Ngay cả bà Chu và ông Chu cũng không dám tin. Chỉ có Lục Kim An là vui vẻ vừa nhảy vừa võ tay: “Yêu thẩm đánh hay lắm, đánh, đánh cho họ tơi bời. Xem họ còn đám bắt nạt người khác không.” “Tiểu Dương à, con mau bảo cô ấy dừng tay đi.” Tiêu Phương sốt ruột đậm chân, muốn xông lên giúp đỡ nhưng lại sợ mình cũng bị đánh, đành phải hét lên với Chu Dương. “Đúng vậy, anh Dương, anh mau bảo cô ấy đừng đánh nữa, đó là bố em mà!” La Mạn Lệ véo giọng, nũng nịu, đáng thương lại tủi thân nhìn Chu Dương, nói xong lại định kéo anh ta, kết quả Chu Dương đứng sang một bên, tránh thoát. La Mạn Lệ tức giận dậm chân, òa lên khóc.
Tống Duệ Nguyệt như đang chơi đùa, đánh ba người chạy khắp sân, tiếng kêu khóc thảm thiết vang vọng cả nửa con hẻm. Cuối cùng, thành công đánh thức được cả xóm giềng. Sau đó, từng người một chạy đến nhà họ Chu như xem kịch.
“Ồ, bác Chu, sao thế này? Tiểu Nguyệt, cháu tập thể dục vào buổi tối à?”
“Đây không phải Tiêu Phương sao? Sao thế? Cô còn nhớ đến thăm con trai mình à!”
“Bà ngốc sao, loại phụ nữ như cô ta làm sao chịu đến thăm con trai? Chu Dương lớn thế này, bà thấy cô ta đến thăm bao giờ chưa?”
“Bà mới ngốc ấy, tôi cố tình hỏi thế thôi.”
Tống Duệ Nguyệt: … Lài năng, toàn là lài năng!
“Bây giờ có thể nói chuyện đàng hoàng chưa? Còn muốn đổi thân không?” Tống Duệ Nguyệt giẫm chân lên vai La Mậu Lài, thậm chí còn không dùng sức, đối phương cũng không vùng vẫy được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com – .]
La Mậu Lài ôm đầu, khóc lóc thảm thiết: “Có thể… òa òa, có thể nói chuyện đàng hoàng, không đổi, không dám đổi… òa òa.”
“Mậu Lài à, con trai của mẹ, cô mau buông con trai tôi ra.” Lưu Thúy cũng đau nhức khắp người, thấy con trai bảo bối của mình bị đánh như vậy, càng đau lòng hơn: “Loại đàn bà đanh đá như cô, dù có đẹp đến mấy thì ai dám cưới, chẳng phải chán sống rồi sao.”Tống Duệ Nguyệt thầm nghĩ bà đây mới kết hôn, bà già này nói thế là ý gì?
Lại đá thêm một phát vào đùi La Mậu Lài.”Xin lỗi nhé, hôm nay tôi mới đi đăng ký kết hôn, chồng tôi thực sự không phải là loại vô dụng như con trai bà đâu.”
Lục Yến Từ vừa từ nhà họ La đi sang, ở đó canh hơn hai tiếng đồng hồ, không thấy nhà họ La có động tĩnh gì, liền biết chuyến này đi uổng công, thế là vội vàng đạp xe trở về, mới tới đầu ngõ đã thấy bên này ầm ĩ, đợi vào đến cổng nhà họ Chu, vừa vặn nghe thấy câu nói này của Tống Duệ Nguyệt, khóe miệng bỗng nở một nụ cười.Tống Duệ Nguyệt nhìn về phía nhà họ La: “Bây giờ có thể nói chuyện đàng hoàng không?”
DTV
La Vĩnh Kim không ngờ một cô gái xinh đẹp như vậy lại có tính khí hung dữ như thế, ba người họ vậy mà lại bị cô đuổi đánh, bây giờ còn dám không nói chuyện đàng hoàng sao? Dù sao cũng đã bắt quả tang tại trận, họ có chối cũng không chối được.Ông ta liếc mắt ra hiệu với Tiêu Phương, Tiêu Phương bị những người hàng xóm cũ chế giễu, mặt đã không còn giữ được thể diện, bây giờ La Vĩnh Kim lại muốn bà ta kể lại chuyện đó, mặt càng đỏ bừng nhưng bà ta lại không thể không nói, nếu không về nhà chắc chắn sẽ không được yên ổn.
“Là thằng Tiểu Dương này với Mạn Lệ đi uống rượu, uống xong thì ngủ với nhau, vừa khéo chúng tôi bắt gặp, thế thì… nó phải chịu trách nhiệm chứ? Tôi cũng là vì Tiểu Dương thôi, Mạn Lệ là đứa trẻ do chính tay tôi nuôi lớn, là đứa hiểu chuyện, hiếu thuận, nghe lời, Tiểu Dương lại là con ruột của tôi, tôi muốn kết thông gia, muốn để hai đứa nó kết hôn luôn cho rồi.”
Nhà họ La tính trước tiên là thúc đẩy chuyện hôn sự của hai đứa, sau đó còn muốn tính đến ngôi nhà của nhà họ Chu, dù sao đây cũng là ở thành phố, nhà lại to như vậy, trên dưới mấy tầng, ở thêm năm sáu người cũng không sao.
Dù sao thì hai người già nhà họ Chu sớm muộn gì cũng phải xuống lỗ, cuối cùng ngôi nhà này chẳng phải là của nhà họ La sao.”Bà nói xong chưa? Đến lượt tôi nói rồi.” Tống Duệ Nguyệt nhìn vẻ mặt của Tiêu Phương mà thấy rất khó chịu, có con trai mà không cần, lại đi làm mẹ kế cho người khác, thế cũng thôi đi, làm mẹ kế không đủ, còn muốn hãm hại con trai ruột của mình, không biết não của loại phụ nữ này cấu tạo như thế nào nữa.