Tuyết Mị Nương - Giá Oản Chúc

Chương 52: Lý Minh Lan, cậu là đồ lừa đảo



Tiền vé máy bay không phải là con số nhỏ.

Mạnh Trạch nghĩ ra một cái cớ, gọi điện thoại cho bố: “Bố, bố có thể mua cho con vé máy bay sớm nhất quay lại đó không?”

Ông Mạnh nhớ con trai đã nói sẽ ở miền Bắc trong kỳ nghỉ hè, nhưng có lẽ nhớ nhầm, ông hỏi: “Vậy đăng ký nguyện vọng thì sao?”

“Bây giờ đăng ký trên mạng, đợi có kết quả, con sẽ gọi điện thoại trao đổi với giáo viên.”

“Muốn sớm nhất?” Ông Mạnh nghi ngờ, “Sao lại gấp gáp như vậy?”

“Bố, ngày mai là sinh nhật của mẹ.”

Ông Mạnh ngẩn người: “Ôi trời, bố bận quá, quên mất chuyện quan trọng như vậy.”

Nếu không phải Mạnh Trạch muốn quay lại, cậu cũng sẽ không nhắc đến chuyện này, cậu nói: “Con muốn tạo bất ngờ cho mẹ, chỉ có thể nhờ bố đặt vé máy bay thôi.”

Mừng sinh nhật mẹ là biểu hiện của sự hiếu thảo, dù ông Mạnh có nhiều lời phàn nàn về bà Mạnh, cũng không thể bộc lộ trước mặt con trai, ông ậm ừ cho qua chuyện: “Đúng rồi.”

Thời gian gấp gáp, chuyến bay sớm nhất là chuyến bay đêm.

Ông Mạnh nói: “Hay là mua vé máy bay ban ngày đi? Tối nay con nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Bố, cứ chuyến bay tối nay đi, mai con còn phải đi dạo, chuẩn bị quà cho mẹ.”

Ông Mạnh đành phải đồng ý.

Mạnh Trạch một mình đứng trong căn nhà rộng lớn, trống trải, suy nghĩ dần dần trở lại.

Trong danh bạ điện thoại của cậu chỉ có hai số liên lạc của trường Nham Nguy.

Một là Lý Minh Lan, còn lại là Vương Huy.

Vương Huy rất nhanh nhạy với tin tức, có lẽ cậu ấy biết tình hình của lớp 12/7.

Vương Huy nhận được điện thoại của Mạnh Trạch, cười cười, sau đó có chút trách móc: “Cậu thật là, đi miền Bắc mà không nói tiếng nào, chúng ta còn chưa kịp ăn bữa cơm chia tay.”

Vương Huy có thể chơi với Mạnh Trạch nhiều năm như vậy đều nhờ vào bản lĩnh tự nhiên của cậu ta, hơn nữa danh hiệu “người bạn duy nhất” khiến Vương Huy rất đắc ý.

Nhưng trong tai Mạnh Trạch lại là ba chữ “không có bạn” của Long Chính Sơ, Mạnh Trạch cũng coi như có chút lương tâm, hỏi han tình hình thi cử của Vương Huy trước.

Vương Huy: “Cũng tàm tạm, yêu cầu của tôi không cao, thi đỗ đại học là được rồi.”

Hai người nói chuyện vài câu.

Mạnh Trạch như vô tình hỏi: “Cậu có biết tình hình thi cử của lớp 12/7 không?”

“Lớp cậu á?” Vương Huy thấy lạ, từ bao giờ Mạnh Trạch lại quan tâm đến bạn học trong lớp như vậy? Vương Huy có nhiều bạn bè, lớp nào cậu ta cũng có một hai người nói chuyện được, khả năng hóng hớt của cậu ta thuộc hàng nhất nhì, “Có vài người chắc thi cũng được, còn vài người chắc phải thu dọn hành lý, tìm đường khác thôi.”

“Mấy người xung quanh tôi thì sao?” Cánh tay Mạnh Trạch hơi ngứa, cậu cầm điện thoại, đi vào nhà vệ sinh soi gương.

“Mấy người đó à, tôi không rõ lắm.” Vương Huy dừng lại một chút, “À đúng rồi, Lý Minh Lan hôm thi môn Vật lý hình như không được khỏe, chưa thi mà tôi đã thấy cậu ấy đi vệ sinh hai lần, mặt mũi tái nhợt.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Sau đó thì sao?” Mạnh Trạch vừa ngẩng lên, liền thấy sắc mặt và môi mình trong gương thay đổi theo lời Vương Huy, tạo thành sự tương phản rõ rệt với mảng mẩn đỏ trên cánh tay.

“Sau đó tôi không gặp cậu ấy nữa, phòng thi của tôi và cậu ấy cách xa nhau.”

“Cậu có biết cậu ấy ở bệnh viện nào không?”

“Cậu ấy vẫn còn ốm à?” Hỏi xong câu này, Vương Huy mới sực nhớ, tại sao Mạnh Trạch lại quan tâm đến Lý Minh Lan?

“Nghe nói.” Mạnh Trạch cũng không hỏi nhiều nữa.

Người trong lớp 7 còn không biết tin tức, Vương Huy càng không thể biết.

Mạnh Trạch đứng ngồi không yên, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra sân bay.

Long Chính Sơ vừa chạy bộ đêm về, sau khi uống cà phê với Mạnh Trạch xong, cậu ta đi uốn tóc xoăn, nói mình thích con gái tóc ngắn kiểu Maruko, nên cậu ta uốn tóc xoăn tít.

Tóc xoăn bị mồ hôi làm ướt, xẹp xuống.

Cậu ta hất tóc mạnh, cúi đầu, lắc đầu, rồi lại cúi đầu, lại lắc đầu, thấy Mạnh Trạch đeo một chiếc balo lớn: “Cậu đi đâu đấy? Du lịch tốt nghiệp à?”

“Về miền Nam.”

“Hôm qua không phải cậu mới nói sẽ ở lại đây đến khi có kết quả thi sao? Chúng ta còn phải so điểm thi đại học.” Long Chính Sơ vuốt tóc ra sau, “Mạnh Trạch, cậu nuốt lời rồi đấy.”

“Mai là sinh nhật mẹ tôi.”

“Ồ, ra là vậy.”

“Điểm số chỉ là con số, nhắn tin là biết rồi.”

Long Chính Sơ coi như đã hiểu, chỉ có cậu ta cứ canh cánh trong lòng chuyện cạnh tranh giữa hai người, Mạnh Trạch căn bản không để tâm, Long Chính Sơ ấm ức nói: “Đồ máu lạnh, đáng đời cậu không có bạn bè.”

Mạnh Trạch suýt nữa đã đáp lại cậu ta một câu: Cậu không có bạn bè, nhưng cậu có bạn gái.

Đúng vậy, Lý Minh Lan là người bạn gái đầu tiên trên danh nghĩa của cậu, cô ấy bị ốm, cậu phải quay lại thăm.

Cậu lên xe.

Nhớ đến câu nói “lần cuối cùng gặp mặt” của Hồ Hàn Nhiên, xương sườn Mạnh Trạch như bị lệch, khiến cậu thấy khó thở.

Một người qua đường thấy cậu dừng lại, người nghiêng sang bên trái, quan tâm hỏi: “Chàng trai, cậu có khó chịu ở đâu không?”

Mạnh Trạch hít một hơi thật sâu: “Không sao ạ.”

Cậu ngước nhìn bầu trời, cậu bị Lý Minh Lan lây bệnh mê tín, vậy mà lại cầu xin Phật Tổ.

Lý Minh Lan chỉ là hơi ngốc một chút, nhưng ngốc không phải lỗi của cô, tính cách cô không xấu.

Cậu chỉ mong cô sống lâu trăm tuổi.

Bốn giờ sáng, máy bay hạ cánh.

Mạnh Trạch không về nhà, mà đi thẳng đến quán net.

Trong lịch sử trò chuyện của nhóm QQ lớp 12/7, lớp trưởng hỏi thăm tình hình bệnh tình của Lý Minh Lan.

Điền Tân nói một câu: [Không lẽ thực sự không gặp được lần cuối sao?]

Phùng Thiên Lãng: [Tôi gặp Lâm Uyển ở siêu thị! Lâm Uyển không lên mạng, không biết chúng ta đang lo lắng về bệnh tình của Lý Minh Lan, hôm đó là Lâm Uyển gọi xe cho Lý Minh Lan, Lý Minh Lan nói sẽ đến khoa cấp cứu của bệnh viện S.]

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Khoa cấp cứu sáng đèn 24/24, dù Mạnh Trạch đến lúc 5 giờ sáng, ở đây vẫn rất đông người.

Cậu nói với y tá là cậu đến tìm một cô gái đến khoa cấp cứu ngày chín, tên là Lý Minh Lan: “Rất xinh, trước đây cô ấy đã bị đau dạ dày.”

Y tá nhớ ra: “Ồ, cô gái đó, cậu đợi chút, để tôi hỏi bác sĩ.”

Cô ấy hỏi bác sĩ xong rồi đi ra: “Cô ấy nhập viện rồi, ở khoa tiêu hóa.”

Khoảng cách từ khoa cấp cứu đến tòa nhà nội trú không xa, nhưng Mạnh Trạch lại mất rất nhiều sức lực, càng đến gần khoa tiêu hóa, mấy chữ “lần cuối cùng gặp mặt” của Hồ Hàn Nhiên càng nổi bật hơn cả chữ màu đỏ của Chu Phác Ngọc.

Chữ biến thành tiếng, văng vẳng bên tai Mạnh Trạch.

Đến khoa nội trú, Mạnh Trạch bình tĩnh hỏi: “Cho hỏi, ở đây có bệnh nhân nào tên là Lý Minh Lan không?” Tối qua cậu không ăn tối, sáng nay không ăn sáng, nên giọng nói hơi yếu.

“Ồ.” Y tá kiểm tra danh sách giường bệnh, “Có, cậu là?”

Có, tức là người vẫn còn ở đây.

Mạnh Trạch nói: “Em là bạn trai của cô ấy, nhưng em đang thi ở miền Bắc, vừa về mới biết cô ấy nhập viện.”

Là đôi tình nhân trẻ yêu xa, y tá mỉm cười: “Chắc em ấy vẫn đang ngủ.”

“Không sao, để cô ấy ngủ đi, em đợi ở ngoài.”

Bên cạnh cầu thang có một khu vườn nhỏ, có ghế gỗ dài đơn giản đặt bên cạnh bồn hoa.

Mạnh Trạch ngồi phịch xuống.

Im lặng một lúc, cậu châm thuốc.

Xương sườn bị lệch không biết đã trở lại vị trí cũ từ lúc nào.

Hơn 6 giờ, Lý Minh Lan mơ màng nghe thấy tiếng y tá đến kiểm tra phòng, rồi lại đi ra ngoài.

Cô xoa xoa bụng, nghe thấy tiếng “ọc ọc”.

Cô khẽ thở dài, từ nằm nghiêng chuyển sang nằm ngửa, dang rộng tay chân.

Đói bụng quá.

Hôm nay phải nội soi đại tràng, không được ăn.

Nội soi xong, phải mất vài tiếng mới được ăn, mà chỉ được ăn cháo loãng.

Lý Minh Lan lại thở dài.

Hôm đó, thi xong môn Vật lý, cô liền đến bệnh viện, đến giờ vẫn chưa được chạm vào điện thoại.

Bạn trai của cô thế nào rồi? Cậu đến miền Bắc, có khi nào vui quá mà quên mất cô bạn gái ở miền Nam không! Trước khi thi, cậu không hề hứa hẹn gì về việc gặp lại.

Đồ tồi, trừ điểm.

Lý Minh Lan lại trở mình, nằm sấp, dùng giường bệnh để ép cái bụng đói meo của mình.

Không nghĩ đến Mạnh Trạch nữa, nghĩ đến kỳ thi đại học.

Khuôn mặt cô lại xị xuống.

Trong phòng thi, bụng cô cứ quặn lên, khó nhọc lắm mới chịu đựng đến khi thi xong, cô không thể chịu đựng thêm được nữa.

Cô và Lâm Uyển tình cờ thi cùng phòng, cô nắm chặt tay Lâm Uyển, nhờ Lâm Uyển gọi taxi cho mình.

May mà, Lâm Uyển ân oán phân minh, không hề kiêu căng, khi Lý Minh Lan sắp ngã quỵ, Lâm Uyển đã đưa cô lên xe.

Lúc đó, cổng trường đông nghịt thí sinh, chắn hết cả đường.

Taxi chậm rãi di chuyển.

Lý Minh Lan đau bụng quằn quại, cô nghiến răng, hạ cửa kính xe xuống, hét lên với bên ngoài: “Hồ Hàn Nhiên, tôi đi bệnh viện đây, hôm nay có lẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau đấy.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1621: Luyện Hóa Niết Bàn Châu

Hồ Hàn Nhiên chen qua đám đông, định chạy đến.

Nhưng tài xế đã lái xe đi mất.

Không biết điểm Vật lý của cô thế nào? Khi thấy Mạnh Trạch lại đoán trúng đề thi lớn môn Toán, cô vui mừng khôn xiết.

Nhưng mà, Phật Tổ vừa cho cô một viên kẹo, lại tát cô một cái.

Lý Minh Lan mơ màng ngủ thiếp đi.

Không biết Lý Minh Lan có ăn được gì không, Mạnh Trạch đến cửa hàng tiện lợi trong bệnh viện mua một bát cháo loãng, cậu quay lại khoa tiêu hóa nội trú, lướt qua vai người đàn ông đi ngược chiều.

Hôm nay người đàn ông không mặc vest, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, xắn tay áo lên, anh ta có đôi mắt sắc bén, khí chất bức người, là một người thành đạt trong xã hội.

Lý Húc Bân liếc nhìn cậu thiếu niên này, trông cậu ta bằng tuổi em gái mình, nhưng ánh mắt lại rất u ám.

Hai ngày nay, bệnh cũ của ông nội Lý Minh Lan tái phát, bố mẹ cô bận rộn bên đó.

Sáng sớm Lý Húc Bân đến thăm em gái, sau đó đi làm.

Khuôn mặt Lý Minh Lan giấu dưới chăn trên giường bệnh, trông thật đáng thương.

Mười mấy ngày không gặp, mặt cô nhỏ đi một khúc.

Mạnh Trạch lịch sự gõ cửa.

Cô hé mắt, thấy là cậu, liền mở to mắt: “Mạnh Trạch, Mạnh Trạch.”

Giọng nói trong trẻo này át đi mọi âm thanh ồn ào xung quanh, sao cậu lại nhầm tiếng gọi của Dương Mạn là của Lý Minh Lan chứ?

Dương Mạn dè dặt, không giống Lý Minh Lan có giọng điệu uyển chuyển, gọi tên cậu như đọc thơ vậy.

“Mạnh Trạch, Mạnh Trạch.” Lý Minh Lan đưa tay về phía cậu.

Mạnh Trạch đặt bát cháo loãng lên bàn, cậu không ôm cô, mà đứng trước giường: “Cậu khó chịu ở đâu?”

Lý Minh Lan mếu máo, như sắp khóc, cô chớp chớp mắt, nhưng không khóc được.

Một lúc sau, mắt cô lại cười thành hình trăng khuyết: “Mạnh Trạch, cậu về rồi.”

Cậu không muốn về, cậu cũng không biết tại sao mình lại quay về: “Bệnh của cậu thế nào rồi?”

“Bác sĩ nói phải nhịn ăn ba ngày, chiều nay nội soi đại tràng.”

“Cậu đã từng bị viêm dạ dày trong phòng thi rồi, vậy mà còn dám ăn uống lung tung?”

“Có lẽ do dưa muối ăn sáng hôm đó quá cay.” Lý Minh Lan ngồi dậy, “Đều tại cậu, cậu không nhắc tớ đừng ăn uống lung tung, cậu không làm tròn trách nhiệm của bạn trai.”

Thật vô lý, cậu quay người bỏ đi: “Cậu không sao, tôi về đây.”

“Nếu cậu dám bước ra ngoài, tớ sẽ lập tức rút kim tiêm, đâm mạnh vào người cậu.”

Mạnh Trạch lại quay đầu lại.

Cậu đã hiểu ra, chắc chắn là Lý Minh Lan nói năng không kiêng dè, phóng đại với Hồ Hàn Nhiên.

Hồ Hàn Nhiên cũng là đồ ngốc, lại tin mấy lời nói nhảm đó.

Chuyện đơn giản như vậy, Mạnh Trạch ở miền Bắc không nghĩ ra, vậy mà phải gặp người thật, nghe giọng thật, mới có thể nói ra một câu: “Lý Minh Lan, đồ lừa đảo.”

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.