Tuyết Mị Nương - Giá Oản Chúc

Chương 51: Kỳ thi đại học kết thúc



Năm nay, kỳ thi năng khiếu của Học viện Mỹ thuật diễn ra khá muộn, kết quả thi vòng hai cuối cùng cũng được công bố trước kỳ thi đại học.

Lý Húc Bân không cần hỏi, chỉ cần thấy em gái nghiêng trái nghiêng phải, cằm và trần nhà tạo thành một đường thẳng, là anh biết em gái đã đậu.

Bố mẹ anh lại càng không cần phải nói, vui mừng ra mặt.

Lý Minh Lan đạt điểm số cao đến bất ngờ.

Lý Húc Bân thở dài một hơi, em gái anh đã bỏ bê hội họa nhiều năm, anh gần như nghĩ rằng con đường nghệ thuật của cô đã bị chặn đứng, nào ngờ chỉ cần cô cố gắng một chút đã đuổi kịp người khác mấy năm trời.

Đây chẳng phải là một thiên tài sao?

Hình thức và thời gian thi đại học của mỗi tỉnh đều khác nhau.

Một số tỉnh phía Nam thi trong bốn ngày, mùng bảy, tám, chín, mười. Lý Minh Lan chọn môn Vật lý, đến sáng mùng chín là thi xong.

Kỳ thi đại học của Mạnh Trạch là ngày mùng bảy và mùng tám, tổng cộng hai ngày.

Ngày năm tháng Sáu.

Vợ chồng nhà họ Mạnh đáp chuyến bay khác nhau đến đây.

Hai người không báo lịch trình cho nhau, nhưng một người ì ạch, một người nhanh như chớp, lại tình cờ gặp nhau dưới lầu, đều bày ra vẻ mặt khó chịu với đối phương, rồi mới lên lầu.

Ông Mạnh mở cửa.

Bà Mạnh khoanh tay đứng bên cạnh, cứ như là người sống ở căn hộ bên cạnh.

Gặp Mạnh Trạch, ông Mạnh bà Mạnh ngay lập tức điều chỉnh biểu cảm, trở thành một cặp cha mẹ hiền từ.

Mạnh Trạch thà rằng họ đừng về.

Ông Mạnh bước vào, ngồi xuống, bà Mạnh chỉ có thể đứng, đợi đến khi ông Mạnh đứng dậy đi vệ sinh, bà mới ngồi xuống.

Ông Mạnh từ nhà vệ sinh đi ra, thấy chỗ của mình không còn, ông liền ra ban công.

Ai cũng có thể đoán được quan hệ của cặp vợ chồng này tệ đến mức nào, thà rằng ba người ở ba nơi, mỗi người một nhà.

Buổi tối, Lý Minh Lan gọi điện thoại cho Mạnh Trạch như thường lệ: “Bố mẹ sắp tịch thu điện thoại của tớ rồi, Mạnh Trạch, cố lên! Tớ đợi cậu về.”

“Cố lên.” Mạnh Trạch không trả lời “về”, hay “không về”.

Cô im lặng một lúc, rồi lại nói: “Mạnh Trạch, chúng ta gặp lại nhau sau kỳ thi đại học nhé.”

“Ừ.” Lời nói lơ lửng trong không trung, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Trong phòng chỉ có một cửa sổ nhỏ, Mạnh Trạch muốn ra ban công hút thuốc thì phải đi qua phòng khách.

Bà Mạnh đang ngồi xem tivi trên ghế sofa.

Mạnh Trạch đã lường trước được điều này, hôm qua cậu đã mua một hộp kẹo cao su ở dưới lầu.

Ban đầu định dùng để cai thuốc, nhưng không phải nicotin, không gây nghiện, không thỏa mãn cơn thèm, cũng không kích thích.

Cậu chỉ đơn thuần muốn nếm thử mùi vị giống với Lý Minh Lan.

Ngày tám tháng Sáu.

Mưa tầm tã từ sáng đến giờ vẫn chưa dứt.

Kỳ thi đại học kết thúc.

Trong phòng thi vang lên những tiếng reo hò náo nhiệt, một nam sinh đứng bên hành lang, dùng sức đập vào lan can, cả người và quần áo đều bị nước mưa bắn lên, cậu ta không hề bận tâm, lan can kim loại phát ra tiếng “cạch cạch”, hòa cùng tiếng mưa rơi.

Mạnh Trạch nhẹ nhàng nói: “Cho tôi qua.”

Nam sinh bực bội, nhường đường.

Nơi nào cũng ồn ào náo nhiệt, Mạnh Trạch giương ô, nhìn thấy Dương Mạn bên bồn hoa, cậu dừng lại, đi vòng sang hướng khác.

Không phải cậu tưởng bở nghĩ rằng Dương Mạn đang đợi mình, mà là bây giờ cậu không muốn ứng phó với bạn học.

Cậu lội nước mưa, đến quán net.

Kỳ thi ở phía Nam vẫn chưa kết thúc, nhưng chắc hẳn đã có phóng viên theo dõi đề thi năm nay.

Mạnh Trạch vào một vài diễn đàn.

Thi đại học là chuyện lớn, quản trị viên đã đăng những chủ đề nổi bật, nhưng kỳ thi vẫn chưa chính thức kết thúc nên bài đăng thảo luận rất ít.

Khi đang buồn chán, Mạnh Trạch nhớ đến hôm đó, vì “chia tay tại chỗ” mà Lý Minh Lan giận dỗi, nên hai người đã không xem “Anh hùng xạ điêu chi Đông thành tây tựu” cùng nhau.

Thôi thì cậu tự xem một mình vậy.

Mặt cậu không cảm xúc, quả nhiên không thể thưởng thức được sở thích của Lý Minh Lan.

Tham Khảo Thêm:  Chương 907: Vừa mất phu nhân lại thiệt quân (2) 

Mạnh Trạch chán nản làm mới trang web, thấy chuyên mục truyện ma của diễn đàn có một bài đăng “HOT”.

Truyện ma vừa hay để giết thời gian.

Thời buổi này, ngay cả truyện ma cũng không thoát khỏi mô típ yêu đương, dân chúng bá tánh đều là phụ, yêu đương mới là chính cái gì chứ.

Chán quá, mai xem tiếp vậy.

Ngày chín tháng Sáu.

Ông Mạnh nói công việc bận rộn, sáng đã ra sân bay.

Ông vừa đi, công việc của bà Mạnh cũng bận rộn, bà đặt vé máy bay buổi trưa.

Trong nhà chỉ còn lại một mình Mạnh Trạch, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.

Lạ thật, ông Mạnh bà Mạnh vừa đi, trời liền nắng lên.

Mạnh Trạch đến quán net.

Buổi trưa, tiếng chuông điện thoại trong trẻo vang lên từ góc bàn.

Lý Minh Lan đã thi xong môn Vật lý.

Cậu tắt trang web và nhạc, nhìn điện thoại.

Hai mươi phút trôi qua, màn hình điện thoại vẫn tối om.

Cô không nhắn tin cho cậu ngay lập tức.

Lại hai mươi phút nữa trôi qua, vẫn bặt vô âm tín.

Đúng rồi, điện thoại của Lý Minh Lan đã bị bố mẹ tịch thu, cô phải về nhà mới có thể liên lạc với cậu.

Mạnh Trạch ngồi ở quán net ba tiếng đồng hồ, liên tục làm mới chủ đề thi đại học, ngay cả những bài đăng câu view cậu cũng không bỏ qua.

Cuối cùng, cậu thấy có người bình luận tiết lộ đề Toán.

Thật trùng hợp, câu hỏi lớn năm nay chính là câu cậu đã giảng giải trọng tâm cho Lý Minh Lan.

Đức Phật thực sự đang phù hộ cho Lý Minh Lan.

Cô rất im lặng, không nói một lời.

Cô không hỏi.

Cậu cũng sẽ không hỏi.

Mạnh Trạch tắt máy tính, quay người đi ra ngoài, thấy người đang đi tới.

Là Thích Hằng.

Thích Hằng đẩy gọng kính: “Cậu về thi đại học à.” Gọng kính của cậu ta vừa đen vừa to và quê mùa, nhưng cậu ta có đường nét sắc sảo, sống mũi cao, là kiểu người có tướng Tây.

Mạnh Trạch vừa nhìn thấy Thích Hằng đã cảm thấy, người này quá giả tạo.

Hai người không thân thiết, Mạnh Trạch đáp: “Ừ.”

Buổi chiều, Mạnh Trạch mua vài bao thuốc lá và vài hộp mì ăn liền.

Cậu đã ở đây gần ba năm, cũng không biết ở miền Bắc có nơi nào bán đĩa phim hoạt hình không, truyền hình cáp ở nhà đã bị cắt từ lâu, cậu chỉ có thể đi thuê phim, chương trình truyền hình để giết thời gian.

Trên con phố này có hai quán net, quán lớn có hai tầng, thường xuyên kín chỗ.

Quán nhỏ thì máy tính khá cũ, lại còn bị người ta phàn nàn mạng chậm, làm ăn không bằng người ta, ông chủ liền tận dụng một nửa mặt bằng để cho thuê đĩa.

Ông chủ nói những đĩa phim này của ông đều là hàng chính hãng được sưu tầm, đẳng cấp khác hẳn với hàng rong ngoài đường.

Mạnh Trạch hỏi: “Có phim nào đề cử không?”

“Năm kia có một bộ phim thần tượng rất nổi, hot đến tận bây giờ.” Ông chủ gõ gõ vào một tấm poster cũ trên tường. “F4.”

Mạnh Trạch thuận miệng hỏi: “Nội dung gì vậy?”

Hỏi đúng câu ông chủ không biết trả lời, ông chủ chỉ phụ trách quảng cáo chứ bản thân chưa xem qua, ông liếc nhìn phần giới thiệu, dựa vào kinh nghiệm bán đĩa nhiều năm, tóm tắt lại: “Kể về câu chuyện tình yêu hận thù của một cô gái và bốn chàng trai.”

Mạnh Trạch: “…”

Ông chủ: “Thế nào?”

Mạnh Trạch: “Nhiều người vậy, thôi khỏi.”

Ông chủ nhìn Mạnh Trạch, rồi lại nhìn phần giới thiệu, nói tiếp: “Nói về bí quyết chinh phục tình yêu của đàn ông.” Mặc kệ đúng sai, chỉ cần là phim tình cảm có kết thúc viên mãn, đều có thể áp dụng câu giới thiệu này.

Ngày nào cũng yêu đương, còn làm được việc gì nữa không? “Không cần phim tình cảm.”

“Cậu thanh niên này, đây đều là kinh nghiệm thành công, học được vài chiêu, dỗ dành bạn gái vui vẻ, bớt đi đường vòng.” Ông chủ vừa nói vừa lục tìm đĩa. “Đây, phim chuyển thể từ tiểu thuyết của bậc thầy trinh thám, nói về cái gì nhỉ? Nói về bí quyết chinh phục tình yêu thất bại của một người đàn ông, cứ lẩn quẩn mãi, không thoát ra được.”

Mạnh Trạch bị nói đến phát chán: “Thành công, thất bại, mỗi loại năm đĩa, tổng cộng mười đĩa.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 42

Mạnh Trạch chỉ mất một ngày đã xem hết tất cả những ví dụ thất bại.

Lý Minh Lan không có tin tức gì, điều này không giống cô, cô không giấu được chuyện gì, chắc chắn sẽ nói nhảm với cậu.

Trong phim, đêm khuya tĩnh mịch vang lên tiếng súng chói tai, tiếng hét của nữ chính có thể làm vỡ cả loa.

Mạnh Trạch đột ngột nhảy khỏi ghế sofa, cậu lập tức gọi điện cho Lý Minh Lan.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng của tổng đài: “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”

Điện thoại suýt chút nữa trượt khỏi tay cậu.

Lần cuối cùng cậu gọi điện cho Lý Minh Lan, cô không có gì bất thường, cười híp mắt, vừa nghe máy đã nói: “Mạnh Trạch, Mạnh Trạch.” Cứ thế biến cái tên hai chữ thành bốn chữ.

Sau đó thì sao? Cô nói cô đợi cậu về, gặp lại nhau sau kỳ thi đại học.

“Gặp lại” mà Lý Minh Lan nói, chẳng lẽ là “không bao giờ gặp lại”?

Không phải.

Cô giận dỗi là phải nổi nóng, nhất định sẽ nổi nóng với cậu.

Trừ khi.

Trừ khi… cậu lại bị trừ điểm đến mức trượt.

Nữ chính trong phim lại hét lên một tiếng thảm thiết.

Thần kinh thính giác của Mạnh Trạch giật giật liên tục.

Lý Minh Lan và cậu một Nam một Bắc, phương thức liên lạc duy nhất là điện thoại, hoặc mạng internet, cậu và cô có tài khoản QQ đẹp.

Cậu chạy ra ngoài, nghe thấy tiếng tivi mình chưa tắt, người phụ nữ chỉ biết hét lên, thật phiền phức, cậu đóng sầm cửa lại.

Quán net lớn đã kín chỗ, ông chủ dán biển giảm giá “học sinh thi đại học giảm 20%”, bên ngoài có vài học sinh đang xếp hàng chờ.

Mạnh Trạch đành phải đến quán nhỏ.

Cậu quên mặc áo dài tay, vì chạy nên cậu đổ mồ hôi, cánh tay tiếp xúc với ánh nắng mặt trời vừa ngứa vừa đau.

Đến quán net, cậu ngồi vào chỗ gần nhất, tranh thủ lúc máy tính đang khởi động nhìn cánh tay, một vùng da bằng lòng bàn tay nổi lên những đám mây đỏ kỳ lạ.

Cậu vỗ mạnh vào đó.

Làn da lõm xuống, trắng bệch trong một giây, sau đó đỏ lên càng nhanh hơn, như màu máu tươi trong phim.

QQ của Mạnh Trạch chỉ có một người liên lạc.

Lý Minh Lan không online.

Tài khoản QQ đuôi 13 tuy là Mạnh Trạch đang dùng, nhưng Lý Minh Lan biết mật khẩu, cô đã đăng nhập một lần, cũng không làm gì cả, chỉ cài đặt cho cả hai chế độ hiển thị khi ẩn, sau đó kéo cậu vào nhóm QQ lớp 12/7.

Mạnh Trạch chưa bao giờ xem nhóm QQ, cậu không thích giao tiếp xã hội, giao tài khoản QQ cho Lý Minh Lan quản lý, cậu cũng đỡ mất công.

Lúc này, cậu mở nhóm lớp.

Trang hiển thị trống trơn.

Mạnh Trạch mở lịch sử trò chuyện, lật từng trang, hôm nay vừa thi xong, không có bạn học nào nhắn tin, phần lớn là tin nhắn trước kỳ thi.

Mạnh Trạch ngồi lì ở quán net cả ngày, chỉ thấy Đinh Chương online, gửi một biểu tượng cảm xúc trong nhóm.

Cuộc sống một mình của Mạnh Trạch bị Long Chính Sơ làm gián đoạn, cậu đi đổ rác.

Long Chính Sơ bắt gặp cậu, giơ phiếu giảm giá trong tay lên: “Cà phê, mua một tặng một, tôi mời cậu nhé.”

Mạnh Trạch không muốn đi.

Tuy nhiên, hè năm ngoái, ngày đầu tiên cậu gặp Lý Minh Lan, cô đã dùng phiếu giảm giá mua một tặng một mời cậu một ly cà phê.

“Đi thôi.” Long Chính Sơ đẩy Mạnh Trạch. “Nếu không có tôi, cậu thực sự sẽ không có một người bạn nào đâu.”

Cũng không hẳn, chẳng phải còn có Vương Huy sao.

Người có thể trò chuyện hợp ý với Mạnh Trạch rất ít, sau khi chuyển đến trường trung học Nham Nguy, cậu cũng không nghĩ đến chuyện liên lạc với Long Chính Sơ.

Long Chính Sơ lắc đầu: “Cậu thực sự phải cảm ơn trời đất đã ban cho cậu khuôn mặt này, nếu không, tính tình xấu, người lại xấu, ai thèm để ý đến cậu chứ.”

“Nông cạn.” Mạnh Trạch chỉ buông ra hai chữ này.

Long Chính Sơ thích phô trương, nhất định phải ngồi ở vị trí dễ thấy nhất, cậu ta kéo Mạnh Trạch đang định đi vào góc, nói: “Người tự ti mới thích núp trong góc.”

“Người tự luyến mới thích ngồi giữa sân khấu.”

Long Chính Sơ vuốt tóc mái: “Với tố chất của chúng ta, chính là người của công chúng.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 18: Chương 18

Mạnh Trạch không thèm để ý đến cậu ta, tự mình đi vào góc.

“Hứ, chiếm chỗ của khách rồi.” Long Chính Sơ gọi hai ly cà phê, ngồi đối diện Mạnh Trạch. “Đúng rồi, cậu về đây đã gặp Thích Hằng chưa?”

“Gặp thoáng qua.”

“Cậu ta đúng là cố chấp, đã vào trường danh tiếng rồi, muốn gặp kiểu con gái nào mà chẳng được? Cứ phải so đo chuyện hồi cấp ba.” Dù ngồi trong góc, Long Chính Sơ vẫn phải ngả người ra sau, duỗi thẳng lưng, như sợ người khác không chú ý đến mình. “May mà cậu ta nghe lời thầy Lưu.”

Mạnh Trạch phản ứng thờ ơ.

“Dứt khoát với mấy bạn nữ.” Long Chính Sơ làm động tác chặt chém.

Quán cà phê đang chuẩn bị cho hoạt động mùa hè, trên cây trang trí treo vài con thú nhồi bông nhỏ, trong đó có một con sóc nhỏ má phúng phính, mắt to tròn, đuôi nhỏ vểnh lên.

Long Chính Sơ hỏi: “Mạnh Trạch, kỳ thi đại học này cậu dự đoán được bao nhiêu điểm?”

Mạnh Trạch không nghe thấy Long Chính Sơ nói gì, cậu đứng dậy, bóp con sóc nhồi bông.

Thật sự, giống hệt đôi má phúng phính đỏ ửng của Lý Minh Lan.

Ngày 11 tháng Sáu.

Ngoài quán net, Mạnh Trạch không đi đâu cả, đói thì gọi đồ ăn ngoài ở quán net.

Lý Minh Lan bặt vô âm tín, điện thoại tắt máy, QQ offline.

Hôm nay, nhóm lớp mới sôi nổi, tin nhắn hiện lên liên tục.

Không cần dùng đến công nghệ cao để tìm kiếm từ khóa, ánh mắt sắc bén của Mạnh Trạch đã bắt được ba chữ “Lý Minh Lan”.

Có người đã cài đặt cỡ chữ màu đỏ rất lớn, lẫn trong đó.

Mạnh Trạch đọc tin nhắn mới biết, người dùng cỡ chữ lớn là Chu Phác Ngọc.

Chu Phác Ngọc: “Lý Minh Lan đi đâu rồi?”

Sau đó, mọi người trò chuyện đều dùng chữ “cô ấy”.

Phùng Thiên Lãng: “Thi xong rồi chắc ở nhà chứ?”

Chu Phác Ngọc: “Hôm thi Vật lý, cậu ấy nói hơi khó chịu, hai ngày nay không có tin tức gì, liên lạc không được.”

Mạnh Trạch không nhúc nhích, chỉ có nhãn cầu di chuyển theo nội dung trên màn hình.

Hai phút sau, Hồ Hàn Nhiên xuất hiện: “Cậu ấy đi bệnh viện rồi.”

Lúc này, vài người đồng thời hỏi: “Cậu ấy bị sao vậy?”

Hồ Hàn Nhiên đánh chữ khá chậm, lại thêm một phút nữa mới nói: “Hôm thi, buổi sáng tôi gặp cậu ấy, sắc mặt cậu ấy không ổn, trắng bệch không chút máu, môi cũng khô nứt, tôi hỏi cậu ấy làm sao, cậu ấy nói hơi khó chịu, thi xong, tôi lại gặp cậu ấy, cậu ấy nói…”

Chu Phác Ngọc: “Nói gì?”

Hồ Hàn Nhiên: “Nói hôm đó có thể là lần cuối cùng tôi gặp cậu ấy.”

Chu Phác Ngọc: “Bây giờ cậu ấy thế nào rồi?”

Hồ Hàn Nhiên: “Không biết nữa, hai ngày nay tôi cũng lo lắm!”

Mồ hôi lúc nãy chưa lau sạch, dính trên trán, nhỏ thành giọt.

Khoảnh khắc này, Mạnh Trạch lại toát mồ hôi, cảm giác lạnh lẽo thấm ra từ da, hóa thành nước, chốc lát đã ướt đẫm lưng cậu.

Ông chủ nghe thấy tiếng ghế đổ ầm ầm bên trong, ông “ối chao” một tiếng.

Mở quán net sợ nhất là mấy đứa đầu gấu gây chuyện, mà những đứa nghiện net lại đa phần là đầu gấu.

Ông chủ vội vàng chạy vào, lại thấy một người xông ra ngoài, tốc độ nhanh như chớp, suýt chút nữa đâm vào ông chủ nặng chín chục ký khiến ông xoay vòng vòng.

Ông chủ nhìn kỹ.

Một chỗ ngồi trống không, ông đuổi theo, hét lớn: “Này nhóc! Cậu chưa trả tiền!”

Mạnh Trạch chạy ra ngoài nghe rõ, dừng bước, quay đầu lại.

Ông chủ thấy cậu mặt mày hung dữ, bèn nói phải trái: “Cậu thanh niên, đẹp trai không thể thay tiền được.”

Mạnh Trạch ném xuống một tờ mười tệ.

Ông chủ đi vòng ra sau quầy, mở ngăn kéo, vừa tìm tiền thối vừa lẩm bẩm: “Vấn đề nào có thể giải quyết bằng tiền thì cứ giải quyết bằng tiền.” Đến khi ông ngẩng đầu lên, bóng dáng cậu thanh niên kia đã biến mất.

“Nhưng cũng không thể chỉ giải quyết vấn đề bằng tiền.” Ông chủ cầm tiền thừa đuổi theo, nói nốt câu còn lại trong thời gian ngắn nhất. “Này, nhóc, tôi phải trả lại tiền thừa cho cậu.”

Ông chủ đút tiền thừa vào túi: “Hầy, như tên lửa vậy, xoẹt một cái, biến mất tiêu rồi.”

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.