“Nhà chị tìm thấy nó ở đâu vậy?” Ngô Viên Viên nhìn bé cú tuyết trong vòng tay của Lâm Thần cảm thấy rất thích thú.
Cô ấy cùng Hoàng Càng vẫn chưa tìm thấy bất kỳ loài thực vật hay động vật thú vị nào, cũng tại sinh vật lạ vừa mới ngất xỉu kia.
Vì cái gì bọn họ lại gặp phải sinh vật xấu xí, tính tình không tốt, thay vì chú cú tuyết nhỏ đáng yêu trong vòng tay Lâm Thần? Ngô Viên Viên than thở trong lòng, nhưng đó cũng chỉ là sự tự kỷ về vận xui của mình. Cô ấy ngưỡng mộ Lâm Thần, nhưng không hề ghen tị với người bạn tốt của mình.
Thông thường, chim sẽ sinh từng ổ một phải không? Có lẽ cô ấy có thể đến nơi bạn mình tìm thấy để thử vận may.
“Là do Vân Khởi tìm thấy, ở cuối khu phía nam, gần khu vực cấm địa.”
“Đã không còn nữa, lúc đó chỉ thấy một con, cũng không có tổ chim, có vẻ như bị bỏ rơi.” Trước khi Hoàng Càng hỏi thì Vân Khởi đã trả lời.
Cô biết rằng trong rừng Roth chắc chắn không có con thứ hai, cho nên chỉ có thể uyển chuyển mà khuyên bọn họ.
Có thể trên thế giới này có động vật trông giống cú tuyết, nhưng chắc chắn không giống như cú tuyết mà Tiểu Tra tặng cho cô, dù sao chú cú tuyết này cũng là do ký chủ trước của hệ thống mang đến từ thế giới của hắn.
Nói đến đây, Vân Khởi nhìn đến bé cú tuyết này tâm tình thiệt là vui, có vẻ như cô còn chưa cảm ơn Tiểu Tra.
“Cảm ơn hệ thống vừa xinh đẹp vừa tốt bụng của chúng ta.”
【 Ra vẻ! Giả tạo! Chỉ có lần này thôi, xem như đây là phúc lợi khi ngươi trở thành ký chủ của ta. 】 Hệ thống hình như có chút thẹn thùng, còn có chút buồn nôn.
Hoàng Càng không có phản ứng gì, có vẻ như cô ấy đã dự đoán được kết quả này, nhưng Ngô Viên Viên và Hoàng Tư Đình thì biểu hiện rất buồn, Vân Khởi lần đầu tiên thấy bạn omega nhỏ của Lâm Hề an tĩnh như vậy.
Lâm Thần đặt cú tuyết nhỏ vào lòng Ngô Viên Viên, cú tuyết nhỏ có vẻ không muốn, vỗ vỗ cánh như muốn trở lại vòng tay của Lâm Thần, được Lâm Thần chạm nhẹ vào đầu, dưới ánh mắt của Lâm Thần, đôi mắt đen như hạt đậu nháy mắt đáng yêu, thấy nàng không thay đổi ý định, cú tuyết nhỏ chỉ có thể co ro trong vòng tay người lạ, dù Ngô Viên Viên chọc thế nào cũng không chịu nhô đầu ra.
“Ôi, nó đang giận à?” Ngô Viên Viên cười cười, cũng không tức giận với sự lạnh lùng của cú tuyết nhỏ, hành động của Lâm Thần làm cho cô rất cảm kích, không ngừng trêu chọc sinh vật nhỏ đang tức giận trong lòng mình.
Alpha quan tâm đến những điểm khác nhau, Hoàng Càng chú ý đến việc sinh vật này còn nhỏ như vậy mà đã biết nhận chủ, đối với chuyện này thực hài lòng.
Trong lòng cô ấy, Lâm Thần là bạn tốt của Beta nhà mình, vì vậy suy ra Vân Khởi cũng là bạn tốt mà cô ấy công nhận.
“Nó tên là gì vậy?”
“Tuyết, có thể gọi nó là Tiểu Tuyết.”
Nghe thấy tên mình, cú tuyết nhỏ ngẩng đầu nhìn Lâm Thần, tưởng nàng muốn đón nó trở lại, xong lại nhìn nhìn, thấy Lâm Thần không có ý định đó, nó lại co đầu trở lại.
Lâm Hề cũng đưa cây cỏ trong tay mình cho bạn tốt chơi, nhưng Hoàng Tư Đình có vẻ không có hứng thú với thực vật.
Cô bé quấn lấy mẹ muốn ôm chú cú tuyết nhỏ đáng yêu.
“Tránh sang một bên đi, mẹ vẫn chưa hết giận đâu.” Ngô Viên Viên không cảm thấy xúc động với ánh mắt ướt át của con gái, “Tay chân lóng ngóng, làm nó đau thì sao?”
Nghe mẹ nhắc đến chuyện vừa rồi, cô bé có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, quay lại bên cạnh Lâm Hề chơi.
……
Hoàng Càng cảm thấy hứng thú với loài cây mà Lâm Hề đang cầm, vì thế liền hỏi Vân Khởi.
“Cô ta chắc chắn không thể hái được. Đưa cô ta đến đó rồi làm nhục cô ta trước mặt mọi người không phải là tốt hơn sao? Dù sao bây giờ cũng không có việc gì khác để làm, tại sao không đi xem một chút vui vẻ?” Vân Khởi giải thích lý do của mình với hệ thống.
Vì vậy, Vân Khởi dẫn họ trở lại, quay trở lại cổ thụ cao lớn.
Vân Khởi thấy một số cây trồng màu đỏ trên cây đã bị hái, mặc dù chúng gần mặt đất nhưng cũng khó có thể hái được. Xem ra những phụ huynh mà mình đã gặp trước đó đã quyết định thử một chút, vậy mà đã thành công.
Ngô Viên Viên ngước nhìn cổ thụ cao vút, tầm nhìn hạn chế của cô không cho phép cô thấy những cây trồng màu đỏ.
Biết rằng những cây này mọc ở chỗ cao trên thân cổ thụ, cô có phần không muốn để Alpha nhà mình leo lên.
Trong rừng Roth không chỉ có loại cây này, phải không? Cô không muốn thấy Hoàng Càng bị thương.
Nhưng Alpha lại tỏ ra khá háo hức, đến giờ vẫn chưa giúp con gái tìm được tác phẩm dự thi, cô vẫn là có chút áy náy
Không có nói trước một tiếng với bạn đời của mình, cô ấy trực tiếp bắt đầu leo lên.
“Hái được rồi.” Vân Khởi thấy Hoàng Càng leo lên vị trí có cây mọc rồi lại tiếp tục leo lên, chỉ dừng lại sau khi đến khu vực giữa và trên cùng nơi cây mọc rồi hái một cây.
Ngô Viên Viên sau khi nghe được mới yên lòng.
Một lúc sau, Alpha leo xuống với một cái cây màu đỏ máu, bất quá màu sắc cũng không đậm như cây Lâm Hề đang cầm.
Cô đưa cây trồng cho con gái mình, sau đó yên lặng mà nghe bạn đời của mình đọc kinh, không một lời phản bác.
…
Sau đó, họ tùy ý tìm một hướng rồi tiếp tục đi dạo. Trong quá trình đó, họ cũng nhìn thấy một số loại thực vật có thể rất quý giá. Những gì có thể hái được, họ đều đã hái. Họ cũng gặp một số động vật lớn, nhưng may mắn là những con vật này lười biếng nằm trên lãnh thổ của mình cũng không hứng thú với con người đi qua.
Gặp được động vật kỳ lạ cũng có gặp qua. Họ nhìn thấy một con báo tuyết nhỏ, sau đó Vân Khởi mới biết rằng thế giới này thực sự không có báo màu trắng.
Tuy nhiên, việc xuất hiện báo tuyết trong rừng đã là một điều kỳ diệu.
Lúc họ đang muốn bắt nó, có một con báo lớn xuất hiện, nhảy ra từ bụi cỏ phía sau, nhìn Vân Khởi một cái, cắn lấy con báo tuyết nhỏ rồi nhanh chóng chạy đi.
Lúc sau liền không thể nào gặp được những con vật khác.
Trời tối dần, đã đến lúc quay trở lại trại.
Trên đường về, Vân Khởi gặp rất nhiều phụ huynh đang đi về phía họ.
Những phụ huynh này mang theo một số sinh vật hình dạng kỳ quái, điểm chung là chúng rất lớn.
Vân Khởi thậm chí còn thấy một phụ huynh mang theo cây ăn thịt, kích thước lớn hơn nhiều so với trên Trái Đất, hơn nữa thực vật đó vẫn nhảy múa khi rời khỏi đất, cánh hoa mở ra được người phụ huynh đó buộc chặt bằng một loại cỏ không rõ tên.
Có một phụ huynh khác mang theo một sinh vật giống như lợn rừng cỡ con thỏ, trông như đã trưởng thành, chỉ là không biết tại sao kích thước lại nhỏ như vậy.
…
Lư Niệm giáo sư là người mà Vân Khởi chưa từng gặp, cô ấy không phải là giáo viên đi kèm của trường trong thời gian này, có vẻ như chỉ được mời đến tối nay.
Cô ấy là một omega, một người phụ nữ rất xinh đẹp, cao ráo, mang theo mắt kính, khí chất có chút lạnh lùng, làm cho Vân Khởi có cảm giác cô ấy giống như bạn của Lâm Thần, Nam Nguyệt.
Liệu khi họ gặp nhau có cảm thấy như đang nhìn vào gương không? Vân Khởi bị suy nghĩ đột ngột của mình làm cho bật cười, thu hút ánh nhìn của Lâm Thần bên cạnh.
Nhớ lại trong cốt truyện, sau khi Lâm Thần cùng Mục Mộ quen biết nhau, nàng ấy bắt đầu làm lại những việc mình đã làm ở trường, tiến lên con đường nghiên cứu khoa học.
Vân Khởi bắt đầu mơ mộng, nghĩ đến Lâm Thần mặc bộ đồ nghiên cứu màu trắng, làm việc nghiêm túc trong phòng thí nghiệm, biểu cảm có lẽ cũng giống như Lư Niệm giáo sư này, nghĩ đến đây cơ thể Vân Khởi hình như có chút nóng.
Sau đó, cô cảm thấy eo mình có chút đau nhói.
Lâm Thần thấy Vân Khởi nhìn Lư Niệm, đột nhiên lại phát ra mùi tình nhân thảo, nhớ lại lúc Vân Khởi gặp Nam Nguyệt, có vẻ như cô ấy cũng nhìn chằm chằm một lúc, nàng có chút tức giận, liền véo một cái vào eo Alpha, làm cô ngoan ngoãn hơn một chút.
Nơi này còn có nhiều người như vậy, Vân Khởi còn vẫn phát ra tin tức tố của mình.
Cũng may là những người xung quanh dường như cũng ai không ngửi thấy.
“20 phút sau, các bạn có thể chọn một loại thực vật hoặc một con vật đặt phía trước, sau khi mọi người đều đặt xong, tôi sẽ xem từng cái một.”
Vân Khởi tất nhiên là chọn đặt con cú tuyết nhỏ, sinh vật từ thế giới khác, cô ấy cảm thấy đó có lẽ là điều kỳ lạ nhất.
Gia đình Hoàng Càng chọn loại thực vật màu đỏ máu mà họ hái được ban đầu, mặc dù cũng có những phụ huynh khác đặt loại thực vật tương tự lên, nhưng không có cái nào đỏ và lớn như của họ.
Các phụ huynh khác cũng lần lượt chọn và đặt, đặt những gì họ cảm thấy phù hợp nhất lên.
…
“Tiểu Tuyết được đặt ở một nơi mới, phát hiện ra xung quanh không có ai kiểm soát nó, cho nên nó bắt đầu chế độ “tự do bay lượn”.
Nó nhìn thấy một loại thực vật trông có vẻ mọng nước, lộc cộc lộc cộc chạy đến đó, mổ một cái làm thực vật bị mất một miếng nhỏ. Lúc nghe thấy tiếng kêu của người tìm ra thực vật này, Vân Khởi mới phát hiện Tiểu Tuyết của mình tới giờ báo rồi.
“Tiểu Tuyết!”
Vân Khởi hô một tiếng, nghiêm túc nhìn nó, làm cho Tiểu Tuyết không dám manh động.
Lâm Thần đi xin lỗi gia đình kia, may mắn là họ vẫn cười cười tỏ vẻ không sao, họ cũng không kỳ vọng gì cả, nhưng ánh mắt họ vẫn chứa đựng đau lòng.
Sau khi Vân Khởi dời tầm mắt đi, Tiểu Tuyết thử giật giật móng vuốt của mình một chút, thấy Vân Khởi cũng không có nhìn qua, lại giật giật
Nó lại chú ý đến con lợn rừng béo ú, vừa nhìn liền cảm thấy thịt nó hẳn là rất ngon.
Nó khoa tay múa chân, vẫy vẫy chân, phe phẩy đôi cánh, bắt đầu khiêu khích con lợn rừng, sau đó con lợn rừng nổi giận đùng đùng chạy lại đây.
Lần này không thể trách nó, là do con lợn rừng “béo ú và ngon lành” đã khiêu khích trước, vì vậy chủ nhân không thể mắng nó, nó chỉ là đang phản công.
Chờ đến khi nó dùng cánh ngăn lại con lợn rừng, đang chuẩn bị dùng móng vuốt mổ một cái thì–
“Tiểu Tuyết!!!”
Lần này là âm thanh từ một chủ nhân khác, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng làm nó sợ hãi đến nỗi lông vũ dựng đứng hết cả lên.
Những chiếc móng vuốt sắc nhọn cũng chậm rãi hạ xuống, giữ chặt con lợn rừng đang tức giận nhưng cũng không làm nó bị thương.
Chủ nhân của con lợn rừng không thấy Tiểu Tuyết khiêu khích, họ còn đang tưởng là động vật mà mình bắt đã chủ động tấn công trước.
Khi anh ta bắt được, anh ta hoàn toàn nhận thức được rằng sinh vật này rất dễ nổi giận.
Anh ta chạy đến xin lỗi Lâm Thần, nàng lắc lắc đầu, tỏ vẻ sinh vật nhà mình cũng thật không cho người ta bớt lo.
…
May mắn thay, 20 phút đã đến, Tiểu Tuyết cũng không gây rắc rối thêm nữa.
Lư Niệm giáo sư bắt đầu từ bên trái, đọc tên của từng sinh vật mà các bậc phụ huynh tìm thấy rồi giới thiệu ngắn gọn về chúng.
Thực vật màu đỏ máu được gọi là Hồng Nhiễm, chỉ mọc trên thân cổ thụ cao vút vào mây, có tác dụng bồi bổ sức khỏe, kích thước của nó càng to, màu càng đỏ thì hiệu quả càng tốt.
Con lợn rừng được gọi là Ô Kim, thịt của nó rất ngon, nhưng sau khi được nuôi nhốt và sinh sản thì không còn giữ được hương vị ban đầu, vì vậy giá cả khá đắt.
Cây ăn thịt lớn được gọi là Nhân Diện Hoa, nhưng nó không ăn thịt người, chỉ trông rất hung dữ, tính cách rất nhút nhát, thực tế là phụ huynh không cần phải buộc chặt cánh hoa của nó.
Vân Khởi nghe, phát hiện những sinh vật này chỉ giống với sinh vật trên Trái Đất về hình dạng bên ngoài, nhưng khác biệt bên trong lại rất lớn.
…
Khi Giáo sư Lư Niệm nhìn thấy chú cú tuyết nhỏ, cô đột nhiên dừng lại.
Cô chưa bao giờ thấy loài chim này trước đây, và cũng không học về nó trong sách vở.
Hơn nữa, liếc mắt một cái cô liền nhận ra đây là một con chim ăn thịt non, có lẽ mới sinh, nhưng điều kỳ lạ là móng vuốt sắc nhọn và lông vũ của nó lại phát triển sớm như vậy.
Cần phải biết rằng, ngay cả đối với chim ăn thịt, trạng thái non nớt cũng có giai đoạn lông dài.
Cô quan sát kỹ lưỡng bé cú tuyết và cuối cùng xác định sinh vật trước mắt này cô cũng chưa từng gặp qua bao giờ.
“Ai là người tìm thấy sinh vật này?”
Vân Khởi trả lời.
Đó là người vừa nhìn chằm chằm vào cô. Không chỉ Lâm Thần chú ý, chính Lư Niệm giáo sư cũng nhận ra.
“Tôi cũng chưa từng thấy loài sinh vật này,” cô thừa nhận một cách dứt khoát, khiến các giáo viên bên cạnh cảm thấy ngạc nhiên.
Không giống như phụ huynh, họ biết về thành tựu và vị thế của Lư Niệm trong lĩnh vực động vật hoang dã.
Lư Niệm tiếp tục quan sát những sinh vật còn lại, không có sinh vật nào hiếm gặp như bé cú tuyết nữa.
Món quà bí ẩn xứng đáng thuộc về Lâm Hề – một chiếc mặt dây chuyền nhỏ xinh.
Nó tỏa ra ánh sáng xanh dương mờ ảo, rất nổi bật.
Ngoại trừ Vân Khởi, mọi người đều coi đó là vật trang trí bình thường.
Vân Khởi cảm thấy chiếc mặt dây chuyền mang lại cho cô một cảm giác quen thuộc, nhưng cô chắc chắn mình chưa từng thấy chiếc mặt dây chuyền như vậy bao giờ, cùng cây cột tế đàn lúc mới đến đều rất quái lạ.
…
Sau đó, trường học tổ chức cho học sinh và phụ huynh trở về, giữa chừng dành thời gian cho phụ huynh chụp ảnh lưu niệm.
Ngồi trên xe trở về, Vân Khởi cảm nhận được ánh nhìn từ phía sau lưng truyền đến. Cô quay đầu lại và thấy bói toán sư mà cô đã gặp trước đó tại nhà của Vân Lan đại công, bà ta đang đứng trên tế đàn, nhìn về phía cô.
Tuy nhiên, khi cô chớp mắt, bói toán sư đã biến mất, như thể những gì cô vừa thấy chỉ là ảo giác.
– ————–
Editor: chương sau có tin vui