãm hại.

Tham Trường đáp lại: “Meo~”

Bạc Việt Minh im lặng mỉm cười.

Hắn không biết từ khi nào mình bắt đầu cảm thấy thú vị khi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa người và mèo mỗi ngày.

Khu nhà mới mà Thư Uyển cùng Bùi Nguyện chuyển đến có tên là Vọng Giang, cách trang viên Bạc thị trang viên chỉ hơn hai mươi phút lái xe.

Khu biệt thự này đã được xây dựng từ lâu, những kẻ có tiền vốn sống ở đây nhưng nếu bọn họ rảnh rỗi có thể chuyển đi mua căn mới, hoặc là để đó không ở, ở chỗ này thật ra có rất ít người cho thuê.

Cũng may bất động sản hàng năm quản lý cẩn thận, tiểu khu xanh sạch đẹp tốt, các thiết bị an ninh cũng không tồi.

Chú Khải nhìn Bùi Ý lần đầu tiên tới chỗ này tò mò xung quanh, cười hỏi: “Cậu chủ, cậu cảm thấy chỗ này thế nào?”

Bùi Ý bày tử sự hài lòng của mình bằng một từ: “Tốt.”

So với con ngõ nhỏ bạch dương, Bùi Nguyện dọn đến nơi đây cùng với một mức giá, ít nhiều cũng là nhặt được của hời.

Chú Khải nghe thấy cậu vừa lòng trả lời, ông liếc nhìn Bạc Việt Minh một cái, người sau không nói gì, chẳng qua mặt mày lộ ra vừa ý.

Kỳ thật, bọn họ không nói cho Bùi Ý và mẹ con nhà họ Thư chính là ——

Biệt thự này là một trong những tài sản của Bạc Việt Minh, nhưng nó đã bị bỏ trống nhiều năm không có người ở.

Lần trước nghe chú Khải nhắc tới tình huống của mẹ con Thư Uyển, Bạc Việt Minh suy nghĩ một lúc, liền dặn dò chú Khải hợp tác với người môi giới để hỗ trợ gọi người dọn dẹp căn nhà trống này.

Về phần tiền thuê nhà hàng tháng đều đặn chuyển vào tài khoản, Bạc Việt Minh không thèm để ý số tiền này, chỉ nhờ chú Khải giúp lưu vào thẻ ngân hàng, về sau hoặc là trả lại cho đôi mẹ con Thư Uyển cùng Bùi Nguyện, hoặc là đưa cho Bùi Ý làm tiền tiêu vặt.

Xe rất nhanh liền dừng lại ở cửu biệt thự.

Bạc Việt Minh cùng Bùi Ý một trái một phải xuống xe, chú Khải theo sát phía sau đẩy hàng rào bên ngoài ra nói: “Nhị thiếu gia, tiểu tiên sinh chính là nơi này.”

Đoàn người đi đến trước cửa an ninh của căn biệt thự.

Chú Khải bấm chuông cửa hồi lâu nhưng không có trả lời.

Bạc Việt Minh nhíu mày: “Không ai ở nhà sao?”

“Tôi đã gửi tin nhắn trên WeChat cho cô Thư nhưng không trả lời lại.” Chú Khải nhíu mày, lại thận trọng nói: “Nhị thiếu gia, khoảng thời gian trước cô Thư đã cho tôi biết mật mã khoá điện tử.”

Cũng là vì cũng tiện khi ông đưa Bùi Ý trở về.

Bùi Ý nhớ tới ở đầu hẻm ngày ấy gặp được tình huống nguy hiểm, chỉ nói: “Chú Khải, mở cửa.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 70: Đấu tranh

Bạc Việt Minh đồng ý gật đầu: “Mở đi.”

Hắn vốn chính là chủ nhận chân chính của căn biệt thự, Bùi Ý lại là con trai của chủ nhân hiện tại, không nói đến hai điểm này, bọn họ tới chỗ này cũng không phải làm chuyện xấu, không có gì phải lo lắng.

Chú Khải vội vàng nhập mật mã điện tử, là ngày sinh nhật Bùi Nguyện và Bùi Ý, 01120616.

Cánh cửa điện tử chống trộm theo tiếng mà mở ra.

Trong biệt thự, mùi thuốc lá và rượu đập thẳng vào mặt ba người, làm cả ba khó có thể thích ứng.

“…”

“…”

Bùi Ý và Bạc Việt Minh đồng loạt mà cùng cau mày, trong lòng đều cảm thấy điều gì đó không thích hợp——

Thư Uyển cùng Bùi Nguyện ở đây tại sao lại có thể xuất hiện mùi này?

Chú Khải lúc trước tới đây xem nhà cũng phải kinh ngạc: “Đi nhầm rồi sao?”

Mẹ con hai người từ trước đến nay là đều yêu thích sự sạch sẽ.

Một ngôi nhà cũ nát đều có thể được dọn dẹp đến gọn gàng ngăn nắp, chứ đừng nói căn biệt thự đẹp như vậy? Càng không thể ở dơ được!

Bạc Việt Minh nói thẳng: “Mật mã đều đúng, sao có thể đi nhầm? Vào xem thử đi.”

Âm thanh giọng nói còn chưa dứt, Bùi Ý từ đầu cảm thấy có điều hì đó không thích hợp đi nhanh lên phía trước đẩy cửa vào tìm hiểu xem có thứ gì trong nhà——

Cánh cửa phòng khách mở ra trên mặt đất chất đầy vỏ trái cây và thức ăn thừa, nhìn kỹ còn có không ít tàn thuốc chất đầy trên bàn và sàn, những chai rượu nằm tứ tung trên bàn trà và sàn nhà.

Giờ phút này, trên sô pha có ba thanh niên trẻ tuổi bề ngoài bình thường, nhìn tư thái cùng thần sắc của bọn họ có thể biết ngay bọn họ say rượu.

Tuy rằng Bạc Việt Minh còn nhìn không rõ lắm, nhưng chỉ cần ngửi mùi đã có thể tưởng tượng được cảnh hỗn loạn trong nhà.

“…”

Chuyện này là như thế nào?

Mẹ con Thư Uyển Bùi Nguyện dọn đến đây không đến nửa tháng? Còn ba người này từ đâu tới?

Chú Khải nói đại khái những gì mình thấy cho Bạc Việt Minh, ông nghĩ trăm lần cũng không ra: “Nhị thiếu gia, cô Thư thứ sáu tuần trước còn chờ mong tiểu tiên sinh đến đây chơi, chưa đến một tuần, bà ấy không có khả năng gạt chúng ta rồi tự mình cho thuê lại.”

Điều đó căn bản là không có khả năng!

Làm sao có một người nhất quyết giữ lại một căn nhà cũ thậm chí chấp nhận tăng giá nhà để đợi con trai mình về, sao có thể không nói gì để người khác thuê nhà?

Bùi Ý phát giác ra khác thường, lập tức đi qua.

Chú Khải cả kinh: “Tiểu tiên sinh?”

Vừa dứt lời, Bùi Ý trực tiếp cầm lấy một ly chai rượu rỗng, cố ý đập xuống sàn.

—— loảng xoảng!

Âm thanh vỡ vụn lớn khiến cho người đàn ông mặc đồ đen đang ngủ say giật mình, vô tình lật người ngã xuống đất, phát ra một tiếng ” rầm ” trầm vang.

“Mẹ kiếp, tên ngốc? Xem lão tử có đánh chết mày không!”

Người đàn ông mặc đồ đen còn chưa hoàn toàn mở mắt, đã thô lỗ mở miệng mắng chửi.

Ánh mắt Bạc Việt Minh khẽ thay đổi, hắn sợ Bùi Ý bị thương, trong lúc nhất thời không thèm để ý đến hoàn cảnh xa lạ xung quanh, chỉ đơn giản đi theo chút ánh sáng mơ hồ cùng trực giác đi qua.

“Bùi Ý, lại đây, để tôi giải quyết.”

Chú Khải thấy vậy, vội vàng đuổi kịp: “Nhị thiếu gia, cẩn thận dưới chân.”

Người đàn ông mặc đồ đen bò dậy khỏi mặt đất, một lần nữa ngã ngồi trên sô pha, gã nhìn đám người Bùi Ý đột nhiên xuất hiện trước mắt,miệng lưỡi kiêu ngạo: “Bọn mày là ai?”

“Anh…”

Bùi Ý còn chưa kịp chất vấn, cổ áo đằng sau đã bị người chuẩn xác túm lấy, kéo cả người không phòng bị kịp thời mà loạng choạng lùi ra sau hai bước đâm vào trong lồ ng ngực Bạc Việt Minh.

“Dạ?”

Ngữ khí ngắn ngủn tạo ra một cái dấu chấm hỏi nho nhỏ.

Bạc Việt Minh bắt được mèo con mới buông cổ áo ra, dùng đầu ngón tay hơi mang theo vết chai mỏng, nhẹ nhàng nhéo sau cổ Bùi Ý: “Nghe lời, đừng nháo.”

Bùi Ý mẫn cảm mà rụt cổ lại, rầm rì không nói một tiếng.

Người đàn ông mặc đồ đen thấy hai người có cử chỉ ái muội, mặt lộ vẻ ghê tởm: “Hỏi bọn mày đấy? Tùy tiện xông vào nhà tao làm cái gì?”

Bạc Việt Minh cười lạnh: “Nhà mày?”

Người đàn ông mặc đồ đen dõng dạc: “Sao nào? Đây không phải nhà tao, chẳng lẽ là nhà mày à?”

Chú Khải biết được nội tình nhíu mày, mở miệng hỏi thẳng: “Vị tiên sinh này, hiện tại người chủ thuê hẳn là cô Thư Uyển, xin hỏi anh là ai? Các anh cùng bà ấy có quan hệ gì?”

“…”

Người đàn ông mặc đồ đen nghe thấy cái tên ” Thư Uyển ” này, cảm xúc trên mặt lạnh đi.

Gã nhìn hai người bạn vẫn còn say khướt, một lần nữa đánh giá hai gương mặt xa lạ Bùi Ý cùng Bạc Việt Minh, dần dần, gã bị men say công chiếm đại não cuối cùng phản ứng lại: “Mày chính là Bùi Ý?”

“Chậc chậc, nói nửa ngày hoá ra là người trong nhà?”

Người đàn ông mặc đồ đen buông bỏ sự căng thăng trong đáy mắt, một lần nữa đối với Bùi Ý lại trở lên kiêu ngạo làm càn lên: “Tao là anh họ mày.”

“…”

Bùi Ý nghe thấy nhưng không lên tiếng.

Anh họ?

Trong ấn tượng của nguyên chủ anh họ chỉ có một người là Tần Dĩ Thuấn, sao người này lại trở thành anh họ cậu rồi?

“À, thiếu chút nữa đã quên, nghe nói mày từ nhỏ đã là một tên ngốc rồi?”

Người đàn ông mặc đồ đen thấy Bùi Ý không nói lời nào, lại đánh giá Bạc Việt Minh cùng chú Khải bên cạnh, nói thầm:”Người này bị mù à? Sao lại mang theo một lão già làm gì?”

Trong giọng thản nhiên của gã không có tí tôn trọng nào, chọc hắn đến mức ánh mắt Bạc Việt Minh càng trầm xuống.

“Nói như vậy, đây là nhà ở hiện tại của tao, tao có quyền định đoạt mọi thứ.”

Người đàn ông mặc đồ đen khoác lên mình uy phong của ” chủ nhân căn nhà “,  nhìn về phía tầng hai: “Bùi Ý, mẹ mày sáng sớm đã đi ra ngoài rồi?”

“Bọn mày tìm chỗ nào bên ngoài ngồi chờ đi, đừng gây ồn ào nhốn nháo trước mặt tao và bạn, quấy rầy giấc mộng của tao!”

Bạc Việt Minh và Bùi Ý không hẹn mà cùng mà thay đổi ánh mắt ——

Người phía trước bởi vì từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người khác đuổi khách bao giờ, mà người phía sau chỉ muốn lao lên đấm cho thằng chó đó nát mặt.

Khi bầu không khí mơ hồ đông cứng lại, tiếng nói chuyện với nhau thanh cùng tiếng bước chân sột soạt từ ngoài cửa truyền về.

“A Uyển, chúng ta là người một nhà không nói hai lời, để chị nói em nghe, Tiểu Nguyện nhà em không cần dùng đến, đã đến tuổi rồi mà không sớm đi lấy chồng, đổi lấy tiền sính lễ về đây, Tiểu Ý bên kia lại có ông nội nó chăm sóc không lo ăn, không lo mặc.”

“Tuổi chúng ta đã cao, đây là thời điểm tốt lên gây dựng sự nghiệp, em làm dì nhỏ mà không giúp thằng bé thì không thể nào nói được phải không?”

“Em nhìn xem ngôi nhà này thật lớn, chỉ có hai mẹ con em ở quá lãng phí, còn không bằng nhường căn nhà này cho bọn chị để thằng bé thành công gây dựng sự nghiệp, cưới được vợ!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 27: Thiên thời địa lợi nhân hòa (H)

Một câu so một câu da mặt càng dày hơn.

Rất nhanh có một giọng nói quen thuộc truyền tới, là giọng Thư Uyển: “Chị dâu, lời này của chị là có ý gì! Hôn sự của Tiểu Nguyện không đến lượt chị nói bậy!”

“Hai người tạm thời không tìm được phòng ở, tôi chỉ có thể mấy người ở tạm đây, nếu ở trong thời gian dài thì tuyệt đối không được….”

Cánh cửa khép hờ lại lần nữa mở ra.

Thư Uyển đứng ở ngoài cửa sửng sốt nhìn thấy con trai út đột nhiên xuất hiện trong nhà: “Tiểu Ý, Cao quản gia, hai người đến từ khi nào vậy? sao không báo cho mẹ trước một tiếng?”

Thư Uyển giống nhe vừa mới đi chợ về, mang theo túi lớn túi nhỏ đựng nguyên liệu nấu ăn.

Đi theo bên cạnh bà là một người phụ nữ trung niên da ngăm đen, tròng mắt đen láy chuyển động đảo qua đảo lại giữa bà và 3 người xa lạ, vẻ bất mãn hiện rõ trên khuôn mặt.

“Cô Thư, tôi nhắn WeChat nhưng cô không trả lời, nên chúng tôi trực tiếp tới.” Chú Khải cuối cùng cũng gặp được người quen, mở miệng thay Bạc Việt Minh cùng Bùi Ý đặt câu hỏi: “Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Trong giọng nói của ông mang theo nghi ngờ cùng nhắc nhở: “Tiểu tiên sinh hôm nay vô cùng cao hứng tới tìm cô, nhị thiếu gia cũng dành thời gian đi cùng, nhưng trong nhà lại có khói thuốc và mùi rượu mù mịt, còn nhiều thêm mấy người lai lịch không rõ?”

Người phụ nữ trung niên tức khắc không chịu thua nói: “Này! Ông nói người không rõ lai lịch là có ý gì? Tôi nói cho ông biết, ông không biết chuyện gì thì đừng nói nhảm! Chúng tôi chính là người thân trong gia đình!”

“Tôi là chị dâu nó, người đứng đằng sau ông là con trai tôi, cũng chính là cháu trai nó! Người một nhà không nói hai lời, chúng tôi ở nhà trong mình ăn uống ngủ nghỉ thì có liên gì đến ông?”

Đây là thói quen ăn nói tu hú chiếm tổ, còn cảm thấy lời nói của mình phi thường có lý sao?

Bùi Ý đoán đại khái được nguyên nhân nhị không được trừng mắt nhìn: “Bà câm miệng!”

Người phụ nữ trung niên bị cậu nói cho hoảng sợ, lắp bắp hai tiếng rồi im bặt.

Thư Uyển bên cạnh hoảng sợ, bà vội vàng đặt nguyên liệu nấu ăn mới mua trên mặt đất, tới gần trấn an: “Tiểu Ý, đừng tức giận, con nghe mẹ giải thích.”

Bạc Việt Minh không lên tiếng, lúc này mới tùy ý để Bùi Ý phát ti3t những điều không vui.

Thành thật mà nói, hắn không thể thấy rõ tình huống xung quanh mình, hắn nghe không thể hiểu được cục diện liền cảm thấy vô cùng phiền chán.

Vẫn là chú Khải người của thế hệ trước có chút kinh nghiệm, nhất quyết nói thẳng: “Cô Thư, cô và tiểu tiên sinh rất vất vả mới tránh thoát khỏi cục diện nhà họ Bùi, hiện tại lại muốn bị  người khác coi thành đồ vật rồi bị trói buộc sao?”

Trong lòng Thư Uyển đột nhiên co rúm lại: “Sao có thể?! Là hai mẹ con bọn họ mặt dày tìm đến!”

Người phụ nữ trung niên không quát thẳng vào gương mặt xa lạ như Bạc Việt Minh, vừa nghe lời nói của Thư Uyển, giống như là tìm được lý do phát tác.

“Thư Uyển, mày nói lời này là có ý gì? Nói lại lời vừa nãy, nói rõ ràng cho tao!”

Thư Uyển không còn rụt rè như trước, nhưng trong giọng nói còn mang theo một tia run rẩy và mạnh mẽ: “Đúng, chị dâu, tôi vốn dĩ phải nói rõ ràng cho chị biết!”

Bà hít một hơi thật sâu một, tự mình xé bỏ lớp phẩm giá đã không còn tồn tại từ lâu ——

Hai người này quả thật là chị dâu và cháu trai trên nghĩa của bà, tên là Trần Ngọc Âm và Thư Hữu Thành, còn hai người đang ngủ trên ghế sô pha, là bạn gã đã đưa tới tối hôm qua.

Năm đó, gia cảnh Thư Uyển quá mức bình thường, ba mẹ bà xuất thân nông thôn nên cực kì yêu quý con trai cả.

Bà bằng chính nỗ lực của mình lập nghiệp ở Đế Kinh, rồi cắm rễ ở nơi này, sau đó mới có duyên tình cờ gặp gỡ chồng mình là Bùi Như Diệp.

Sau khi Bùi Như Diệp ngoài ý muốn qua đời, Thư Uyển cực kỳ đau lòng từng có ý định liên hệ về nhà mẹ đẻ, nhưng ba mẹ bà lúc ấy đã qua đời nhiều năm, người thân trong nhà chỉ còn lại có anh trai và chị dâu.

Biết được tình hình của bà Trần Ngọc Âm trở mặt không quen, cúp điện thoại, còn nhiều lần ra mệnh lệnh, giảng giải không cho phép chồng trợ giúp Thư Uyển, em gái ruột của ông.

Kể từ đó, Thư Uyển nhìn có vẻ dịu dàng, nhưng thực chất lại mạnh mẽ, bà cũng chưa bao giờ liên lạc lại với đối phương.

Cho đến ba năm trước đây, Trần Ngọc Âm không biết thông qua cái gì tìm được đường tới nhà ——

Anh trai Thư Uyển bị thương trong một vụ tai nạn ở công trường, qua đời sau hai tuần điều trị, số tiền bồi thường 50 vạn nhân dân tệ rất nhanh đã bị Thư Hữu Thành nướng vào cờ bạc, thậm chí gã còn mắc nợ. ( hơn 1 tỷ vnđ)

Trần Ngọc Âm từ trước đến nay chỉ biết chơi không có cách nào, da mặt dày nghĩ cách tìm tới Thư Uyển.

Thư Uyển năm đó học tập và lập nghiệp, người thân duy nhất trong gia đình ủng hộ bà chính là người anh trai đã qua đời, lòng mang cảm kích nghĩ đến vợ con anh trai mình, nên đã lén giúp bà ta một ít tiền tiết kiệm mà không nói cho con gái biết.

Khi đó mẹ con họ còn ở ngõ nhỏ bạch dương,  điều kiện sinh hoạt nhìn rất bình thường, Trần Ngọc Âm nhận được tiền sợ bà đổi ý, nên đi rất nhanh.

Nửa tháng trước, Thư Uyển cùng con gái cùng nhau dọn nhà, trước khi đi còn cố ý để lại địa chỉ nhà mới, nhưng bà căn bản không nghĩ đến ——

Người đầu tiền bước vào nhà mới không phải con trai út Bùi Ý, mà là hai mẹ con da mặt dày vô liêm sỉ này!

Ba ngày trước, Bùi Nguyện dẫn một đội lên tỉnh khác để tham gia cuộc thi vẽ, đôi mẹ con này sau lưng cầm địa chỉ hàng xóm đưa tìm tới cửa.

Trần Dư Âm và Thư Hữu Thành thấy này căn biệt thự bọn họ liền không đi nữa, nhận định đôi mẹ con này có tiền hưởng nhàn rỗi!

Bọn họ biết rõ Thư Uyển không muốn, liền một khóc hai nháo ầm ĩ muốn vào, hơn nữa còn đuổi cũng không đi!

Chỉ ở mới hai ngày, Thư Hữu Thành giả danh làm ” chủ nhân ” căn biệt thự mời bạn bè, uống rượu ầm ĩ suốt suốt đêm hôm qua.

Sáng sớm ngày hôm nay, để giữ thể diện cho con trai Trần Dư Âm ép Thư Uyển đi chợ mua thức ăn với mình, chọn những thứ tốt nhất, nhưng vừa đến thời điểm trả tiền liền giả ngu giả ngơ.

Không chỉ có như thế, trên đường từ chợ trở về, Trần Dư Âm không ngừng tẩy não Thư Uyển ——

Nói đi nói lại, chính là hy vọng Thư Uyển giúp dòng máu cuối cùng của nhà họ Thư, chăm sóc tốt cho Thư Hữu Thành, nói xong lời cuối cùng còn đánh chủ ý lên căn biệt thự!

Trong lòng Thư Uyển phiền không thể tả ——

Cùng hai mẹ con nhà này quan hệ ít ỏi, muốn da mặt dày liền có bấy nhiêu! Quả thực là con đỉa hút máu béo và bẩn nhất!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.