“Ngủ không ngon sao?”
Vừa mở mắt Vân Khởi đã thấy Lâm Thần co ro như một bóng ma ở góc giường, thoạt nhìn có vẻ tiều tụy.
Ánh nhìn chằm chằm của thỏ con làm Vân Khởi có chút bất an, cô vô thức nhìn vào cổ tay mình, không có gì trên đó, giống y như lúc trước khi đi ngủ.
Đối với câu hỏi của Alpha Lâm Thần cũng không trả lời, nàng nghi ngờ nhìn chằm chằm vào bạn đời của mình, từ ánh mắt đến những cử động nhỏ của cơ thể, đều là những gì nàng quen thuộc.
Sau một lúc quan sát, báo động trên người Lâm Thần đã được giải tỏa, nàng lại biến trở về thành thỏ con mềm mại thích làm nũng như trước, lăn đến bên cạnh Vân Khởi.
“Tối qua chị nói mớ.” Omega vừa nói vừa véo bạn đời của mình.
“Chị nói gì?” Vân Khởi có chút tò mò, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng nói mớ, hoặc có thể là chưa bao giờ phát hiện ra, từ khi hiểu chuyện cô đã bắt đầu ngủ một mình.
“Là nói muốn đánh con thỏ hư hỏng nhà mình à? Hay là đang suy nghĩ về chuyện sau này nuôi thỏ con và thỏ nhỏ của chúng ta như thế nào….”
“Sao em không nói gì? Là tối qua chị đã nói cái gì quá đáng hả?” Alpha nói giỡn đưa ra nhiều giả thuyết về mấy câu nói mớ tối qua, nhưng vẫn không nhận được phản hồi từ bạn đời.
Vân Khởi nhớ lại cuộc trò chuyện hôm qua, nếu có điều gì cô không thể nói với Lâm Thần, thì chắc chắn liên quan đến cuộc cãi vã vài ngày trước, trong khoảng thời gian đó cô đã nghiêm túc suy nghĩ về chuyện chia tay.
“Chị nói chị ghét em bé, không muốn nhìn thấy con nữa.” Lâm Thần đã làm đẹp cho lời nói của Vân Khởi tối qua, “Giống như trước đây lúc chị không bình thường, nhìn thấy con là không vui.”
Vân Khởi nghiêng nghiêng đầu, tiêu hóa lời nói của Lâm Thần.
Ngày hôm đó sau khi nói chuyện với hệ thống, không biết vì lý do gì cô đột nhiên ngủ thiếp đi, trở về nơi dường như là thế giới cũ, rồi sau đó nhận được chiếc vòng cổ mẹ tặng, ngủ một giấc rồi lại trở về. Nói đến đây, cô vẫn chưa gặp được nguyên chủ của cơ thể này, tức là “Vân Khởi”, cũng không biết bây giờ “Vân Khởi” đang ở đâu. Tại sao sau khi cô ngủ lại lặp lại những hành động đó?
【Đây là cơ thể của ngươi, ngươi không cần có gánh nặng.】 Hệ thống đột nhiên lên tiếng, là giọng nói mà Vân Khởi quen thuộc.
Mặc dù đã có rất nhiều điểm đáng ngờ, Vân Khởi vẫn không muốn tin rằng hệ thống sẽ hại mình. Cô vẫn nhớ lúc Tiểu Tra tặng mình quả trứng Tiểu Tuyết, nhớ lúc mình sợ ma nhưng không thể phá vỡ hình tượng, là Tiểu Tra luôn ở bên cạnh nói chuyện phiếm với cô. Hơn nữa nếu xét kỹ, cô đã nhiều lần phá vỡ hình tượng, nhưng Tiểu Tra vẫn luôn bỏ qua, cô mới có thể có nhiều trải nghiệm đẹp như vậy.
“Trước đây ngươi đã xảy ra chuyện gì? Đổi hệ thống?
Tuy nhiên Vân Khởi không nhận được câu trả lời, hệ thống chỉ lên tiếng một lần rồi im lặng.
“Khoảng thời gian ta quay lại, trong cơ thể này là nguyên chủ phải không? Trước đây không phải ngươi đã nói cô ta chết rồi sao? Còn ta, tại sao ngươi lại nói đây là cơ thể của ta?”
Dù Vân Khởi có chất vấn thế nào hệ thống cũng không trả lời nữa.
Tay cô bị nắm chặt, giống như cách cô đã nắm tay Lâm Thần hôm qua. Vân Khởi lấy lại tinh thần, thấy Omega vẫn đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt lo lắng, hình như đang chờ đợi cô cho nàng một câu trả lời, cho nàng một ít an tâm để dựa vào.
“Chị rất thích con, giống như thích Hề Nhi vậy.” Alpha nghiêm túc nói, “Còn có mấy cái tượng đó, chị đã hứa tặng quà cho em bé và Hề Nhi mà vẫn chưa chuẩn bị xong. Chị sẽ không đi đâu, sẽ không rời xa thỏ con cùng một đàn thỏ nhỏ của chị.”
“Móc ngoéo.” Lâm Thần đưa tay ra, giống như tối hôm qua, giống như lúc còn nhỏ.
Hai người họ ngoéo tay có chút khác với những người khác, những người khác đều là dùng ngón út để ngoéo tay, nhưng lúc Alpha còn nhỏ không biết tại sao lại thích dùng ngón trỏ, thành ra nàng cũng học theo Alpha ngoéo tay bằng ngón trỏ.
Hôm qua, sau khi Vân Khởi nói “móc ngoéo”, cô cũng đưa ngón trỏ ra.
“Móc ngoéo.” Lâm Thần đôi khi đơn thuần như một đứa trẻ, giống như chỉ cần móc ngoéo là không cần lo lắng gì nữa, ngoài ý muốn dễ dỗ dành. Vân Khởi hy vọng thỏ con có thể luôn giữ được sự hồn nhiên như vậy.
“Vậy…. bây giờ chị có thể đi thăm con không?” Vân Khởi nhìn thỏ con lại dính vào mình, chậm rãi nói.
Cô cảm thấy năng lực chịu nhiệt của Lâm Thần rất cao, thời tiết này trong phòng không bật điều hòa, Lâm Thần vẫn có thể dựa sát vào cô.
Vân Khởi cảm thấy người mình nóng giống như một cái bếp lò, ngay cả bản thân mình cũng khó chịu mình.
“Có thể, nhưng bình thường giờ này con vẫn còn đang ngủ.” Khoảng thời gian trước Lâm Thần luôn ở bên ngoài nhưng vẫn thường xuyên theo dõi tình hình của con và Vân Khởi qua camera.
Bất quá chuyện camera này nàng sẽ không nói cho Vân Khởi, bây giờ cái camera đó nàng cũng đã tháo ra, Vân Khởi cũng không có cơ hội biết.
“Hay là ngủ thêm chút nữa? Thỏ con nhà chúng ta trông có vẻ không ngủ ngon?”
“Được ạ.”
“Gần đây con có thích thứ gì không? Muốn mua cho con một ít quà nhỏ.”
“Chỉ cần là đồ ăn ngon thì nó đều thích, đều bị chị cùng Tiểu Tuyết dạy hư, cái gì cũng muốn cho vào miệng, cái gì cũng muốn ăn.”
“Đâu có, gần đây chị ăn ít hơn em mà, nói không chừng con ăn nhiều là do di truyền từ em. Trước đây em ăn nhiều mà thịt trên người cũng không tăng lên miếng nào, còn bây giờ là tăng thịt trên người con, nếu không thì giờ em đã là một con thỏ béo rồi.”
“?” Lâm Thần lẳng lặng nhìn Alpha một lúc, sau đó đột nhiên lao tới, động tác nhanh đến mức làm Vân Khởi không kịp tránh.
“Sao chị có thể nói em béo! Sao có thể nói với một cô gái là người đó béo!”
“Không phải lúc nãy em cũng vừa nói sao?” Vừa tránh né, Vân Khởi vừa không quên cãi lại thỏ con.
Cô đã dỗ dành Lâm Thần xong, ít nhất là cô nghĩ vậy, nên bây giờ cô có thể thoải mái cãi lại Omega, bằng không nếu nhịn nữa, sau này bé con khóc cũng thành lỗi của cô.
“Lúc nãy em nói chị cái gì cũng muốn ăn chứ không nói chị béo.”
“Chị cũng chỉ nói là em ăn nhiều nhưng không tăng cân, còn không phải là khen em thon thả sao.” Alpha rất ấm ức.
Thỏ con ở trên người cô nhích tới nhích lui, còn dùng thỏ thỏ quyền để trừng phạt cô, nhưng chỉ cần cô có chút động tác, thỏ con sẽ tức giận kêu lên, biểu hiện giống như Vân Khởi đang bạo lực gia đình, trời biết cô chỉ muốn ngăn chặn đòn tấn công của nàng.
“Câu sau, câu sau, câu sau! Chị lại gọi em là thỏ béo!”
“Đó chỉ là giả thuyết thôi, hơn nữa em không thấy thỏ béo rất dễ thương sao? Chị thấy trên mạng nói béo là cách gọi yêu thương giữa những người yêu nhau.”
“Nếu không thích thì chị sẽ gọi em là thỏ mập.” Alpha nói câu này rất nhỏ nhưng bạn đời vẫn nghe thấy.
Lâm Thần im lặng một lúc, Vân Khởi tưởng nàng đã nguôi giận liền đưa tay ôm nàng.
“Đừng giận, đừng giận nữa, chúng ta lại ngủ thêm một chút, lát nữa còn phải đi gặp con, còn có Hề Nhi, hôm qua chị chưa kịp xem phim với con….”
Còn chưa nói hết câu trong phòng đã vang lên tiếng hét thảm thiết của Alpha.
……
“Ăn thuốc nổ rồi.” Vân Khởi lẩm bẩm nói thầm, thấy Lâm Thần phía trước quay đầu lại liền im lặng ngay.
“Vẫn còn phàn nàn?”
“Đâu có, chị thích nhất là thỏ con xinh đẹp nhà mình.” Alpha đổi sang vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng nhưng bạn đời cũng không thèm để ý.
“Nhà chị không phải là thỏ mập sao?” Lâm Thần nói xong liền quay đầu đi.
“Nhà chị là thỏ xinh đẹp giống như hoa bách hợp vậy, siêu đẹp, đẹp đỉnh nóc, đẹp kịch trần, đẹp bá cháy, đẹp banh nhà lồng….” Vân Khởi nói những lời này có thể thao thao bất tuyệt, nói mãi mãi không ngừng nghỉ, vì nhìn Omega những từ ngữ đẹp đẽ ở trong lòng sẽ tuôn ra không ngừng.
Lâm Thần ở phía trước tuy không quay đầu lại, nhưng rõ ràng đang lắng nghe những lời nói của người phía sau, tai dựng lên cao cao.
Chẳng mấy chốc hai người đã đến trước cửa phòng con.
“Em nói xem chị vào nên nói gì với con đây? Là xin lỗi trước rồi mới cho đồ ăn vặt hay cho đồ ăn vặt trước rồi mới xin lỗi?” Có lẽ là cho đồ ăn vặt trước, sau đó con sẽ sẵn lòng nghe cô nói hơn một chút?
“Hai cái này có gì khác nhau sao? Con sẽ không để ý đâu.” Lâm Thần trước đó đã giải thích với con rồi, nói là trong khoảng thời gian đó mẫu thân bị quỷ ám, người mẫu thân xấu xa đó không phải là mẫu thân thật sự của con, bây giờ mẫu thân thật sự của con đã trở lại, còn không cần phải sợ nữa.
Cuối cùng Vân Khởi bị Lâm Thần đẩy vào, còn đồ ăn vặt thì bị Lâm Thần giành lấy.
Trong phòng con cú tuyết nhỏ đang ăn đồ ăn vặt cùng với em bé, sau sự việc lần trước, tình bạn cách mạng của hai sinh vật đáng yêu này dường như càng tốt hơn.
“
“Gù gù.” Con cú tuyết nhỏ nhìn thấy Vân Khởi thì liền theo bản năng giơ móng vuốt lên, bất quá rất nhanh sau đó nó đã hạ xuống, nó nhìn Vân Khởi.
“Về rồi.” Vân Khởi cũng đáp lại một tiếng.
“Gù gù.” Con cú tuyết nhỏ nhanh chóng lao về phía Alpha, như một quả bóng nặng đập vào lòng Vân Khởi.
Vân Khởi một tay đỡ con cú tuyết nhỏ, một tay xoa ngực mình, mấy ngày không gặp, con chim béo này càng béo hơn.
“Đây là đồ ăn vặt mẫu thân mang cho con, mẫu thân xin lỗi vì mấy ngày trước đã sơ suất làm bé con đáng yêu của chúng ta bị thương.” Trong khi Vân Khởi vuốt ve con cú tuyết nhỏ, Lâm Thần đi đến bên cạnh em bé, đặt một túi đồ ăn vặt trước mặt con.
“Vì là mẫu thân tặng, cho nên đồ ăn vặt trong này con tự phân chia, nhưng phải chú ý cùng một lúc không được ăn quá nhiều.”
Trong túi có nhiều món là món “li mít tịt”, nhưng “li mít tịt” này không phải là do bên ngoài nó được bán giới hạn, mà là do Lâm Thần quy định con mỗi ngày chỉ được ăn một ít, phần lớn chỉ được ăn ba hoặc bốn cái.
Như thạch trái cây màu xanh trên cùng của túi, Lâm Thần thấy cái này quá lạnh, quy định con mỗi ngày chỉ được ăn ba cái.
“A, a.” Em bé nhìn thấy đồ ăn vặt rõ ràng ánh mắt đã sáng lên nhiều, nhưng con cũng không chạm vào những đồ ăn vặt đó.
Em bé nắm lấy áo mẹ, chỉ chỉ về phía mẫu thân, hành động này cũng bị Vân Khởi nhìn thấy.
Mặc dù bên ngoài Vân Khởi luôn chơi với con cú tuyết nhỏ, nhưng thực ra vẫn luôn chú ý đến em bé, nhìn thấy con chỉ chỉ vào mình, cô đặt con cú tuyết nhỏ xuống rồi đi đến bên con.
“Con có nhớ mẫu thân không?” Vân Khởi đưa tay chạm vào bàn tay nhỏ của con, “Mẫu thân thì luôn nhớ bé con của chúng ta.”
Vết bầm trên cổ con đã lành từ lâu, Vân Khởi chưa từng thấy tận mắt, nhưng nghĩ đến việc cổ trắng của con có vết bầm xấu xí, cô rất tự trách.
Bé con của cô còn nhỏ như vậy, cô lại không thể bảo vệ tốt cho con.
“Mẫu thân đến để xin lỗi con, hy vọng con có thể tha thứ cho hành động trước đây của mẫu thân.” Thấy bàn tay nhỏ không rút lại, Vân Khởi nắm chặt lấy tay con, nhẹ nhàng bóp bóp.
Bàn tay của con vẫn luôn ngoan ngoãn để cho Vân Khởi nắm, đôi mắt thì luôn nhìn chằm chằm vào Vân Khởi.
Khi Vân Khởi muốn bế con lên, con cũng không từ chối, có vẻ như đã tha thứ cho sự sơ suất của mẫu thân.
– ————–
Editor: Chương này 123 vote mai up 3 chương, ko tách chương luôn. Việt Nam lói là nàm.