Trên xe, Vân Khởi còn đang suy nghĩ về cảnh tượng vừa chớp nhoáng qua: tế đàn cổ kính quen thuộc, bói toán sư bí ẩn.
Cô không cho rằng cảnh tượng vừa rồi là ảo giác, lời bói toán sư đã nói với cô cô vẫn ghi nhớ trong lòng, có lẽ cô không phải tình cờ đến thế giới này?
Còn có chiếc mặt dây chuyền trên cổ của Hề Nhi, cô cảm thấy nó có lẽ liên quan đến tế đàn cổ kia, có thể cũng có liên quan đến cô.
Vân Khởi nghĩ đến những cặn bã giá trị mà cô mới nhận được gần đây, cũng như bức tranh cô đã xem một lần trong thương thành mà sau đó không bao giờ xem lại, có lẽ sau khi cô trở về, cô có thể sắp xếp lại suy nghĩ của mình một cách tốt hơn.
……
Sau khi bầu trời được phủ một lớp mực đen, Vân Khởi cuối cùng cũng đã về tới đại công phủ.
Quản gia nhận được tin tức liền bắt đầu chờ đợi bên ngoài cửa, bữa tối cũng được nấu mới một lần rồi một lần, để Vân Khởi cùng Lâm Thần có thể ăn được thức ăn tươi ngon nhất, những món đã nguội thì đưa cho những người hầu khác.
Vân Khởi từ chối bữa tối mà quản gia chuẩn bị, có lẽ là do cơ thể cô đã được biến đổi bởi thuốc, bây giờ cô không cảm thấy đói.
Cô nói với người quản gia Lâm Thần cảm thấy không được khỏe, sau đó liền ôm bé cú trở về phòng ngủ của mình.
【Giá trị cặn bã +20.】
Vân Khởi ngốc một chút, sau đó hiểu ra rằng có lẽ quản gia lại hiểu lầm cái gì.
……
“Bé cú tuyết được Vân Khởi đặt lên giường, nó tò mò dẫm dẫm thứ gì đó mềm mại dưới chân, rồi bắt đầu chơi một mình.
Vân Khởi mở hệ thống thương thành, góc trên bên trái hiển thị cặn bã giá trị hiện tại là 171.
Vân Khởi click mở “Thế giới bên trong và bên ngoài”, trong thế giới bên ngoài, các nhân vật khác mờ nhạt như lần đầu cô nhìn thấy, chỉ có hình ảnh của mẹ nguyên chủ trở nên rõ ràng hơn – một người phụ nữ với nụ cười rạng rỡ.
Bà mặc một chiếc đầm màu trắng, vẫy tay với ống kính.
【 Ngươi có thể nhấn vào thử. 】
Vân Khởi nghe theo, nhấn vào cuộn tranh của mẹ, sau một mảnh choáng váng, cô thấy một cô gái dễ thương, là mẹ khi còn nhỏ.
Mẹ cho đút dâu tây cho cậu bé bên cạnh, cậu bé liên tục từ chối nhưng cuối cùng vẫn bị mẹ nhét vào miệng một cách mạnh mẽ.
Đỏ ửng bò lên tai cậu bé, tiếng cười vang lên từ miệng cô gái.
Những hình ảnh tiếp theo đều là sự tương tác giữa cậu bé và cô gái, đi kèm với thời thơ ấu và tuổi trẻ của cô gái.
Ai cũng có thể thấy, họ đang trong tình trạng yêu đơn phương lẫn nhau.
Hình ảnh chuyển đổi, cô gái nghe thấy cha mình muốn gả cô cho một Alpha mà cô chưa từng gặp mặt, sau vài lần phản đối không thành, cô bé tức giận đến bật khóc, chạy vào phòng của cậu bé rồi nói lời tỏ tình, cậu bé nhìn cô chủ của mình một cách bối rối rồi cũng từ chối lời tỏ tình, sau khi cô bé chạy ra ngoài, cậu bé đã bỏ xuống ngụy trang, dùng tay đấm vào tường.
Hình ảnh cuối cùng là cô gái với khuôn mặt không biểu cảm đã kết hôn với Alpha mà cha cô nói, đó chính là cha của nguyên chủ.
Trở lại thế giới bên ngoài, Vân Khởi mở thế giới bên trong.
Lần đầu tiên cô thấy thế giới bên trong chỉ là bóng tối, không có gì cả, nhưng lần này click mở ra đã có ba người. Mẹ và Jack ôm nhau, nằm trên ghế sofa trong phòng đọc sách, đúng là hình ảnh Vân Khởi nhìn thấy lần trước; còn người còn lại làm cô bất ngờ là người phụ nữ bói toán sư bí ẩn kia, nhưng hình trong tranh của bà ấy có chút ảm đạm.
Bói toán sư mặc áo choàng màu tím, quỳ trên tế đàn.
Bà ấy mặc giống như Vân Khởi đã thấy trên xe, điểm khác biệt là tế đàn, tế đàn trong cuộn tranh là một tế đàn hoàn chỉnh, không phải là tế đàn đổ nát mà cô đã thấy trong rừng Roth.
Vân Khởi thử nhấn vào người phụ nữ xem bói, nhưng không có gì xảy ra.
【 Ngươi cần mở khóa ký ức liên quan mới có thể nhấn vào. 】 hệ thống giải thích.
“Được rồi” Vừa rồi cô cũng không có ôm hy vọng gì.
Đóng lại trong ngoài thế giới.
“Mua một phần cốt truyện thực tế.” Nếu có thể liên quan đến bói toán sư thì tốt quá, Vân Khởi cầu nguyện trong lòng.
Trải qua bóng tối giống như lần trước, Vân Khởi phát hiện ra rằng cơ thể này dường như đang theo dõi ai đó.
Tiểu Alpha rón ra rón rén đi theo sau một người, khi người phía trước quay đầu lại, Alpha đã liền núp vào.
“Đó là Jack!”
Chờ đợi ở một con hẻm nhỏ.
“Ra đây đi.” Jack nói với người phía sau.
Tiểu Alpha bước ra, nhìn thấy đó là Vân Khởi, Jack có chút kinh ngạc, hắn cho rằng đó hẳn là người của lão công tước phái đến.
Lần đó hắn định lên lầu tìm mẹ Vân Khởi, nhưng lại ngoài ý muốn đụng phải “Vân Khởi” đang đi xuống, “Vân Khởi” nói với hắn là lão công tước muốn hắn từ chức, muốn để lại một chút danh dự cho cả hai, lúc đó hắn liền biết lão công tước đã biết hết tất cả.
Hắn hiểu rằng, chỉ khi mình đi xa, lão công tước mới có thể tha thứ cho nàng, sau đó lại ở trên đường cảm nhận được có người theo dõi, nghĩ rằng lão công tước vẫn không chịu thua, muốn sai người đến giết mình.
Đối với số phận của mình, hắn đã sớm chấp nhận, chỉ cần lão công tước có thể buông tha cho nàng là được, nhưng hắn không ngờ người đến lại là “Vân Khởi”.
“Ta sao có thể đem những chuyện bẩn thỉu mà ngươi làm nói cho phụ thân, làm ô uế tai ông ấy.” Trước sự hoài nghi của Jack, “Vân Khởi” cười cười trả lời.
Lão công tước cũng không hề biết chuyện này, việc Jack nghỉ việc cũng không phải do ông quyết định, mà là “Vân Khởi” làm thay.
Jack có chút hối lỗi khi nhìn “Vân Khởi” nói lời công kích tại đây, nhưng những lời công kích của một tiểu Alpha đối với một người lớn cũng không thể gây chết người.
Sau đó, tiểu Alpha liền bắn một phát vào người đối diện, đồng tử phản chiếu vẻ kinh ngạc của Jack.
Trong ánh mắt ấy, hình như Jack đối với những gì mình đã làm cũng rất áy náy, hoặc đó là ánh mắt không ngờ “Vân Khởi” lại ghét hắn đến vậy, không hề phòng bị trước hành động của “Vân Khởi”.
“Hóa ra người giết Jack là nguyên chủ.” Vân Khởi phát hiện ra mọi thứ mình suy luận trước đây đều sai, lão công tước không hề tham gia, chính nguyên chủ đã giết đi vết nhơ này, vết nhơ của mẹ cô.
Điều làm cô ngạc nhiên là đứng từ góc độ của người quan sát, cô thấy Jack có cơ hội giết nguyên chủ, nhưng hắn chỉ luôn phòng thủ một cách thuần túy, ngay cả khi cuối cùng bị nguyên chủ giết chết bằng súng, trong mắt hắn chỉ có sự ngạc nhiên, cũng không có hận thù.
Trở lại phòng ngủ, Vân Khởi nhớ lại lần trước đã yêu cầu Từ Kế Lâm điều tra Jack, họ đã có một bản hồ sơ về Jack.
“Có lẽ đó là từ lão bá tước, nguyên chủ lần đầu tiên giết người, trở về nhà sau đó khó tránh khỏi có điều gì đó khác thường, sau đó bị phụ thân phát hiện, đồng thời cũng phát hiện ra sự khác thường đó xuất hiện cùng lúc với việc Jack nghỉ việc, nên đã sai người điều tra Jack.” Vân Khởi suy nghĩ.
Còn mẹ thì sao? Có phát hiện ra con gái mình yêu nhất đã giết người mình yêu thương nhất không?
“Hay là, mẹ cuối cùng phát hiện ra cái chết của Jack có liên quan đến người bên cạnh, nhưng nhầm tưởng là lão công tước làm, nên mới có trận hỏa hoạn kia, chỉ còn một mình nguyên chủ sống sót?”
Vân Khởi đau đầu nhấn nhấn trán.
Cô vẫn muốn biết những ký ức liên quan đến bói toán sư hơn, cùng tế đàn, cùng chiếc mặt dây chuyền trong tay mình.
Vân Khởi quan sát chiếc mặt dây chuyền trong tay, đó là chiếc cô mượn của Hề Nhi lúc trên xe.
Trên xe cô đã nói chuyện với giáo viên của trường, rồi dần dần đưa cuộc trò chuyện đến chủ đề tế đàn và quà tặng nhỏ.
Theo các giáo viên, quà tặng nhỏ trước đây thường là một số thảo dược quý hiếm trong rừng Roth, hoặc là thuốc do Lư Niệm giáo sư nghiên cứu, hôm nay họ cũng rất ngạc nhiên khi thấy mặt dây chuyền.
Vân Khởi cũng hỏi họ ai chịu trách nhiệm về quà tặng nhỏ, bọn họ nói là hiệu trưởng.
Có lẽ cô nên để Kế Lâm đi gặp hiệu trưởng trường học của Hề Nhi.
……
Cốc cốc.
Cốc cốc.
Cánh cửa bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, lực đạo có vẻ mạnh.
“Vào đi.”
Đó là quản gia, Vân Khởi nhớ rõ ràng trước đó cô đã nói rồi, cô muốn nghỉ ngơi và không muốn ai tới làm phiền.
Tại sao vào lúc muộn thế này, người quản gia luôn tuân thủ quy tắc lại phá vỡ lời của cô.
“Phu nhân đã có thai.” Người quản gia hạnh phúc thông báo tin tốt lành cho Vân Khởi.
Sau khi đại công nói với bà phu nhân cảm thấy không khỏe, bà liền mời bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho phu nhân.
Sau khi kiểm tra một phen, bác sĩ mỉm cười nói với bà phu nhân đã mang thai.
Nghe tin tốt lành này, mặc dù đại công vừa mới nói không muốn bị làm phiền, nhưng bà vẫn đến để báo cáo sự việc này cho đại công.
“!” Đồng tử của Vân Khởi rung động.
“Lại có thêm một sợi dây ràng buộc…”
Cô không muốn có bất kỳ sợi dây ràng buộc nào với mọi người trên thế giới này, bởi vì cô luôn có một ngày phải rời đi, trở về thế giới của mình, nhưng dưới ảnh hưởng của tin tức tố, cô lại một lần nữa phá vỡ giới hạn giữa cô và Lâm Thần.
Đúng vậy, trong lòng Vân Khởi, những cảm giác khác lạ cô cảm nhận từ Lâm Thần đều do tin tức tố thúc đẩy, tin tức tố phù hợp 100% sẽ khiến người ta mất đi bản thân, khả năng còn có sự thương hại dành cho nhân vật chính sau khi xem toàn bộ cốt truyện.
Nhưng niềm vui không thể ngăn cản lại bắt đầu trào dâng từ đáy lòng, Vân Khởi kiên định tin rằng niềm vui này đến từ bản năng của Alpha, bản năng sinh sản, chứ không phải từ bản thân cô.
Dù trái tim đã trải qua ngàn lần xoay chuyển, nhưng khóe miệng cong lên lại phản bội chủ nhân.
Nhìn thấy Vân Khởi vui vẻ, người quản gia cũng rất hạnh phúc, ít nhất điều này chứng minh rằng Vân Khởi cũng thích và mong đợi đứa trẻ này.
Cú tuyết nhỏ cũng lạch cạch lạch cạch chạy tới, nó cũng nghe thấy.
Khi nó nở ra từ quả trứng, nó đã thấy Vân Khởi, bởi vậy nó xem Vân Khởi như mẫu thân của mình, và coi Lâm Thần như mẹ mình.
Bây giờ Lâm Thần đã mang thai, trong lòng nó, Lâm Thần đang ấp trứng, nó sẽ có một em trai hoặc em gái.
Nó có chút kích động mà mổ mổ vào Vân Khởi, muốn Vân Khởi nhanh chóng dẫn nó đến xem quả trứng mới ra lò.
Người quản gia có chút ngạc nhiên nhìn cú tuyết nhỏ liên tục kêu gào dưới chân Vân Khởi, trước đó bà đã thấy đại công ôm một sinh vật màu trắng trong lòng, nhưng bà không hỏi, nghĩ rằng đó là một con vịt cưng hay gì đó, bây giờ khi thấy toàn cảnh, bà mới nhận ra đây là một sinh vật mà bà chưa từng thấy, nhưng trông nó có vẽ cũng rất hiểu chuyện.
“Bác sĩ nói phu nhân vừa mới mang thai, khả năng yêu cầu bạn đời tưới tin tức tố.” Nhìn Vân Khởi vẫn luôn không có phản ứng, quản gia liền lên tiếng nhắc nhở.
Tưới? Có phải là kiểu tưới theo cách mà cô đang nghĩ không?
Lúc Vân Khởi đang không biết phải làm sao, Lâm Thần mặc đồ ngủ đi tới.
Omega có chút ngượng ngùng mà nhìn Vân Khởi cười cười.
Lâm Thần đã có linh cảm từ khi còn ở rừng Roth, chỉ là vẫn luôn không dám chắc chắn.
Hôm nay sau khi nghe lời bác sĩ nói, cụm từ “quả nhiên là như thế” liền xuất hiện trong đầu nàng.
Trong ký ức của nàng, Vân Khởi từ khi còn nhỏ vẫn luôn thật thích những chú thỏ trắng tuyết, họ cũng đã từng cùng nhau nuôi một chú thỏ nho nhỏ, nhưng cuối cùng chú thỏ đã chết còn Vân Khởi cũng đã thay đổi……
Hiện tại Vân Khởi lại mang cho nàng cảm giác quen thuộc như trước đây, và cả bé cú tuyết cũng màu trắng tinh. Nếu tiểu Alpha lúc còn nhỏ cũng nhìn thấy, phỏng chừng cũng sẽ thật thích đi.
Bộ đồ ngủ này là thứ nàng đã chuẩn bị từ lâu, màu trắng tinh, với tai thỏ mềm mại và đuôi thỏ trên quần ngủ. Cuối cùng bây giờ nàng cũng có cơ hội mặc nó.
Nếu hiệu quả tốt, nàng có thể tìm người đặt may bộ đồ ngủ giống hệt Tiểu Tuyết.
Bộ đồ ngủ hình thỏ trắng của omega thập phần bắt mắt, có thể do mang thai nên hình ảnh chú thỏ ngây thơ ban đầu giờ đây lại có chút quyến rũ.
Đó là cảnh tượng mà Vân Khởi không thể cưỡng lại.
“Sinh con rất đau, 10 tháng mang thai cũng rất vất vả, dù sao thêm một đứa trẻ cũng không làm ta mất mát gì, nếu không để cô ấy qua đây ngủ, nếu sảy thai thì Lâm Thần sẽ không phải đau đớn trong 10 tháng.”
Sau khi giải thích xong cho Tiểu Tra, Vân Khởi liền cam chịu cho Lâm Thần chuyển vào phòng ngủ của mình.
– ————–
Editor: chương sau có cảnh tắt đèn (人 •͈ᴗ•͈)