Minh tiên tử này, khó lường, mười phần khó lường, vô cùng doạ người.
Thiết Nghĩ ở thời điểm này từ dưới đất chui ra, sắc mặt có chút biến hóa, nói ra.
Đối với dạng đánh giá này, Tử Yên phu nhân cũng nhẹ nhàng gật đầu nói:
– Cái này đích xác là như thế, mặc dù nói, thanh danh Minh tiên tử không hiển hách, không giống Diệp Khuynh Thành danh chấn thiên hạ, uy hiếp bát phương như vậy. Dù nói Minh tiên tử điệu thấp thần bí, nhưng mà, nàng cho tới nay bị rất nhiều người cho rằng là tồn tại có thể đối kháng Diệp Khuynh Thành.
– Tử Yên bệ hạ là hiểu lầm ý tứ của ta.
Thiết Nghĩ lắc đầu nói:
– Ý của ta, không phải chỉ đạo hạnh của Minh tiên tử thâm bất khả trắc hoặc là thiên phú của nàng không gì sánh kịp! Mà là nói, lai lịch của Minh tiên tử vô cùng dọa người, tuyệt đối là lai lịch ngập trời!
Tử Yên phu nhân nghe nói như thế, không khỏi vì đó khẽ giật mình, Minh Dạ Tuyết là truyền nhân Dược quốc, lai lịch dạng này đã đủ dọa người, nhưng, bây giờ nghe Thiết Nghĩ nói như vậy, hẳn không phải là chỉ loại lai lịch này.
– Minh tiên tử còn có lai lịch như thế nào đây?
Tử Yên phu nhân cũng không có khinh thị Thiết Nghĩ, Thiết Nghĩ cho tới nay xuất quỷ nhập thần, coi như nàng không biết Thiết Nghĩ là người ra sao, nhưng, trực giác nói cho nàng, Thiết Nghĩ tuyệt đối không có đơn giản như vậy.
– Cái này sao…
Thiết Nghĩ dừng một chút, cười khan một tiếng, nói ra:
– Lai lịch cụ thể của Minh tiên tử, ta cũng nói không rõ ràng, ta chỉ có thể nói, lai lịch của nàng tuyệt đối vô cùng doạ người, xuất thân của nàng, so với Thạch Phong quốc Diệp Khuynh Thành chỉ mạnh không yếu!
Nghe được Thiết Nghĩ nói như vậy, Tử Yên phu nhân không khỏi vì đó run lên, nói ra:
– Diệp Khuynh Thành xuất thân, có thể nói rất nhiều đại nhân vật của Thạch Dược giới đều biết. Hắn xuất thân từ Thạch Nhân tộc, nhưng mà, xa xa không có đơn giản như vậy, hắn là một khối Thần thạch biến thành! Tuyệt thế vô song.
– Truyền thuyết này ta cũng đã được nghe nói.
Thiết Nghĩ cũng không khỏi gật đầu nói:
– Diệp Khuynh Thành đời trước là Thạch Phong quốc trấn quốc chi thạch. Truyền thuyết, khối trấn quốc chi thạch này là Thủy tổ Thạch Phong quốc Thạch Phong Tiên Đế đoạt được, lai lịch cụ thể, hậu thế khó có người có được. Tóm lại, khối Thần thạch này cho tới nay là Thạch Phong quốc trấn quốc chi thạch. . .
– . . . Khối trấn quốc chi thạch này bị giấu ở địa phương thiên địa tinh khí thịnh vượng nhất, huyết khí tụ tập nhất của Thạch Phong quốc. Ở bên trong Thạch Phong quốc một đời lại một đời đến nay, chư hiền của Thạch Phong quốc đều vì khối trấn quốc chi thạch này giảng kinh thụ đạo, lấy huyết khí đạo pháp uẩn dưỡng lấy khối trấn quốc chi thạch này. Thẳng đến vài thập niên trước, khối trấn quốc chi thạch kia của Thạch Phong quốc đột nhiên đạt được thiên địa cảm ứng, hóa sinh mệnh! Khối trấn quốc chi thạch này khó lường, vừa ra đời liền là huyết nhục chi khu, có thể xưng tuyệt thế vô song!
Nói đến đây, Thiết Nghĩ không khỏi liếm môi một cái.
Tử Yên phu nhân cũng gật đầu nói ra:
– Diệp Khuynh Thành đích thật là tuyệt thế vô song, hắn trải qua chư hiền của Thạch Phong quốc đời đời giảng kinh tụng pháp, thừa nhận năm tháng rất dài uẩn dưỡng! Tại đương thời, có người nói, hắn là Bệ Thạch Tiên Đế thứ hai, tại đương thời, bất luận là môn phái nào, bất kỳ một truyền thừa gì, dù là đế thống truyền thừa một môn song đế như Đề Thiên Cốc, cũng là xem trọng hắn, đều cho rằng hắn có thể thành Tiên Đế.
Nói đến đây, trong nội tâm Tử Yên phu nhân không khỏi khẽ động, nàng nghĩ tới lời thiếu gia nàng vừa mới nói, nàng không khỏi hít một hơi lãnh khí, Diệp Khuynh Thành xuất thân kinh thế vô song, nếu như giống Thiết Nghĩ nói, xuất thân của Minh Dạ Tuyết càng thêm ngập trời, như vậy, lai lịch của Minh Dạ Tuyết sẽ như thế nào đây?
Tại thời khắc này, Tử Yên phu nhân ẩn ẩn đoán được một ít gì đó. Cho tới nay, người ngoại giới đều cho rằng Minh Dạ Tuyết là Minh gia truyền nhân của hoàng thất Dược quốc, hôm nay xem ra, đây cũng không phải là như thế, Minh Dạ Tuyết là có lai lịch khác.
– Đi thôi, đoán những chuyện này không có ý nghĩa.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt cười nói:
– Dược sư đại hội không sai biệt lắm muốn bắt đầu, chúng ta hẳn là tiến đến Dược thành.
– Ách…
Nói đến muốn đi Dược thành, Thiết Nghĩ vô ý thức rụt cổ một cái, có chút sợ nói:
– Đi, đi Dược thành, cái này, cái này chỉ sợ là rất nguy hiểm a.
Lý Thất Dạ liếc hắn một cái, nói ra:
– Thế nào, có phải làm gì việc trái với lương tâm, hoặc là nói, làm chuyện gì người không dung được, không dám đi Dược thành hay không.
Thiết Nghĩ cười khan một tiếng, xoa xoa đôi bàn tay, nói ra:
– Công tử gia ngươi đã hiểu lầm, tiểu nhân đây là vì ngươi lo lắng. Vừa rồi công tử gia ngươi cũng thấy, Dược quốc có người gây bất lợi cho chúng ta a, công tử gia ngươi dược đạo vô song, nói không chừng có người thèm nhỏ dãi dược đạo vô song của công tử gia ngươi, cho nên, ngay cả lão tổ Dược quốc cũng muốn ra tay bắt sống công tử gia ngươi.
Thiết Nghĩ vừa nói như vậy, Lý Thất Dạ ngẩng đầu nhìn phương hướng Dược thành, lộ ra nụ cười ôn nhu, nói ra:
– Ta còn sợ Dược quốc không ra tay, Dược quốc ra tay, cái kia tất cả đều dễ dàng rồi. Nếu Dược quốc hòa hòa khí khí, đem ta coi là khách quý, ta còn thực sự không có ý tứ mang Minh Dạ Tuyết đi, nếu như bọn hắn muốn giết ta, vậy càng tốt.
– Thiếu gia ưa thích Minh tiên tử?
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Tử Yên phu nhân cũng không khỏi lộ ra tiếu dung nói.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
– Thế nào mới được xưng tụng là ưa thích đây, nha đầu kia, ta là muốn định, trong tương lai, ta sẽ để cho nàng lưu ở bên cạnh ta! Nếu Dược quốc muốn giải quyết hòa bình, ta có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của Dược quốc, Dược quốc muốn động võ, cái kia càng dễ nói chuyện!
– Minh tiên tử đối với thiếu gia trọng yếu như thế?
Tử Yên phu nhân không khỏi trở nên động dung, tại thời khắc này, nàng ý thức được, thiếu gia không phải yêu Minh Dạ Tuyết, thiếu gia muốn đem Minh Dạ Tuyết giữ ở bên người, là có nguyên nhân khác!
Đối với vấn đề này của Tử Yên phu nhân, Lý Thất Dạ không trả lời, hắn chỉ là nhìn phía xa, lâm vào hồi ức xa xưa.
Hồi lâu sau, Lý Thất Dạ lấy lại tinh thần, nhìn Thiết Nghĩ một cái, nói ra:
– Có đi Dược thành hay không, không phải do ngươi. Đến lúc đó, ta cần ở nơi đó luyện dược, nếu như ngươi chuồn mất, bỏ qua thời cơ tốt, cũng chớ có trách ta không nhắc nhở.
Lý Thất Dạ nhắc nhở như vậy, Thiết Nghĩ giật cả mình, hắn lập tức ưỡn lồng ngực một cái, đem lồng ngực đập đến rung động đùng đùng, một bộ xông pha khói lửa, nói ra:
– Thiếu gia ngươi yên tâm, ngươi đi tới chỗ nào, tiểu nhân cũng theo tới chỗ đó, tiểu nhân tuyệt đối sẽ không cho gia ngươi mất mặt!
– Được rồi, đừng nói buồn nôn như vậy, ta còn không biết trong lòng ngươi nghĩ gì sao?
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Thiết Nghĩ không khỏi cười khan một tiếng, thần thái có chút xấu hổ.