Lục Kim An dù sao cũng là bảo bối nhỏ đáng yêu ở bên cô hai tháng rồi! Thấy cô như vậy thì biết cô muốn làm gì rồi, nó chạy lon ton đến dưới gốc cây, lôi một cái gậy to hơn cả tay nó về. “Yêu thẩm, thím có phải muốn tìm cái này không?”
Mắt Tống Duệ Nguyệt sáng lên, cầm lấy từ tay đứa trẻ, còn xoa xoa đầu nó: “Sang bên kia chơi đi!” Nới xong, cô cầm gậy trong tay, hỏi: “Ông Chu, đây là gỗ thông phải không? Không chắc lắm nhỉ!”
Ông Chu:…Tiểu Nguyệt này sao lại giống như một tên côn đồ xã hội đen vậy?
Tống Duệ Nguyệt tại nhìn những người đến gây chuyện trước mặt, giọng lạnh lùng: “Nói đi, chuyện gì xảy ra?” Mẹ đẻ của Chu Dương họ Tiêu, tên là Tiêu Phương, sau khi chồng hy sinh trên chiến trường, bà ta đã cuỗm hết tiền trợ cấp mà cấp trên phát rồi tái giá đến nhà họ La, người đàn ông hiện tại tên là La Vĩnh Kim. Những người đến hôm nay có La Vĩnh Kim, Tiêu Phương, La Mạn Lệ và anh họ của cô ta là La Mậu Lài, cùng với mẹ của La Mậu Lài là Lưu Thúy.
Tống Duệ Nguyệt hiện tại không biết những người này tên gì nhưng cô biết mẹ Chu Dương họ Tiêu, sau này tái giá với người đàn ông họ La, còn người phụ nữ hôm nay đi tìm cô tên là La Mạn Lệ.
Cô vừa dứt lời, người nói không phải La Vĩnh Kim cũng không phải Tiêu Phương, mà là người đàn ông trung niên lưu manh kia.
“Cô là ai, chúng tôi ở đây nói chuyện gia đình, người ngoài như cô mau cút đi.”
“Hôm nay tôi nhất định phải quản chuyện này?” Tống Duệ Nguyệt cười lạnh, gõ gõ cây gậy trong tay, cô thực sự muốn đánh người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com – .]
“Hừ, cầm cái gậy rách nát định dọa người à, cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy nên biết điều một chút, nếu không đừng trách anh đây không biết thương hoa tiếc ngọc.” La Mậu Lài đã ngoài 30 tuổi rồi mà vẫn chưa lấy được vợ, lần này đến nhà họ Chu gây chuyện, chính là muốn tống tiền một khoản, như vậy cũng dễ về tìm người mai mối, không ngờ mới vào nhà họ Chu chưa được bao lâu thì có một người phụ nữ đi vào, quan trọng hơn là gã chưa từng thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy, cho nên không khỏi nảy sinh chút ý đồ xấu.
Bà Chu nghe xong, tức giận mắng ầm lên: “Tiểu Nguyệt là cháu gái tôi, cậu là cái thá gì mà dám làm thân với nhà chúng tôi, đồ lưu manh không biết xấu hổ, cút, cút khỏi nhà tôi.”
Tống Duệ Nguyệt vội vàng đỡ bà Chu, thực sự sợ bà kích động quá sẽ tức c.h.ế.t mất.
La Mậu Lài cười ha hả nói: “Ồ, hóa ra là cháu gái của bà lão, vậy không phải vừa hay sao, tôi vẫn chưa lấy vợ, thế này nhé, để cháu trai bà cưới em gái tôi, tôi cưới cháu gái bà, thế nào?”
Bà Chu nhảy dựng lên định đánh người, bị Tống Duệ Nguyệt ngăn lại, sau đó, cô nhìn La Mậu Lài nói: “Anh vừa nói gì? Nói lại lần nữa thử xem.”
La Mậu Lài không hề nhận ra nguy hiểm, tiếp tục cười hề hề nói: “Tôi nói sai sao? Dù sao Chu Dương cũng đã ngủ với em họ tôi rồi, sớm muộn gì cũng phải cưới cô ta, vậy thì cô theo tôi, em họ tôi cũng không cần nhà họ Chu trả sính lễ, cô cũng không cần của hồi môn, một mối lương duyên đổi một mối lương duyên, không phải rất tốt sao?”
“Anh lại đây, tôi sẽ cho anh biết tốt hay không.” Tống Duệ Nguyệt lười bắt người, cô ngoắc ngoắc ngón tay với La Mậu Lài, ra hiệu cho gã tự tiến lên.
DTV
La Mậu Lài đã choáng váng, Lưu Thúy là mẹ gã thấy không ổn khuyên can, muốn ngăn cản, ngược lại bị gã đẩy sang một bên.Đến trước mặt Tống Duệ Nguyệt, La Mậu Lài còn chưa kịp mở miệng hỏi cô tốt hay không thì một cây gậy đã giáng xuống chân.Tống Duệ Nguyệt cũng không muốn đánh người làn phế, chỉ dùng một chút sức, đã đánh cho La Mậu Lài nhảy cẫng lên.La Vĩnh Kim và Lưu Thúy vội vàng xông lên cứu người, kết quả cũng trở thành một thành viên bị truy đuổi đánh đập.
Tiêu Phương và La Mạn Lệ nhìn thấy cảnh này, mặt đầy kinh hãi.