Chạng vạng, trong Hương Tích Tự, Liễu Không ngồi ngay ngắn trong thiện phòng, trước mặt là một bàn trà gỗ cổ, trên đó có các loại trà cụ, nước trong cái lò đất nhỏ kế bên cũng sắp sôi rồi, đang “ùng ục” bốc hơi nóng, tuy nhiên Liễu Không không hề để tâm, vẫn nhầm mắt ngồi ở kia, thấp giọng ngâm xướng Kinh Phạm.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Liễu Không đã tụng xong bài của tối nay, lúc này mới nhẹ nhàng mở mắt, nhấc nước đã sôi trong lô đất lên, nhẹ nhàng rót vào chén trà ở trước mặt, đợi sau khi rửa qua một lần trà cụ, lúc này mới lấy bánh trà trong ống ‘rà ra, nhẹ nhàng gõ một khối, sau đó để vào trong nghiên trà nhẹ nhàng mài, mãi đến khi mài thành bột phấn, lúc này mới để vào trong chén trà, trước tiên dùng nước trộn lẫn với bột trà thành dạng sệt, sau đó thêm gừng, muối vào, lúc này mới đổ nước sôi vào trà.
– Trà đã pha xong, ông còn không vào?
Liễu Không nhìn hai chén trà ở trước mắt, sau đó thân nhiên nói với người ở ngoài cửa.
Liễu Không vừa dứt lời, chỉ thấy ngoài thiền phòng bỗng xuất hiện một bóng người, toàn thân đa phần đều hoà vào bóng tối, đồng thời dùng chất giọng khàn khàn nói:
– Điều này có phần kỳ quái, con lại mời ta uống trà?
– Trà có thể thanh tâm, hy vọng có thể xua đi sát khí trên người ông, để tránh cho những linh hồn chết oan uổng phá hoại sự thanh tĩnh của đất Phật.
Liễu Không vẫn nói với sắc mặt bình tĩnh như cũ, tuy đối phương là phụ thân của y, nhưng mỗi lần Liễu Không gặp y, đều không có sắc mặt tốt gì, lời nói cũng không kính trọng chút nào.
Người ở phía ngoài dường như đã quen với thái độ lãnh đạm này của Liễu Không, không hề tức giận vì lời nói cộc lốc của Liễu Không, mà ngược lại cười khẽ, chậm rãi bước chân vào thiền phòng, mượn ánh đèn của phòng, có thể nhìn ra được người này đại khái trên 50 tuổi, cao thước bảy, mặt trắng râu dài. Tướng mạo có vài phần giống với Liễu Không, chỉ là trên trần và đuôi mắt có không ít nếp nhãn, thoạt nhìn có chút già cối, người này chính là phụ thân của Liễu Không và Nhan Ngọc Như.
Chỉ thấy trên mặt đối phương vẫn luôn mang theo nụ cười, đi mấy bước đến trước mặt Liễu Không, sau đó ngồi khoanh chân xuống một phía khác của bàn trà. Liễu Không đưa một chén trà đến trước mặt y, lúc này lại lần nữa mở miệng nói:
– Trà như quân tử, điều không thể chấp nhận nhất chính là có bất kỳ sự lừa dối nào, nếu đã đến đây, không bằng bỏ đi lớp nguy trang kia của ông, để ta và ông thẳng thần nói chuyện với nhau
Nghe thấy lời của đối phương, chỉ thấy lão giả ở đối diện nhướn mày, sau đó lại cười một cách vui mừng, thanh âm bỗng từ khàn khàn trở nên có chút bén nhọn:
– Quả không hổ là con ta. Xem ra con đã biết thân phận của ta từ sớm rồi
Chỉ thấy đối phương giơ tay kéo râu trên mép và cảm xuống, lập tức biến thành một lão giả mặt trắng không râu, trên mặt cũng nhiều thêm vé phiền muộn, nếu Triệu Nhan có ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc hô lớn, bởi vì đối phương rõ ràng là tên hoạn quan Từ Đắc Tổ mà y từng gặp qua ở chỗ Tào thái hậu.
Liễu Không nhìn thấy bộ dạng của Từ Đắc Tổ ở trước mặt, trong mắt cũng hiện ra tia khổ sở, dù gì thân là con người, lại nhìn thấy phụ thân của mình trở thành một thái giám, thứ cảm giác phức tạp này quả thật không thể dùng lời để diễn đạt được. Tuy nhiên nếu so ra thì Từ Đắc Tổ lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, chỉ thấy ông ta bưng chén trà ở trước mặt lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó mỉm cười khen:
– Trà ngon.
– Năm đó ta mãi vẫn không nghĩ ra được vì sao mẫu thân nàng lại đột nhiên thắt cổ tự vẫn, lúc đó Ngọc Như vừa được sinh ra, chính là lúc cần nàng nhất, mãi đến sau này ta biết được thân phận hiện tại của ông. Lúc này mới hiểu được nỗi khổ của mẫu thân năm đó, lẽ nào lúc ông đưa ra quyết định này không nghĩ tới cảm nhận của mẫu thân?
Liễu Không bỗng hít sâu rồi hỏi, cho dù y đã là người xuất gia, nhưng lúc nhắc đến mẫu thân, trong khoé mắt nước mắt cũng đong đầy.
Thấy bộ dạng bi thương của Liễu Không, Từ Đắc Tổ lại biểu hiện võ cùng bình tĩnh, chỉ thấy y mở miệng nói với vẻ mặt thản nhiên:
– Mẫu thân người treo cổ tự vẫn là vì tự nàng nghĩ không thông, có quan hệ gì với ta?
– Ngươi…
Nghe thấy không ngờ Từ Đức Tổ lại nói ra những
lời vô tình vô nghĩa như thế, Liễu Không biến sắc đứng dậy, tuy nhiên dù gì thì chuyện cũng đã qua nhiều năm rồi, cuối cùng y vẫn cố nén lửa giận trong lòng xuống, thương cảm nói:
– Năm đó một nhà chúng ta ở tại phía nam, nhớ trước khi Ngọc Như ra đời, ta đã hiểu chuyện, tình cảm giữa ông và mẫu thân cũng rất tốt, cũng rất quan tâm đến ta, có thể nói là cuộc sống một nhà vô cùng vui vẻ hạnh phúc, nhưng vì sao ông lại bỗng nhiên giống như trở thành một con người khác, không chỉ tự cung nhập cung, mà còn trở nên làm việc không từ thủ đoạn, không chỉ mẫu thân vì ông mà chết, ngay cả ta và Ngọc Như cũng không muốn ở cùng với ông, lẽ nào ông không muốn giải thích gì sao hay sao?
Nghe thấy Liễu Không gắt gao truy vấn chuyện năm đó, vẻ mặt của Từ Đắc Tổ cuối cùng cũng có biến hoá, cuối cũng sau một lúc do dự, bỗng cười lạnh nói:
– Con muốn biết chuyện năm đó, tuy nhiên ta hy vọng con biết được chân tướng sự việc, ngàn vạn lăn đừng cảm thấy không thể chấp nhận nổi.
– Ta nếu đã có thể chấp nhận việc ông tự cung nhập cung, còn chuyện gì không thể chấp nhận nữa?
Liễu Không nhìn chằm chằm Từ Đắc Tổ gằn từng chữ một, năm đó y chỉ mới 7,8 tuổi, đối với ký ức lúc đó đã không còn nhớ rõ, cho nên những năm này y vẫn luôn muốn làm rõ năm đó rốt cuộc là nguyên nhân gì, mới khiến gia đình vốn hoà thuận trở thành bộ dạng, bây giờ?
– Hắc hắc, nhắc đến chuyện năm đó, ngươi còn phải cảm tạ tố phụ của ngươi!
Chỉ thấy Từ Đắc Tổ cười lạnh nói.
– Tổ phụ? Ông…. ông ấy không phải là đã sớm qua đời rồi sao?
Liễu Không nghe đến đây cũng sợ hãi mà nói.
– Ha ha, ngay cả đứa cháu ruột như ngươi mà còn tưởng lão đã qua đời, xem ra việc lão giả chết năm đó văn là hết sức thành công.
Từ Đắc Tổ nhìn bộ dạng khiếp sợ của Liễu Không cũng kìm không nổi cười to nói, chỉ là trong tiếng cười lại mang theo vài phần bi phẫn và thống khổ.
Qua một hồi lâu, lúc này chỉ thấy Từ Đắc Tổ lại nói tiếp:
– Lúc trước ta cũng giống ngươi vậy, cho là tổ phụ đã chết, thậm chí mỗi năm còn đến trước mộ của lão bái tế, tuy nhiên lại không ngờ được rằng lão lại còn sống, hơn nữa còn tự cung nhập cung, mượn lực lượng mà gia tộc tích luỹ mấy năm này, trà trộn vào trong. cung làm một đại thái giám, bởi vì lão cho rằng muốn phục quốc, thì nhất định phải tiếp cận hoàng thất Tống “Triệu, như vậy mới có nhiều cơ hội hơn.
Liễu Không nghe xong những lời trên, cả người đều khiếp sợ đến nỗi đứng ngây ngốc ở chỗ đó, cả nửa ngày trời cũng chưa tỉnh táo lại được, y không ngờ tới người đầu tiên nhập cung trong gia tộc lại là tổ phụ của mình, lẽ nào phục quốc đối với họ mà nói quả thật quan trọng đến vậy hay sao?
– Chẳng qua là tổ phụ ngươi quá ngu ngốc, hơn nữa cũng bị mối thủ hận của tiên tổ che mờ con mắt, tiến cung chỉ làm một việc, đó là điên cưỡng báo thù hoàng thất Tống Triệu, ngươi biết trong cuộc đời Nhân Tông có bao nhiêu đứa con không?
Lúc này Từ Đắc Tổ bỗng lần nữa mở miệng hỏi
– Nhân Tông hoàng đế cả đời không có nhỉ tử, chỉ có 5 vị công chúa tại thế, đây là điều mà tất cả mọi người đều biết.
Lúc này Liễu Không nói với thần sắc đờ đẫn, lúc này y vẫn chưa hoàn hồn lại được từ trong lịch sử vặn Vẹo của gia tộc.
– Hắc hắc, ngươi chỉ nói đến 5 đứa còn sống, thêm mấy đứa con đã chết đi, cả đời Nhân Tông đáng lẽ là có 16 đứa con, nhưng trong đó 11 đứa đều chết từ sớm, lẽ nào ngươi không cảm thấy có ẩn tình trong đây hay sao?
Từ Đắc Tổ lúc này cười lạnh nói, đồng thời trong ánh mắt cũng loé lên vẻ điên cuồng.
– Ông… Ông nói là, nguyên nhân cái chết của các hoàng tử và công chúa đều có liên quan đến tổ phụ?
Lúc này cuối cùng Liễu Không đã hiểu ra, đồng thời càng thêm khiếp sợ mà nói, cả đời Nhân Tông không có con trai, hơn nữa đa số con được sinh ra đều chết sớm, điều này ở những nhà bình thường cũng có chút không bình thường, huống hồ gì có ngự y thủ hộ, lại có người chuyên trông coi của hoàng gia.
– Ha ha… không sai, cái chết của đám nghiệt chủng Triệu thị đó, quả thật có liên quan với tổ phụ ngươi, lão ở trong cung nhiều năm như vậy, cũng chỉ làm một chuyện, đó là khiến hoàng thất Tống Triệu không có con trai, đáng tiếc hoàng tộc Tống Triệu thật sự là quá nhiều, cuối cùng vẫn để tên Triệu Thự hiện giờ đăng hoàng vị, cho nên những chuyện kia mà tổ phụ làm tuy rằng giải được hận, cũng xem như là báo thù được nỗi nhục nhã mà hoàng thất đã gây ra đối với tổ tiên chúng ta, nhưng thực tế lại không có hiệu quả lớn gì.
Từ Đắc Tổ lúc này cười lớn nói, tổ tiên của y từng bị hoàng đế Đại Tống tuỳ ý làm nhục, cho nên theo y, hiện giờ báo thù hậu nhân của đối phương như thế nào cũng không quá đáng.
– Thì ra là thế, không ngờ nguyên nhân mà cả đời Nhân Tông không có con trai là vì tổ phụ.
Lúc này Liễu Không cũng thở dài nói, tuy nhiên tuy là y cũng biết tổ tiên của mình từng bị làm nhục, nhưng thẳng làm vua thua làm giặc, đây cũng là điều rất bình thường, còn về tổ phụ của mình vì báo thủ, không ngờ lại ra tay với những đứa trẻ nhỏ, quả thật là có phần quá mức tàn nhẫn.
– Hắc hắc, tổ phụ ngươi cũng chỉ có thể làm được chút chuyện vô dụng đó, sau này lúc lão sắp chết, thế là phái người tới báo cho ta biết, lúc đó ngươi đã hiểu chuyện rồi, hẳn là nhớ được ta từng ra ngoài một chuyến chứ?
Lúc này Từ Đắc Tổ lại cười lạnh nói, lời của y lúc này không hề có chút kính trọng nào đối với phụ thân của mình, thậm chí dường như còn có chút hận ý.
– Chẳng lẽ không phải sao?
Lúc này Liễu Không cũng hỏi ngược lại, nếu không phải Từ Đắc Tổ tự nguyện nhập cung, sau này sao lại tiến cung, hơn nữa còn làm ra nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy?
– Ha ha ha ha, sai rồi, lần này ngươi hoàn toàn sai rồi, kỳ thật lúc đó ta giống hệt ngươi vậy, vô cùng hố thẹn với những việc mà tổ phụ ngươi gây nên, thậm chí còn muốn đưa các ngươi rời xa lão, để lão không quấy rầy cuộc sống chúng ta nữa, đáng tiếc tổ phụ ngươi trước khi chết đã làm một việc rất thông minh, khiến ta cuối cùng đã thay đổi suy nghĩ ban đầu.
Lúc này Từ Đắc Tổ lại lần nữa cười to nói, chỉ là trong tiếng cười của ông ta, lại mang theo vẻ điên cuồng vô tận.