Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 70: C70: Thế giới thứ ba 7



NGÀY THỨ BẢY NUÔI BÉ THÚ Ở TINH TẾ

Thời gian nửa tháng không dài cũng không ngắn. Vào lần đầu tiên Vig Chít uống hết máu mà Tô Đoạn rút ra, toàn bộ lớp màng trên mắt đã mất đi, màu mắt cũng chuyển sang màu xanh thẳm xinh đẹp, bốn chiếc răng nanh nhỏ trắng như tuyết đã mọc hẳn ra khỏi miệng, thân thể cũng lớn lên.

Tô Đoạn rút một ống máu mới dùng làm lương thực dự trữ cho nửa tháng tiếp theo, vì thân thể của Vig Chít lớn lên nên sức ăn cũng tăng lên, vì vậy lần này Tô Đoạn rút 400ml máu.

Nhờ đặc tính chữa bệnh của máu, hệ tiêu hóa của Vig Chít đã được cải thiện đôi chút, nhưng vẫn chưa ăn được nhiều thứ lắm, chủ yếu dựa vào máu của cậu để lấy năng lượng.

Lần thứ hai cậu rút máu, Vig Chít ra chiều phấn khích đến lạ, không chỉ li3m sạch ống nhỏ dùng để đút máu mà còn háo hức đến nỗi hai chiếc răng nanh nhỏ cắn cái ống “rắc” bể luôn.

– Dọa Tô Đoạn gấp gáp bẻ miệng nó ra nhìn xem bên trong có bị thương hay không.

Khoang miệng của con non rất non mềm, bị thủy tinh cắt vào thì khó lành lắm.

Đến khi kiểm tra lần hai, rồi dùng ngón tay dò xét bên trong và xác định không có vết thương thì Tô Đoạn mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vẫn phải dạy một bài học cho con non lỗ m ãng này, Tô Đoạn xách hai chân trước ngắn ngủn của quả bóng lông đen lên để nó đứng lên bàn, rồi nghiêm túc dạy dỗ nó: “Không được cắn bậy, lỡ bị thương thì sao?”

Con non bèn kêu “chíp chíp”, cái đuôi lấy lòng dụi dụi mu bàn tay cậu, đôi mắt thú xanh thẳm cũng lộ vẻ đáng thương.

Vig Chít tiến bộ rất nhanh, bây giờ đã hiểu sơ sơ lời cậu nói, khi bị dạy dỗ vì làm sai sẽ ra chiều tử tế đáng thương.

Như bây giờ chẳng hạn-

Thấy sắc mặt Tô Đoạn vẫn không dịu đi, con non bèn rút một bộ móng vuốt ra, bộ còn lại ôm lấy tay Tô Đoạn, nhẹ nhàng dụi lông xù trên gò má vào tay cậu như bé mèo con, chòm râu đen mỏng cọ vào mu bàn tay cậu, cổ họng kêu “mèo méo meo mèo meo” đáng thương.

– Năng lực học tập của Vig Chít rất mạnh, đến nay đã học được gần hết tiếng kêu của con non trong cô nhi viện, còn biết dùng chúng đúng lúc nữa cơ.

Dù biết con non cố tình làm vậy để khiến cậu mủi lòng, nhưng Tô Đoạn vẫn không thể cưỡng lại sự thân thiết và làm nũng của con non như bao lần, sau khi do dự mấy giây thì vẫn cong ngón tay ngoắc lấy chòm râu nhỏ của Vig Chít.

Vig Chít được đà ôm ngón tay cậu dụi ngay.

Sau khi bất lực giáo dục con non nhà mình, Tô Đoạn giở cuốn sổ nhỏ ra ghi lại sự việc này giống những chuyện xấu Vig Chít đã làm trước đó.

Vig Chít vẫn chưa biết chữ nên vẫn chưa biết Tô Đoạn ghi lại lịch sử đen tối của mình, nó vẫn thỏa mãn một cách giản đơn vì thái độ của con mồi thơm tho trước mặt đã dịu đi, nó bắt đầu li3m láp đánh dấu con mồi nhỏ nhắn như hằng ngày.

Tô Đoạn ghi chép vào sổ xong thì hỏi hệ thống về sự kỳ lạ vừa rồi của Vig Chít.

Cậu luôn cho Vig Chít ăn đúng giờ kia mà, đâu bỏ đói nó đến vậy, sao vừa rồi nó lại đột nhiên hung mãnh như vậy?

Hệ thống giải thích là: “Vì huyết mạch của cậu đã thức tỉnh hoàn toàn rồi, khiến máu trở nên thơm ngon hơn đó ký chủ.”

“…Phải nhỉ.” Bấy giờ Tô Đoạn mới nhớ ra.

Thật ra chính cậu chẳng có cảm giác gì về huyết mạch thức tỉnh sẽ khiến cậu thơm ngon hơn, cũng không ngửi thấy mùi đặc biệt gì, nhưng phản ứng của Vig Chít rất lớn nên khiến cậu hơi bất ngờ.

Nghĩ kỹ thì, nửa tháng qua Vig Chít đúng là càng ngày càng quấn cậu, liên tục nấn ná ở những nơi có mạch máu rõ ràng như cổ tay hay cổ cậu. Cậu cứ ngỡ là do tính cách của Vig Chít, giờ ngẫm lại chắc cũng liên quan đến cơ thể đang dần trưởng thành của cậu.

Có vẻ hệ thống khứu giác của thú nhân thật sự khác với phi thú nhân.

Mà nói vậy thì có một chuyện rất quan trọng đấy-

“Hệ thống ơi, mua hộ tôi một lọ che mùi trên Tinh Võng được không?” Theo giới thiệu của hệ thống, tộc Plant thơm ngon là món ăn của tất cả người thú, chẳng qua máu của họ có đặc tính “dược liệu” với tộc Lotta nên tộc Lotta mới cố chấp với họ nhất thôi.

Nhỡ mà bị tên người thú lỗ m ãng nào đó ngửi thấy mùi đó của cậu, biết đâu chừng sẽ rắc rối lắm.

Hệ thống nói: “Ký chủ đừng lo, hiệu quả che mùi của tộc Lotta rất mạnh, mục tiêu đã dùng nó bao bọc toàn bộ mùi hương trên người cậu rồi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Bao bọc mùi hương… Ý là cái hành vi li3m cậu suốt ngày của Vig Chít đấy hả?

Tô Đoạn giơ cổ tay lên ngửi, nhưng cậu vẫn không nghe được mùi hương tộc Lotta bao bọc cậu như lời hệ thống, có lẽ đã thay đổi một cách vô tri vô giác từ lâu nên cậu không hề nhận ra mình được bao bọc.

Sau khi uống máu được chiết xuất từ người trưởng thành như cậu, vấn đề tiêu hóa vì ở trong vỏ quá lâu đã được cải thiện nhanh chóng, Vig Chít không còn bài xích các loại thực phẩm khác nhau được cung cấp trong cô nhi viện, đáng lí ra cậu đã ngừng lấy máu được rồi, chỉ cần đút Vig Chít đồ ăn bình thường là được. Nhưng Tô Đoạn vẫn không dừng, tiếp tục đút máu đúng giờ cho Vig Chít, dẫu thường xuyên rút máu đã ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu thì cậu cũng không hề dừng lại.

– Bởi khi Vig Chít uống ống máu thứ ba, điểm chữa bệnh vốn đang ở điểm 0 bỗng dưng tăng lên chút xíu.

Chính điều này đã khiến Tô Đoạn quyết tâm lấy máu tiếp.

Bệnh gen của Vig Chít là một quả bom hẹn giờ có thể phát nổ bất cứ lúc nào, cậu không thể từ bỏ hy vọng chữa khỏi duy nhất lúc này, thế nên không được dừng cung cấp máu… Khi thật sự không chịu nổi nữa thì cậu sẽ uống viên thuốc loại đi mọi tình trạng xấu đó.

Thời gian thấm thoát trôi qua, khi Tô Đoạn rút ống máu thứ năm, điểm chữa bệnh đã tăng lên 10 điểm, con non chỉ lớn bằng bàn tay cậu giờ đã lớn bằng cánh tay cậu, thân thể cũng không còn là cục lông tròn vo như lúc mới sinh nữa mà hơi dài ra, sau khi rụng hết lông máu thì mọc ra lông đen bóng mượt mà, sờ vào khiếu người ta yêu thích vô cùng.

Như một con mèo nhà có đôi mắt xanh vậy.

Nhưng con non Lotta này hung dữ hơn mèo nhà, loài này dường như có bản năng săn mồi bẩm sinh, khả năng học tập cũng đáng kinh ngạc. Đoạn video giáo dục mầm non vốn rất dài đã chiếu được một phần hai tự lúc nào, mà các kỹ năng trong đó đều được Vig Chít nắm vững thuần thục.

Tô Đoạn không khỏi suy tư sau khi chiếu xong video này rồi họ nên làm gì đây.

Chắc chắn một điều rằng Vig Chít cần thực chiến và nhiều hệ thống giáo dục hơn nữa.

Có lẽ họ nên rời khỏi cô nhi viện, tìm một nơi yên tĩnh và bình yên để sinh sống, rồi nhờ hệ thống giúp cậu làm giả thân phận rồi gửi Vig Chít đến trường.

Tô Đoạn thở dài, ưu sầu sờ chóp đuôi đang đung đưa qua lại của Vig Chít.

Đối với những người nuôi con ở nhà, giáo dục luôn là chủ đề không thể tránh khỏi.

Trong khi Tô Đoạn đang buồn rầu về sắp xếp mai sau thì Vigrit – Không còn là một nhóc con nhỏ xíu nữa, vẫn ngoan cố chui vào lòng con mồi như trước đây, nhìn chằm chằm vào màn hình sáng trước mặt.

Video này không dạy kỹ năng đi săn mà chỉ nói về lý thuyết trưởng thành.

Tộc Lotta là sinh vật ưa sống một mình, ý thức lãnh thổ của chúng rất mạnh. Sự mềm mỏng giữa cha mẹ và con cái phần lớn chỉ tồn tại khi con non còn bé. Khi con non bước vào tuổi trưởng thành, có thể tự do chuyển đổi giữa dạng người và thú thì đó là lúc con non phải tự lập tự đứng vững.

Dù một số bậc cha mẹ thương con mình sẽ nuôi con lâu hơn, nhưng thời hạn này thường không quá ba năm.

Trưởng thành, mạnh mẽ hơn thì phải rời đi… Sau khi biết điều này nhờ video, đôi ngươi Vig Chít không khỏi co lại.

Nó không muốn rời đi, nó muốn ở bên cạnh con người thơm ngon này mãi mãi và được đầu ngón tay mảnh khảnh của cậu vuốt v e, lắng nghe giọng nói trong trẻo nói những điều nó hiểu hoặc không hiểu – Dẫu là lời răn dạy cũng được, và nó cũng muốn trên người cậu thấm đẫm mùi hương của nó.

– Dù ra sao cũng được hết, chỉ cần được ở bên cậu thôi.

Nhưng bản chất của những kẻ săn mồi là không ngừng trưởng thành và trở nên mạnh mẽ hơn nữa.

Khát vọng trở nên mạnh mẽ và mong muốn được ở bên cậu mãi mãi bắt đầu tranh chấp nhau, chúng đang đấu tranh với nhau trong lòng cậu, Vig Chít không khỏi rít lên bực bội.

Tô Đoạn đang đắm chìm trong vấn đề giáo dục con non nghe tiếng rít nôn nóng của nó thì hoàn hồn lại, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu lông xù của nó, kề sát vào tai nó hỏi: “Sao thế? Em muốn đi vệ sinh sao?”

Giọng nói dễ chịu của con người truyền vào bên tai đầy dây thần kinh nhạy cảm của nó, khiến nó không kiềm được giật giật vành tai, còn cái mùi thơm dễ nghe kia nữa, liên tục cám dỗ vị giác của nó khiến nó theo phản xạ muốn ôm rồi li3m để đánh dấu sâu hơn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 976

– Và rồi nó đã làm vậy.

Quyết đoán bỏ video giáo dục mầm non vẫn chưa kết thúc, con non Lotta đã trở thành nhóc con bụ bẫm quay người lại, hai chân trước túm chặt áo Tô Đoạn, rướn đầu li3m láp vành tai cậu.

Vành tai cực kỳ nhạy cảm bị một thứ ẩm ướt nhẹ nhàng lướt qua, gây ra cảm giác tê dại chẳng thể phớt lờ, Tô Đoạn không nhịn được hít một hơi.

Chính tiếng hít nhỏ này đã khiến con non nằm trên người cậu hưng phấn hơn, thậm chí còn dùng hàm răng nanh sắc nhọn đã mọc ra day cắn vành tai mềm mại đầy ám chỉ. truyện đam mỹ

Tô Đoạn bị li3m đến nỗi nhíu mày, lòng bàn tay đặt hờ lên lưng con non, không dám cưỡng chế kéo nó ra, “Sao tự dưng…?”

Khi con non Lotta chạm vào con mồi nhỏ thơm ngon của mình, sự cân bằng trong lòng nó lập tức lệch đi, người tí hon tên “Bản năng chủng tộc” bị đánh ngã sấp mặt ấm ức khóc lóc thảm thiết.

Nó quyết định sẽ “giấu đi” nguồn năng lượng có thể khiến nó mạnh lên nhanh chóng, để nó lớn lên chậm hơn và ở bên con mồi trước mặt lâu hơn.

Cùng lúc đó, một trực giác loáng thoáng lóe lên trong đầu nó…

Dường như có hành vi thân mật hơn cả li3m láp và cọ cọ, có thể đánh dấu con mồi trước mặt sâu hơn nữa.

🍄🍄🍄

Video giáo dục mầm non sử dụng ngôn ngữ của tộc Lotta, Tô Đoạn không có ý xem trộm những tài liệu vốn là cơ mật của đế quốc, bình thường cậu sẽ không nhờ hệ thống dịch cho mình, nên dù Vig Chít dùng nước bọt cẩn thận li3m sạch mặt và cổ của cậu thì Tô Đoạn cũng không biết sự thật đằng sau việc đánh dấu, chỉ nghĩ là con nít bỗng dưng thích quấn lấy người lớn.

Nhưng kể từ ngày đó, một hiện tượng kỳ lạ xảy ra: Tốc độ phát triển của Vig Chít bắt đầu chậm lại.

Không phải ngừng phát triển hẳn, nhưng rõ là nó chậm hơn hẳn so với tốc độ tăng vọt mỗi ngày vào hai tháng trước.

Hay nó đang bước vào thời kỳ phát triển nhẹ nhàng?

Quan sát mấy ngày, Tô Đoạn dần yên tâm, xác định ngoại trừ lớn chậm một chút thì con non Lotta vô cùng khỏe mạnh.

… Chậm lại cũng được, nghe nói cơ thể con non phát triển quá nhanh cũng có thể dẫn đến cơ xương bất ổn, mai sau gây ra khuyết tật về xương.

Tô Đoạn và Vig Chít sống bình yên trong cô nhi viện, tính cách của cậu vốn rất trầm lặng, Vig Chít thì không muốn giao tiếp với ai ngoài cậu, cũng không thèm chơi với con non khác, nên cả hai cứ thế tự thành lập một nhóm nhỏ của riêng mình.

Hai người định vứt Vig Chít đi hình như đã quên họ rồi, không chọc tức họ nữa, Tô Đoạn cũng dần không để ý đến họ nữa.

Trước khi rời khỏi cô nhi viện, đoạn video quay lại hai kẻ có âm mưu mưu sát trứng tạm thời chưa tung ra được, đối với Tô Đoạn hiện tại, nuôi nấng Vig Chít khỏe mạnh là điều quan trọng nhất.

Thời gian trôi nhanh như nước chảy.

Khi Vig Chít được hai tuổi, lão viện trưởng nảy ra suy nghĩ tìm người nhận nuôi cho Vig Chít – Theo ông thấy, một Kaka khỏe mạnh với bộ lông mượt mà không cần thiết phải ở cô nhi viện mãi, nó hoàn toàn dủ điều kiện tìm một gia đình sống cuộc sống bình thường.

Tuy thú Kaka không phải chủng tộc quý giá, nhưng Vig Chít vẫn có ưu thế rõ rệt hơn những con non ít nhiều gì cũng có mặt khiếm khuyết trong cô nhi viện.

Nhưng ý tưởng này có vẻ đã thất bại hoàn toàn ở bước đầu tiên, khi ông bắt chuyện với Vig Chít, muốn nó thân thiết với người nhận nuôi đang tham quan trong viện thì bị nó gào rống uy hiếp chẳng chút nể tình!

Tô Đoạn duỗi tay nhẹ nhàng vuốt v e cằm nó từ phía sau, thấp giọng dỗ dành “Vig Chít ngoan nào” thì nó mới miễn cưỡng thả lỏng.

Lão viện trưởng: “…”

Trước mặt ông chỉ là một con thú Kaka đáng lí ra không có sức chiếu đấu cao bằng chủng tộc của họ, nhưng có trong giây lát, ông có ảo giác rằng nó là một con mãnh thú.

Ông có đầy đủ lý do để nghi ngờ rằng nếu ông dám nói tiếp, con thú Kaka sẽ nhào lên đánh nhau với ông.

Rõ là dịu ngoan trước mặt Tô Đoạn đến vậy, thậm chí còn chủ động lộ bụng kêu “meo meo” dụi vào người ta, thế mà khi gặp người khác thì lại càng lúc càng hung hãn.

– Thế này thì sao mà tìm được người nhận nuôi.

Có lẽ ông nên khuyên nhủ Tô Đoạn để cậu dẫn con non này đi làm quen với mọi người nhiều chút.

Nhưng thái độ của Tô Đoạn lại khiến ông ta do dự… Loài người này rõ là xem con non Kaka như người nhà, không những đưa nó về phòng mình chăm sóc mà còn dùng số tiền lương ít ỏi của mình để mua đồ ăn vặt và thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cho con non này trên Tinh Võng, nên mới giúp con non này phát triển thành con non cường tráng nhất cô nhi viện.

Tham Khảo Thêm:  Chương 10: Sắp bị tóm rồi (10)

Những điều này đã vượt xa phạm vi phụ trách của người nuôi nấng cô nhi.

Có lẽ Tô Đoạn định nhận nuôi con non này, nhưng suy nghĩ này chẳng thực tế chút nào.

Khoan nói đến áp lực tài chính khi nuôi con non, bản thân Tô Đoạn vẫn còn là một đứa trẻ đấy-

Đúng vậy, trong mắt người thú, dù Tô Đoạn hơn hai mươi tuổi, nhưng trước khi một con người thuần khiết yếu ớt có nếp nhăn, trong mắt họ mãi giống với một con non.

Với lại mấy năm nay sức khỏe của Tô Đoạn không được tốt, mặt cứ tái nhợt không thấy hồng hào, lão viện trưởng nhìn cậu mà cứ cảm thấy đứa trẻ gầy yếu này sẽ gục ngã bất cứ lúc nào, khiến ông không dám để cậu làm việc nặng.

Hai đứa nhỏ, dựa vào chút tiền lương ít ỏi của cô nhi viện thì sao mà sống nổi đây?

Vô số lần lão viện trưởng muốn khuyên nhủ Tô Đoạn đừng đắm chìm quá sâu, để không quá đau buồn khi hai người chia xa, nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt trong veo đen tuyền đó, lời khuyên nhủ của ông hình như bỗng trở nên tàn nhẫn, nghẹn trong họng không nói ra được.

Lần này cũng vậy.

Ánh mắt của lão viện trưởng dừng lại rất lâu trên người thanh niên loài người đang cúi đầu vỗ về con non đang dụi đầu vào người thanh niên, cuối cùng lặng lẽ thở dài, nuốt lại những lời không biết bao nhiêu lần muốn nói ra.

Họ trông quá đỗi tự nhiên, bảo là người thân thì cũng không hẳn, dường như họ thân thiết hơn… Như thể họ sinh ra để ở bên nhau vậy.

Vì thế lời khuyên giữ khoảng cách đã trở thành một điều mang mặc cảm tội lỗi.

Cuối cùng, ông ta chỉ đối mặt với ánh mắt đe dọa của con non, uyển chuyển nói với Tô Đoạn: “Một tuần sau sẽ có một người nhận nuôi đến cô nhi viện chọn con nuôi, con hãy suy nghĩ kỹ cho Vig Chít, người nhận nuôi này là người của tộc thú Kaka, tính tình và gia cảnh vô cùng tốt. Vì đứa con trai duy nhất chết yểu nên quyết định nhận nuôi con nuôi, mai sau… Chắc sẽ rất khó gặp được một người nhận nuôi phù hợp như thế.”

Thật vậy, chẳng những cùng chủng tộc với Vig Chít mà còn có gia cảnh ưu việt, nghe thì đúng là người nhận nuôi dành riêng cho Vig Chít.

Nhưng dù điều kiện có tốt đến đâu Tô Đoạn cũng sẽ không bao giờ đưa Vig Chít đi, vì đây là con non chính tay cậu nuôi lớn, là người đã ở bên cậu trong hai thế giới. Dù Tô Đoạn không thể hiện cảm xúc ra mặt, nhưng cậu cũng giống Vig Chít, cậu đã xem con non này… Thành người của cậu.

Nhưng tất nhiên là phải rời cô nhi viện, sớm muộn gì cậu cũng sẽ đưa Vig Chít đến Thủ Đô Tinh.

Vì thế để đáp lại lời khuyên bảo tốt bụng của lão viện trưởng, Tô Đoạn chỉ cong khóe mắt, gật đầu đáp: “Vâng, cảm ơn ông.”

Sau khi lão viện trưởng rời đi, cậu cúi đầu kề tai nói nhỏ với con non: “Ngoan nào, Vig Chít, đến lúc đấy chúng ta cứ rúc vào một góc, em nhé? Ừm thì… Em hung dữ chút cũng được, nhưng không được cắn người ta bị thương đâu đấy.”

Con non li3m khóe môi cậu, kêu “chíp” một tiếng thật to ra chiều đồng ý với ý kiến này.

Một tuần sau, tất cả con non trong cô nhi viện đều đến tập trung trong phòng vui chơi, người nhận nuôi có điều kiện tốt trong truyền thuyết đã đến.

Đó là một người thú Kaka khá lớn tuổi, có đôi mắt màu xám, khí chất nhã nhặn, từ cách ăn mặc có thể thấy không giàu thì cũng có quyền.

Được lão viện trưởng dạy từ trước, hầu hết con non trong cô nhi viện đều sôi nổi bước về phía người nhận nuôi, kêu đủ thứ tiếng, cố gắng thể hiện mặt khỏe mạnh và đáng yêu của mình.

Song, sau khi tiếp xúc với đàn con non được một lúc, người nhận nuôi có đôi mắt xám bỗng bước về phía con non lông đen đang rúc vào góc.

Vig Chít lập tức ngẩng đầu, nhe răng nhìn gã, biểu lộ cảnh cáo và phản kháng chẳng nhầm đi đâu được, trái ngược với đám con non đang hăng hái khoe mẽ bên cạnh.

Ánh mắt của người nhận nuôi nấn ná hồi lâu trên cậu con non “cùng tộc” có vẻ có cái đuôi hơi dài và đôi mắt xanh thẳm lạnh lùng trước mặt, trong đôi mắt xám lướt qua một tia ẩn ý, cười với Vig Chít.

“… Đứa trẻ này trông khỏe mạnh thật đấy.” Gã quay đầu lại, nhẹ nhàng khen ngợi lão viện trưởng đang đứng cạnh mình.

___

26/1/2023.

21:30:57.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.