Phụp một tiếng, cuối cùng đến cả phần chuôi của đuôi kiếm cũng đều đâm sâu vào ngực của hẳn.
“Nổ!”
Tần Phương Dương hét to một tiếng, định xoay người rời đi.
Toàn bộ chân nguyên ngưng tụ thành kiếm ầm ầm nổ tung bên trong lòng ngực của Thượng Thanh Vân.
Thượng Thanh Vân hét to một tiếng,không còn quan tâm đ ến Kim Thân Đại Pháp, liều mạng lao xuống giống như tia chớp đánh lên người của Tân Phương Dương, Tân Phương Dương dùng cơ thể đang bị thương phá vỡ công lực cả đời, ngưng tụ tất cả chân nguyên khí thành chân nguyên kiếm, sau khi thuận lợi chém một kiếm thì bản thân đã rơi vào tình trạng không còn sức lực, thân thể vừa định xoay đi đã bị Thượng Thanh Vân đánh trúng vào người.
Bịch một tiếng.
Tân Phương Dương lập tức rên khẽ một tiếng, xương cốt trong người kêu lên răng rắc, hiển nhiên không biết đã gãy bao nhiêu cái xương, toàn thân tựa như một con búp bê cũ nát cuộn tròn bay đi, ở trong đêm đen vừa lóe lên thì đã không thấy nữa, bầu trời chỉ lưu lại vết máu bản ra tử trên người của Tân Phương Dương, bản thân đã không biết bay đến nơi nào sống chết ra sao.
Cùng lúc đó, khoảng khắc chân nguyên kiếm nổ tung, mười hai người đang vây đánh cùng nhau hô to một tiếng!
“Giết!”
Toàn bộ tu vi trên người phình ra củng lúc, đột nhiên phát nổ.
Mười hai thần binh duy trì hướng đi lúc đầu, từ các vị trí khác nhau, cùng nhau đâm lên người Thượng Thanh Vân.
Máu tươi bắn tung tóe!
Thượng Thanh Vân ngửa mặt kêu thảm, một hơi khí xanh cuối cùng vốn sắp phun ra nhưng sau cùng vẫn giữ lại tại cổ, khiến cho toàn bộ cái cổ đều trở. thành màu xanh.
“Đáng chết! A…”
Cơ thể của Thượng Thanh Vân bỗng nhiên lóe lên ánh sáng vàng, toàn thân chắc hơn thép, đột nhiên dùng thân thể của mình khóa chặt tất cả vũ khí đang đâm vào người, xoay chuyển như gió lốc.
Hư một tiếng hóa thành một vòng xoáy cực lớn!
Hàn Tùng lại đưa ra cảnh báo nói: “Thu!”
Chỉ đáng tiếc đã không kịp nữa, ngoại trừ người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhạy cảm với nguy cơ sống chết nhất là Tôn Bái Tương, cường giả Hóa Vân có tu vi cao nhất là Hàn Tùng cùng Dương Vũ đã kịp rút kiếm của mình ra, còn có Lam Thư rút vũ khí đồng thời cứu Mục Yên Yên ra.
Một số người tham gia vây đánh khác, tất cả vũ khí trong tay đều đã bị đứt đoạn bên trong cơ thể của Thượng Thanh Vân cùng với cú xoay người của hẳn.
Một lực hút kiên cố mãnh liệt truyền đến, dường như lúc này Thượng Thanh Vân đã hóa thân thành một hố đen cực lớn!
Thân thể của tất cả những người còn lại đều nghiêng về phía trước không thể khống chế chế được.
“Chết!”
Đôi mắt của Thượng Thanh Vân giống như sương mù hố đen, khói lượn lờ, hay tay nắm chặt như gió lốc, khí thế như tia chớp, phù một tiếng.
Hai thanh trường kiếm của hai vị cao thủ cục Tinh Thuẫn vừa bị hỏng, thân thể không thể khống chế được nghiêng vẽ phía trước, không có cách nào kìm lại; Đứng mũi sào chịu trận đón lấy tay của Thượng. Thanh Vân, trong đôi mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng, thậm. chí còn không kịp hét lên thì cái đầu đã bị túm lấy một cách mạnh mẽ.
Răng rắc hai tiếng, não vỡ tung.
Thượng Thanh Vân không dừng tay, trực tiếp hạ. xuống dùng tay xé nát toàn bộ thân xác.
Nguyên thần vừa với ngưng tụ nhưng hoàn toàn không chạy kịp, sớm đã bị Thượng Thanh Vân cầm trong tay, cọ sát giữa hai bàn tay, một loại gào thét bi thảm kỳ dị không giải thích được vang lên, hóa thành một đám khói đen tan biến mất, chết không thấy xác, không thể chết thêm được nữa!
Mười ba cao thủ ở phía mình trong chốc lát đã giảm đi ba người.
Tân Phương Dương bị đánh bay đã không biết sống chết, hai cao thủ Anh Biến của cục Tính Thuẫn kia thì hồn phi phách tán, đã là người chết.
Tu vi của hai người đó tất nhiên là thấp nhất trong số tất cả mọi người, nhưng nói thế nào đi nữa thì cũng là tu giả Anh Biến, ai cũng không ngờ rằng dưới tình huống mà rõ ràng bên mình đã chiếm ưu thế lớn như vậy, lại có thể bị phản sát trong nháy mắt!
Lam Thư và Mục Yên Yên bỗng nhiên lùi lại mười mét, sắc mặt hai người đều đã trắng bệch như tờ giấy!
Còn bốn người sư huynh đệ của Mục Yên Yên cũng khó chịu r3n rỉ một tiếng, bọn họ cũng giống như: hai cao thủ của cục Tinh Thuẫn kia, bị đánh gãy vũi khí, khi Vũ khí bản mệnh bị gãy thì khoảng khắc đấy trong lòng ngực cũng khó chịu như dời sông lấp bể, gần như. muốn ho ra máu.
Khâu sư phụ và Tôn Bái Tương chiếm giữu ở một bên, trên lưỡi kiếm của Tôn Bái Tương như có máu tươi nhỏ từng giọt xuống đất, mà trong tay của Khâu sư phụ chỉ có một khúc kiếm gãy, sắc mặt xám xịt
Còn sắc mặt Hàn Tùng và Dương Vũ ở ngay giữa phía đối diện vào lúc này đã u ám đến cực điểm. Sự kinh ngạc trong lòng đã đạt đến mức không thể diễn tả được!
Lúc này, sâu trong lòng hai người chỉ có một loại xúc động: Bắt Tưởng Trường Bân đánh cho một trận nhừ tử!
Má nó đây là loại tình báo gì đây!
Cao thủ của Vu Minh ở trước mặt đây có thực lực cao vượt ngoài dự đoán, chẳng những đã đạt đến Hóa Vân, hơn nữa còn là Hóa Vân cao giai, gần đến trình độ Hóa Vân đỉnh cao!
Nếu không phải đối phương không có đề phòng, trước khi chiến đấu đã bị trúng độc thì trận chiến này căn bản không cần đánh!
Cho dù bây giờ, mặc dù đối phương đã trúng độc rồi, hơn nữa lúc này toàn bộ thân thể đều đã bị xuyên qua hơn mười lỗ, nhưng tình hình vẫn không hề lạc quan!
Ở bên khác, Tôn Bái Tương hừ một tiếng nhổ ra một ngụm nước bọt, biểu cảm méo mó, trong lòng hận chết đứa em trai làm cục trưởng Cục Võ Giáo kia.
Ông đây đã hai mươi năm rồi mới được trở về thăm người thân, ngươi con mẹ nó lại đúng lúc tìm cho ta một con đường chết!
Ông đây rất ít khi gặp cao thủ siêu cấp như vậy tại Nhật Nguyệt Quan, mà cho dù có gặp cũng không đến lượt ta đi đối phó…
Tôn Phong Hầu, ngươi đúng thật là em ruột của ta!
Hừ, là em trai ruột!
Cứ thế tìm cho ta một đường như vậy tại hậu phương, khóc lóc kể lể mời ta đến nói là đối phó với Anh Biến cao giai…
Cái này con mẹ nó ta đúng là dở hơi mới đi tin ngươi!
Chớp mắt một cái, Anh Biến cao giai đã trở thành Hóa Vân cao giai… Ngươi cảm thấy mẹ sinh ra hai đứa chúng ta là quá nhiều rồi hửm?
Hay là sợ ta tranh giành quyền thừa kế hai căn nhà trết với cái sân 17,8 mét vuông kia của ngươi?