Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 148: 148: Tưởng Tử Hàn Anh Vừa Lòng Rồi Chưa



Sau khi im lặng một hồi, cuối cùng cũng có người cất lời trước: “Được, nể mặt ông cụ Tống, chúng tôi sẽ tin cô một lần.

Cô cũng đừng khiến cho chúng tôi thất vọng đó.”
Tống Hân Nghiên thầm thở phào nhẹ nhõm, tự tin cười nói: “Mọi người cứ đợi mà xem đi.”
Tiễn mấy cổ đông đi xong, khí thế trên người của Tống Hân Nghiên lập tức tan biến sạch, không còn dáng vẻ hừng hực tự tin như lúc nãy nữa.

Tô Diễm An ngưỡng mộ không thôi: “Tổng giám đốc Tống, cô thật sự có cách sao?”
Tống Hân Nghiên ngồi phịch xuống ghế, cười khổ: “Không có cách thì còn có thể làm gì được đây?”
“À…” Tô Diễm An khiếp đảm.

Tống Hân Nghiên vẫn còn chưa kịp thở xả hơi, các bên hợp tác thương mại lại ùn ùn kéo tới.

Văn phòng mới vừa được yên tĩnh nay lại tiếp tục bị nháo loạn thành cái chợ vỡ.

“Tống Thị của mấy người có thể làm ăn đàng hoàng được không vậy hả? Một ngày chiếm hết 3 vị trí đầu bảng trên hot search, khách hàng như tôi đây sắp bị mấy người đùa bỡn tới chết rồi!”
“Lần hợp tác này kiểu gì cũng phải hủy bỏ, Tống Thị nhất định phải bồi thường tổn thất cho tôi như bên trong hợp đồng!”
Từng bản hợp đồng thay nhau bị ném lên trên bàn, trong đó có ghi nếu như vì nguyên nhân bất kì nào đó của một trong hai bên khiến hợp đồng không thể tiếp tục nữa thì bên còn lại có thể đơn phương ngừng hợp tác, cũng có quyền yêu cầu bồi thường điều khoản đã được tô đỏ bên trong hợp đồng.

“Không nói tới những khách hàng nhập sỉ số lượng lớn, bây giờ đến cả khách hàng bán lẻ cũng đều tới thẳng cửa hàng trả hàng lại.

Khiến chúng tôi không những không bán được sản phẩm của mấy người, thậm chí cũng không thể nào bán được những mặt hàng khác được nữa, còn không dám mở cửa tiệm.”
“Tôi còn thảm hơn ông nè! Tất cả khách hàng của tôi đều là khách order trước, giờ gặp phải chuyện xui rủi này khiến bọn họ đều hủy đơn hàng hết luôn.

Tất cả tiền của tôi đều dồn hết vào chuyện nhập hàng vào kho rồi…”
Đám đông bức xúc phẫn nộ, đập bàn gào thét.

Tống Hân Nghiên bảo Tô Diễm An đi rót trà xoa dịu, mãi cho tới khi bọn họ nói ra hết những bức xúc của mình xong xuôi rồi mới ôn tồn nói xin lỗi: “Rất xin lỗi vì đã gây ra rắc rối tới cho mọi người.

Nhưng mà mọi người à, mọi người hợp tác với Tống Thị cũng đâu phải là ngày một ngày hai, Tống Thị đã từng khiến mọi người thất vọng chưa? Cho dù là kho hàng của tôi bị đốt, cho dù là xảy ra chuyện có khách hàng dùng sản phẩm xong bị biến dạng da mặt đi nữa, có chuyện nào mà sau khi mọi người gặp rắc rối mà không được bồi thường xứng đáng không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Mọi người ứ họng.

Tống Hân Nghiên đích thân nhận lấy từng ly nước mà Tô Diễm An đưa tới, đặt trước mặt bọn họ mỗi người mỗi ly: “Tôi cũng không mong cầu gì nhiều, chỉ mong mọi người có thể nhẫn nại thêm một chút, cho tôi vài ngày.

Vấn đề xảy đến, có cãi nhau cũng không phải là cách giải quyết.

Hình tượng của tôi không ra gì, nhưng mà sản phẩm của Tống Thị vẫn luôn đảm bảo chất lượng.

Bây giờ mọi người tìm tôi đòi chấm dứt hợp đồng, sau đó cầm khoản bồi thường đi về, rồi có chắc ăn được sẽ có thể lập tức tìm được một công ty sản xuất khác có thể nghiên cứu phát minh ra được sản phẩm rồi đón nhận những đối tác nhỏ lẻ như mọi người giống Tống Thị hay không? Nếu như là không thì tại sao không thể chờ đợi xem thử?”
Cô chân thành nhìn từng người đang ngồi ở kia: “Làm ơn xin cho tôi một chút thời gian, cũng chính là đang cho mọi người một cơ hội.

Hợp tác là chuyện không dễ dàng, xảy ra tình huống như vậy, tôi còn sốt sắng hơn cả mọi người.”
Mọi người do dự.

Quả đúng là vậy, làm ăn chính là đánh cược.

Có gan lớn thì cũng phải cược một phen.

“Tổng giám đốc Tống, không phải là chúng tôi không muốn cho cô thời gian, mà là chúng tôi cũng không chờ được nữa.

Tất cả vốn liếng trong tay tôi đều dồn hết vào sản phẩm của bên cô rồi.

Bây giờ hàng lại không xuất kho được khiến khách hàng nháo nhào muốn hoàn đơn, muốn tôi bồi thường, tôi còn có cách gì đây?”
“Tình huống của chúng tôi cũng vậy đó, tôi lại là bán lẻ, khách hàng rải rác cứ làm ầm lên khiến chúng tôi không thể nào mở cửa tiệm.

Mặc dù chỉ là buôn bán nhỏ lẻ nhưng một ngày không mở cửa thì vốn lưu động trong tay tôi sẽ hụt thêm một ngày.

Tiền thuê mặt bằng, lương của nhân viên, số dư từ tiền hàng, chỉ cần vài ngày thôi cũng đủ chèn tôi tới chết rồi.”
“Một tuần!”

Tống Hân Nghiên nhìn bọn họ, nói: “Nếu như trong vòng một tuần tôi không giải quyết được, không cần mọi người tới tìm, tự tôi sẽ tới phòng tài chính và phòng pháp vụ để bồi thường theo hợp đồng.”
Một tuần là khoảng thời gian khách hàng có thể chấp nhận được, cũng là giới hạn tốt nhất để xử lý chuyện cấp bách.
Nếu như qua một tuần mà chuyện này vẫn còn chưa có tiến triển, sau này chỉ càng khó khăn hơn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1730

Tất cả mọi người đều lăn lộn trên thương trường đã lâu, ai cũng không muốn huyên náo đến mức quá khó coi.

.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

[Ngôn Tình] Sống Chung
2.

Gục Trước Dịu Dàng
3.

Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao?
4.

Em Nghe Thấy Được
=====================================
Dù tình nguyện hay không thì vẫn phải miễn cưỡng đồng ý.

Văn phòng lại yên tĩnh trở lại.

Tống Hân Nghiên như bị rút sạch dưỡng khí, mệt mỏi rã rời ngồi trên ghế.

Sau khi tiễn người ra về xong, Tô Diễm An cũng cầm cái ipad quay trở lại, muốn nói nhưng lại ngại không dám mở lời.

“Giờ đã không còn chuyện gì tồi tệ hơn nữa rồi, có chuyện gì thì nói luôn đi.” Tống Hân Nghiên nhẹ giọng nói.

“Lại có thêm hot search nữa rồi…”
Tống Hân Nghiên xoa xoa huyệt thái dương đang co giật mạnh, cô cầm điện thoại lên nhanh chóng tìm tới mục hot search.

#Tống Hân Nghiên lên tiếng#
#Kịch bản tẩy trắng quen thuộc của loại gái đểu#

Nguyên nhân là trên Facebook có xuất hiện hai đoạn ghi âm, chính là hai đoạn ghi âm mà Khương Thu Mộc gửi cho Cố Vũ Tùng.

Ý định ban đầu của đoạn ghi âm xuất hiện là có ý tốt, giải thích rằng từ đầu tới cuối cô chỉ yêu mỗi Tưởng Tử Hàn.

Nhân vật nữ bên trong đoạn video quay ở khách sạn đó không phải cô, còn bức ảnh chụp ở bệnh viện thì là có người đã cố ý nói dối úp sọt cư dân mạng.

Tấm ảnh chụp bị cắt góc, ở bên ngoài ống kính của máy ảnh vẫn còn có bệnh nhân ở ngay đó.

Có người đang lợi dụng dư luận mà công kích Tống Hân Nghiên.

Nếu như hai đoạn ghi âm này xuất hiện vào ngay lúc đầu, mọi người có thể sẽ còn tin tưởng.

Nhưng hai đoạn ghi âm này lại qua đi vài ngày mới tung ra, không cần người khác dẫn dắt thì dư luận cũng đã nghiêng về phía đối lập.

“Thật không biết xấu hổ, thật sự tưởng rằng mọi người đều là người ngu hết à? Tùy tiện tung ra hai đoạn ghi âm để tẩy trắng?”
“Ha ha, muốn cứu vớt lại sau khi sự việc đã vỡ lẽ? Như này cũng quá hời hợt rồi đó!”
“Thất vọng vô cùng tận! Tận cùng của sự đê hèn, loại người không biết nhục nhã, quả nhiên là không ai sánh bằng!”

Hoàn toàn không có một ai tin tưởng, dưới phần bình luận là một trời mắng chửi, lời lẽ thô tục gì cũng có.
Tống Hân Nghiên lẳng lặng tắt Facebook đi, cất điện thoại vào rồi bất lực dựa vào lưng ghế, nhắm mắt không nói một câu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 453: C453: Ông nghĩ mình là ai

Chẳng có gì phải uất ức cả.

Tống Hân Nghiên, đây là những gì mày nợ Tưởng Tử Hàn!

Chỉ là, Tưởng Tử Hàn à, kết quả như này, anh vừa lòng rồi chứ?
Tô Diễm An thấy thế lại không dám quấy rầy cô thêm nữa, chỉ rón rén lùi ra.

Khương Thu Mộc mặt đầy mồ hôi xồng xộc vọt thẳng vào, luống cuống nói: “Nghiên à, xin lỗi, xin lỗi cậu nhé, tớ gửi hai đoạn ghi âm đó vốn dĩ là muốn giải thích thay cho cậu, tiện thể nói sự thật cho Tưởng Tử Hàn biết.

Không ngờ lại chữa lợn lành thành lợn què, khiến mọi chuyện xảy ra như này…”
Tống Hân Nghiên mở mắt ra, bình tĩnh lắc đầu nói: “Không sao đâu, không có gì thê thảm bằng việc tớ đã đánh mất anh ấy cả.

Bão giông muốn tới thì cứ để nó mãnh liệt hơn chút nữa đi, xem tớ có lùi bước hay không!”
Khương Thu Mộc áy náy đến đau lòng, tự tát mình một cái thật mạnh: “Thứ như mày không được tích sự, chỉ thấy ăn hại thôi!”
Cô ấy ném túi xách lên ghế sô pha: “Được rồi, bắt đầu từ bây giờ, cho dù cậu có phải đối mặt với thứ gì đi nữa, chị đây đều sẽ gánh vác cùng với cưng!”
Cô ấy muốn bắt đầu từ đây trở về sau, mình sẽ theo sát Hân Nghiên không rời một tấc!

Câu lạc bộ đánh golf.

Dạ Vũ Đình cầm gậy đánh golf, vọng nhìn về phía lỗ golf ở phương xa.

Gậy vung lên một cái, trái cầu trên đất trực tiếp bay lên rơi vào tỏng lỗ.

Lệ Anh Vũ kẹp nách cây gậy đánh golf, vừa vỗ tay vừa nói: “Ở bên ngoài đang ầm ĩ đến long trời lở đất, thiên thời địa lợi nhân hòa, đúng thật là hoàn mỹ, anh còn chưa có ý định ra tay à?”
Người phục vụ đặt thêm một trái cầu nữa.

Dạ Vũ Đình thử thử tay cầm: “Không, còn chưa đủ!”
Lệ Anh Vũ có hơi tiếc nuối, khuyên nhủ: “Bây giờ cô ấy đang thê thảm lắm rồi, lúc này anh hùng cứu mỹ nhân thật sự rất thích hợp.

Chín quá sẽ hóa bở đấy.”
Dạ Vũ Đình đánh trái cầu đi xa, tay khẽ che vành nón trông về phía trái cầu đang bay, mãi cho tới khi biến mất khỏi tầm mắt.

Anh ta ném gậy đánh golf qua cho người phục vụ, sau đó đi về phía dù che nắng.

Một nhân viên tạp vụ đứng bên cạnh lập tức mang chai rượu đỏ từ trong hộp đá ra, rót cho bọn họ.

Dạ Vũ Đình nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu, chậm rãi thưởng thức: “Cậu đã từng huấn luyện sói chưa?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.