*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sao chú biết cậu ta bị đột tử?” Tôi hỏi.
Chú Lê liếc tôi và nói: “Không đột tử thì sao có thể bám vào núi ngọc này? Chẳng phải đã sớm đi Âm Ti đầu thai chuyển thể rồi sao?”
Tôi nghĩ vậy cũng phải, vì thế tôi chỉ về phía Lan San San rồi hỏi cậu ta: “Tôi rất tò mò, cậu làm lớn bụng người ta, sau đó sao lại không hiện thân nữa?”
Viên Lãng nghe tôi hỏi vậy thì sắc mặt trở nên khó coi: “Tôi cũng không biết vì sao lại thành ra như vậy, tôi không hiện thân nữa vì sợ sẽ lại hại đến San San…” Tôi lập tức tức giận nói: “Cậu đã hại cô bé rồi! Trong bụng cô bé bây giờ là thai ma, chỉ cần đủ tháng, thai ma chào đời là cô bé nhất3định phải chết.”
Nghe tôi nói vậy, mặt Viên Lãng hoảng hốt: “Vậy phải làm thế nào? Tôi thật sự không biết chuyện sẽ biến thành như vậy! Các vị… các vị có thể cứu được cô ấy không? Tôi van xin các vị.” Tôi thấy Viên Lãng đối với Lan San San cũng là chân tình, chỉ tiếc là người và ma khác biệt, bọn họ nhất định không thể ở chung với nhau. Nghĩ vậy tôi hỏi Chú Lê: “Trong bụng của con nhóc kia rốt cuộc là thứ gì? Thai ma sinh ra có giống đứa trẻ loài người không?” Chú Lê lắc đầu đáp: “Lúc trẻ chú từng nghe sư phụ kể một truyền thuyết về thai ma, chuyện kể về một người phụ nữ mang thai ma trước thời giải phóng, người nhà không biết sự thật, cứ tưởng rằng0cô ấy mang thai bình thường. Cuối cùng, sau khi thai nhi đủ tháng, người phụ nữ sinh ra một quái vật xấu xí. Người phụ nữ chỉ kịp nhìn đứa trẻ một cái rồi lập tức ra đi, tiếp đó trên trời giáng xuống ba tia sét đánh con quái vật vừa sinh thành tro bụi. Thai ma không phải quỷ cũng chẳng phải ma, là một loại sinh vật không được tồn tại trong thế gian… Một khi thai ma được sinh ra, người mẹ sinh ra nó chắc chắn phải chết không nghi ngờ. Mà thai ma được sinh ra cũng sẽ bị sét đánh, hóa thành tro bụi.”
Tôi nghe vậy thì nhún vai nói: “Dù sao cũng là kết tinh của tình yêu mà! Mới vừa sinh ra đã bị sét đánh chết, như vậy có phải hơi quá oan5uổng không…”
“Cháu thì biết cái gì? Thai ma sinh ra là chuyện rất bất thường, nếu không bị sét đánh chết, chỉ sợ sẽ mang đến cho thế gian này tai họa diệt chủng.” Chú Lê nói với vẻ không vui.
Tôi nghe Chú Lê nói nghiêm trọng như vậy, lập tức nói với chú ấy: “Vậy hay là chú mau cho cô bé kia uống thuốc phá thai đi.”
Sau khi nghe tôi nói, mặt Chú Lê rất do dự, dường như không muốn cho Lan San San uống thuốc phá thai. Lúc này có người ngoài ở đây, tôi cũng không tiện hỏi nhiều, sau khi trở về chú ấy mới nói với tôi, loại thuốc này khá mạnh, một khi không làm khéo có thể mất cả mạng Lan San San. Đừng thấy ông chủ Lan bây giờ mọi chuyện đều cung kính4với chú, nếu xảy ra chuyện liên quan đến mạng người thì chắc chắn ông ta sẽ trở mặt. Tôi thấy những băn khoăn của Chú Lê rất đúng, đó đúng là một vấn đề khó khăn, dẫu sao nếu Chú Lê khống chế ra thuốc phá thai ma, Lan San San xảy ra chuyện cũng có thể không liên quan đến chúng tôi… Nhưng một khi đã chế ra thuốc, Lan San San mà chết, vậy chúng tôi có thể phải gánh chịu trách nhiệm.
Nhưng nếu chúng tôi không chế thuốc, Lan San San chắc chắn sẽ phải chết, trái lại cố gắng thì có lẽ còn có mấy phần hy vọng. Nghĩ như vậy, tôi lập tức nói với Chú Lê: “Trước tiên chúng ta nói rõ ràng với họ có được không? Nói rõ cho họ biết lợi hại của chuyện9phá thai, để cho họ tự mình lựa chọn…”
Nhưng Chú Lê lại lắc đầu nói: “Vô ích thôi, cho dù ở bệnh viện, bệnh nhân đồng ý ký tên giải phẫu, nếu bệnh nhân không thể xuống được khỏi bàn mổ, chẳng phải người nhà vẫn sẽ làm ầm lên sao? Chứ nói gì đến chuyện như của chúng ta, đảm bảo của vợ chồng ông chủ Lan bây giờ căn bản chẳng có chút ý nghĩa nào.”
Tôi hơi bất lực nói: “Vậy làm sao bây giờ? Nói với ông ấy là chúng ta mặc kệ chuyện này ạ?” Chú Lê suy nghĩ một lát rồi bảo tôi: “Để chú cân nhắc thêm… xem làm sao mới vừa giữ được cái mạng nhỏ của Lan San San vừa có thể phá được cái thai. Cháu và Đinh Nhất trước hết cứ nghĩ cách điều tra viên Lãng, xem thử xem rốt cuộc cậu ta đã xảy ra chuyện gì? Tại sao phải bám vào khối ngọc trang trí kia.”
Điều tra chuyện của Viên Lãng này chắc không phải chuyện khó, dẫu sao bây giờ chúng tôi đã biết tên của cậu ta, biết cậu ta từng học trường nào, hơn nữa còn có bức tranh của Lan San San… Tôi tin rằng bằng những thứ này tôi có thể tìm được thân phận thực sự của Viên Lãng.
Nhưng vấn đề là chúng tôi không phải là cảnh sát, không thể đi đến tỉnh điều tra hồ sơ sinh viên được, chắc chắn người ta cũng không để chúng tôi điều tra… Nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy chuyện này phải tìm Triệu Tinh Vũ, điều tra người mất tích là sở trường của anh ta.
Sau đó tôi lập tức gọi điện thoại cho Triệu Tinh Vũ, sau khi nói rõ tình hình, tôi nói cho anh ta những thông tin cơ bản của Viên Lãng. Mặc dù quả thực cũng không tính là thông tin cơ bản, nhưng có còn hơn không.
Triệu Tinh Vũ xem chút thông tin ít đến đáng thương, giọng đầy bất đắc dĩ nói với tôi: “Được rồi! Tôi giúp cậu điều tra thử, nếu thực sự cậu ta từng học đại học trong tỉnh, không khó điều tra ra lý lịch sinh viên của cậu ta.”
Chúng tôi chia nhau ra làm việc, lúc tôi với Đinh Nhất đang tìm cách để tra ra lại lịch của Viên Lãng, thì Chú Lê cũng gọi điện thoại cho sư huynh mình hỏi cách pha chế thuốc phá thai. Bởi vì cân nhắc đến chuyện Lan San San chỉ mới mười lăm tuổi, cho nên bọn họ không dám chế thuốc quá mạnh… Nhưng lại lo lắng thuốc quá nhẹ, sẽ không phá được thai ma mà còn phải chịu tội một lần.
Phía Triệu Tinh Vũ rất nhanh chóng có đáp án cho chúng tôi, anh ta tra ở trường đại học Sư phạm của tỉnh thì đã tìm được hồ sơ của Viên Lãng, nhưng Viên Lãng đã tốt nghiệp ba năm trước. Tôi vừa nghe anh ta nói vậy thì nhờ anh ta gửi tài liệu chi tiết về Viên Lãng cho tôi, đặc biệt là địa chỉ, quê quán.
Nếu như cậu ta tốt nghiệp ba năm trước, mà chết năm cậu ta vừa hai mươi hai tuổi, như vậy cậu ta đã chết vào một ngày nào đó của ba năm trước. Bây giờ chỉ hy vọng thân nhân ở quê có thể giúp chúng tôi có lời giải đáp cho việc vì sao hồn phách Viên Lãng lại nương tựa vào khối đá kia, như vậy mới có thể thực sự giúp cậu ta giải thoát.